Giang Nhược bị Lục Hoài Thâm giữ chặt cánh tay, cô biết đã chạm vào giới hạn của anh rồi, chỉ từ bóng lưng kia cũng có thể cảm nhận được cơn giận đang ẩn giấu trong anh, lòng cô nảy sinh cảm giác nguy cơ rõ rệt, suốt dọc đường không dám ho he gì, chỉ lo gắng sức vùng vẫy, nhưng giãy giụa thế nào vẫn không thoát được.
Lục Hoài Thâm người cao chân dài, mỗi lần nhấc chân là một bước lớn, Giang Nhược thì váy áo thướt tha, mới bắt đầu đã đạp trúng gấu váy hết lần này đến lần khác, cuối cùng phải nhấc tà váy lên chạy chậm mới theo được.
Sức lực anh không hề kém cạnh chút nào, Giang Nhược nhiều lần liên tiếp bị anh kéo nghiêng ngả.
Giang Nhược được anh dẫn đi hết rẽ trái lại quẹo phải, không rõ là đến đâu, anh đẩy mở cánh cửa, bên trong là một phòng nghỉ, Lục Hoài Thâm dắt thẳng cô tiến vào, cạch một cái sập cửa, đẩy cô ngả lên cánh cửa.
Cánh tay Giang Nhược tê nhói, sống lưng va vào tấm cửa lạnh lẽo, đau đớn bủa vây, cô cũng chẳng biết nên xoa cánh tay trước hay trốn thoát khỏi cánh cửa đó trước.
Mà Lục Hoài Thâm đã dồn cô vào giữa anh với cánh cửa, trong lúc bị anh ép sát Giang Nhược vô thức lùi ra sau nhưng lại hết đường thối lui.
Cô hé mắt, trong chốc lát nhìn anh, không nhịn được khẽ run.
Lục Hoài Thâm đứng trước mặt cô, khuôn mặt đượm sắc u ám, "Nào tới đây, thích hôn đến thế phải không? Bây giờ hôn."
Anh trầm giọng, ngữ khí nhẹ nhàng thôi nhưng càng như vậy càng làm người ta sợ hãi.
Giang Nhược cúi đầu, không đủ dũng khí nhìn anh, nhịp tim nhanh chóng tăng tốc, vì hồi hộp nên cơ thể cứng ngắc.
Mấy hôm nay vẫn mưa liên miên, thành phố như ngâm trong hũ nước, trời âm u ẩm ướt, nhiệt độ đột ngột giảm sâu, lúc này, cô đang ở trong phòng nghỉ trên tầng cao ba mươi của khách sạn mở cửa sổ, tiếng mưa gào gió rít xen lẫn âm thanh dòng xe cộ qua lại ở nơi xa theo tiếng gió lọt bên tai, hơi lạnh xâm nhập từng lỗ chân lông khiến cả người cô nổi lên lớp lớp da gà.
"Hôn đi!" Lục Hoài Thâm đột nhiên tăng âm lượng, giọng lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu cô vang tới.
Giang Nhược run lẩy bẩy, không biết sức lực ở đâu, bỗng trong không gian chật hẹp giữa lồng ngực anh với tấm cửa chật vật xoay người, kéo cửa muốn bỏ chạy.
Lục Hoài Thâm vươn cánh tay dài, cánh cửa mới bị mở một khe nhỏ đã bị ấn trở lại đóng chặt, hơn nữa còn khóa chốt, lật người Giang Nhược, ấn chắc tay cô, đè cô lên cánh cửa không cho cựa quậy nữa.
Giang Nhược đến nhìn cũng chẳng nhìn anh, chỉ phát vài cái lên vai anh.
"Nhìn tôi," Lục Hoài Thâm bị cô chọc tức không ít, tất nhiên sắc mặt không dễ chịu, "Trước mặt người ngoài còn dám lên trời hái trăng, làm sao sau lưng người ta lại nhát gan thế?"
"Anh mới nhát gan!" Giang Nhược dừng động tác, cắn răng trừng mắt với anh, đối diện mấy giây, bị ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn tới nỗi chột dạ không ngừng thì nghiêng đầu sang một bên.
Giang Nhược tin rằng, dù sao làm cũng làm rồi, hậu quả thành ra thế, anh lại không thể lột da cô, cứ ngậm miệng không nói, anh cũng chẳng thể làm gì cô, vậy nên dứt khoát không nói năng gì nữa.
Lục Hoài Thâm thấy điệu bộ vò đã mẻ lại sứt của cô, lửa giận càng bốc lên, "Lần trước lời tôi nói với cô, cô coi như gió thoảng bên tai đúng không? Hay là cô vốn chẳng thèm để ý? Lần trước đến công ty nào loạn một trận, vẫn ghi sổ còn chưa tính toán với cô, trái lại còn cho cô lòng dũng cảm hả?"
(Vò đã mẻ lại sứt: ẩn dụ, dùng để chỉ những người đã yếu kém lại còn không có chí tiến thủ)
Giang Nhược nghe nói bỗng ngây ngẩn, cô bình tĩnh nhìn anh nhưng giọng kích động, từng từ từng chữ, "Anh bớt nhắc đến vụ đó đi, tự anh chiều chuộng Giang Chu Mạn, dung túng chị ta làm chuyện thị phi, nếu chị ta không đến bệnh viện gây rối với dì tôi, đã chẳng có chuyện sau này. Cả nhà 3 người Giang Vị Minh cũng sẽ không ôm tâm tư đen tối, Giang Chu Mạn chân trước vừa đi, Giang Cận chân sau đã tới uy hiếp ông nội tôi, chính bọn họ cứ nhất nhất bức chúng tôi vào đường cùng."
Giang Nhược ngừng một chút, nghĩ đến một số việc kia, căn bản không cho phép bản thân mình lùi bước, cô nhìn gương mặt anh, tay xiết chặt thành quyền: "Lục Hoài Thâm, chuyện kết hôn đến bây giờ khó mà phân rõ đúng sai, tuy tôi và ông nội buộc anh thỏa hiệp nhưng về sau anh cũng chẳng mảy may nể tình ép ông cháu tôi đến bước đường hôm nay đấy thôi?"
Cô nói rồi cười tự ti: "Bây giờ tôi có sự kiên trì của tôi, anh có lập trường của anh, chúng ta đã định trước không thể làm bạn, chỉ có thể mạnh ai nấy làm, kết quả dù có thế nào, mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình. Bọn anh có thể sử dụng thủ đoạn một cách trắng trọn, tôi một thân một mình không cách nào đối chọi với các người chỉ có thể chơi mấy trò khôn vặt thôi."
Giang Nhược nói xong, Lục Hoài Thâm nhìn cô rất lâu, biểu cảm trên mặt dần tan biến, sau cùng chỉ còn lại đôi mắt đầy vẻ chán nản, "Giang Nhược, cô không chỉ không biết tự lượng sức mình mà đặc biệt rất biết cách phụ lòng tốt của người khác."
"Anh cứ coi như tôi không biết điều là được," Giang Nhược hơi rủ mí mắt, khóe mắt chú ý tới rèm cửa sổ mỏng chợt lay động, cô hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn về phía anh: "Tôi chỉ có thể nói với anh, kế hoạch lần này không thành, còn có lần sau."
Thời khắc ấy đã có thể khiến người ta chú ý tới quan hệ giữa cô và Lục Hoài Thâm không bình thường, nếu lúc đó thật sự hôn anh, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ gắn liền thân phận cô với danh phận Lục phu nhân.
Lục Hoài Thâm giơ tay kẹp lấy cằm cô, "Lần sau? Lần sau lại có kế hoạch gì? Vẫn muốn ở nơi đông người hôn bằng được mới thôi à?"
Giang Nhược đau mặt, nhíu nhíu mày.
Lục Hoài Thâm thả cô ra, đáy mắt thấp thoáng ý cười lạnh trào phúng, "Không phải nói không hiếm lạ gì tôi sao, bây giờ gấp gáp theo đuổi thế, cô không thấy bị vả mặt à?"
Giang Nhược không nhịn được khiêu khích: "Ai nói hôn anh là thèm muốn anh? Anh cũng từng hôn tôi, vậy anh đang theo đuổi tôi đấy à? Lẽ nào tôi cũng có thể hiểu thành anh đang thèm muốn tôi?"
Nói xong, bản thân Giang Nhược lại ngơ ngác, thấy lời nói của mình hàm chứa vẻ dương dương đắc ý, không giống với ý định ban đầu mình định bày tỏ.
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt đột nhiên nhạt nhòa, Lục Hoài Thân ghì chặt môi cô, lướt qua lợi, cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Không tính là thô lỗ, thậm chí còn không chứa bất kì cảm xúc hứng thú nào.
Vào lúc Giang Nhược chìa tay đẩy anh, anh đã chủ động tách ra, ngón cái nặng nề vuốt ve cánh môi ẩm ướt của cô, đi kèm vẻ ung dung còn mang theo cả sự tùy tiện không đứng đắn, nói với cô: "Giang tiểu thư, Lục phu nhân à, kiểu hôn này tôi có thể đổi hàng trăm cách để hôn cô mà không trùng lặp, hôn một cái mà thôi, có thể chứng tỏ điều gì chứ? Nhiều nhất chỉ được gọi là một loại hành vi giữa đàn ông với phụ nữ khi cảm giác sinh lí dưới sự điều khiển của hoocmon và bầu không khí xung quanh đã chiến thắng lí trí. Cảm giác về mặt sinh lí vốn chẳng đại diện cho cảm giác về mặt tâm lí, có hiểu không?"
Ngắn gọn mà nói, loại kích thích sinh lí này là nguyên thủy thuần túy, thú tính thuần túy, thậm chí còn chẳng được tính là dục vọng chứ đừng nói tới tình cảm trái tim, tới tâm hồn.
Giang Nhược nghe mà sững người, đáy lòng theo đó tuôn trào một loại chua xót khổ sỏ không thể nói rõ.
Lục Hoài Thâm nói xong, lại phủ môi lên, động tác thô bạo, sôi trào cuồng nhiệt.
Giang Nhược giật mình, chưa lấy lại tinh thần, còn chẳng kịp đẩy ra, anh đã chủ động buông tay lần nữa.
Nối sau đó là lần thứ ba, dịu dàng lưu luyến, nếm thử tư vị thoáng qua.
Lục Hoài Thâm tưa như muốn chứng thực lời anh nói với cô, anh có thể đổi kiểu hôn cô hàng trăm lần không trùng lặp, chỉ là một nụ hôn mà thôi.
Sau khi Giang Nhược nhận ra ý đồ của anh, bắt đầu kháng cự, nhưng anh giữ chặt gáy hơn bữa còn xiết lấy cằm cô không rời, để cô ngoảnh mặt về phía anh, đôi mắt phải thấy anh, đặt vào thế không cho phép cự tuyệt.
Biết là vô ích, cô liền không chống cự nữa.
Mỗi lần nụ hôn chỉ vỏn vẹn vài giây, hơi thở của anh càn quét khắp xoang mũi cô, mùi hương của anh cũng tràn ngập cả khoang miệng.
Đầu ngón tay hơi thô khẽ khàng miết lên cằm, trêu chọc trái tim cô thắt lại, vì hoảng loạn mà đập rộn ràng, đầu Giang Nhược trống rỗng, nghĩ tới, đây có lẽ là những gì mà anh nói chăng, cảm giác sinh lí không phụ thuộc vào tâm lí.
Song cô không thấy hưởng thụ gì hết, sau hết lần này tới lần kia, cô phát hiện ngoại trừ khi mới động chạm sợ hãi đến kích động thì về sau giống như bị vây kín bởi sự chán chường.
Có lẽ do không chấp nhận được cách nói của anh, cô cho rằng những chuyện thân mật thế này chỉ những người yêu nhau mới có thể làm.
Nhìn đôi mắt cô từ từ thất thần, Lục Hoài Thâm dừng động tác, ánh mắt có thứ gì đó vừa trút bỏ, hoàn toàn khôi phục vẻ trầm tĩnh ưu tư như trước đây, Giang Nhược không nhìn ra thứ chợt lóe lên rồi vụt qua đó là gì.
Cô tê dại mặt, chịu đựng sự bực bôi, miễn cưỡng mỉm cười, nhìn anh hỏi: "Tôi có thể đi rồi chứ?" .
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Lục Hoài Thâm lập tức cau mày, nhìn cô chăm chú mấy giây, kéo cửa, đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi trước.
Anh đi rồi, Giang Nhược đứng sau cánh cửa, nuốt nuốt cổ họng, mưa gió bên ngoài càng ngày càng dữ dôi, cảnh đêm hào nhoáng ngoài khung cửa sổ phản chiếu mưa bay lất phất, chốc chốc lại hiện ra trước mắt từ sau mép rèm cửa mỏng tang phất phơ theo gió.
Cô nhìn khung cảnh ấy, nhớ đến bóng lưng Lục Hoài Thâm, chẳng hiểu sao trong lòng ảo não bi ai.
Bỗng một trận gió lạnh ào tới, cuốn theo giá rét của mưa đêm xuyên thấu làn da, cô rùng mình, tỉnh táo ít nhiều, mím môi, dùng mu bàn tay cực lực chà xát một lúc lại nhớ ra mình lau mất son môi, sợ làm mặt lấm lem, đành nhặt túi xách rơi trên đất đến phòng vệ sinh sửa lại lớp trang điểm.
Cô theo biển chỉ dẫn tìm thấy phòng vệ sinh gần đó, thực ra chỗ này cách phòng tiệc chính không xa, chỉ hơi lòng vòng tí teo.
Cửa ra vào phòng vệ sinh không có khóa, là kiểu cửa tự đóng, Giang Nhược mới đẩy ra một khe nhỏ, một giọng phụ nữ nói chuyện ở bên trong đã thu hút cô.
Cô nghe được: "Lục phu nhân, chúc mừng chị nhé."
"Chuyện gì?"
Câu hỏi lại này là từ Giang Chu Mạn, Giang Nhược cũng xem như quen thuộc với giọng chị ta.
Người kia lại nói: "Chuyện chị và Lục Hoài Thâm kết hôn đó, tôi nghe người ta nói rồi. Công tác bảo mật của bọn chị thế mà làm tốt thật đấy. Lúc nào tổ chức hôn lễ vậy?"
Giang Chu Mạn úp úp mở mở hàm hồ cho qua chuyện: "Sau này có thời gian nói sau."
"Tôi đợi tin tốt của hai người ha?"
Giang Chu Mạn cười cười, "Ừ."
Sau cánh cửa truyền tới tiếng giày cao gót, Giang Nhược mới đẩy cửa tiến vào, đúng lúc chạm mặt người kia.
Người đó nhận ra cô là người phụ nữ vừa khiêu vũ với Lục Hoài Thâm, còn mới nghe người bên cạnh nhắc đến, cô là em gái Giang Chu Mạn, tuy anh rể và em vợ nhảy một bản cũng chẳng có gì, nhưng cô ta vẫn cảm thấy hành vi như thế không ổn, có hiềm nghi muốn quyến rũ anh rể, nhất là động tác của hai người cũng không trong sáng giống với những hành động mà anh rể và em vợ được phép làm.
Vì vậy cô ta thấy Giang Nhược thì trên mặt lộ ra sự ghét bỏ không che đậy chút nào, vòng qua cô mà đi ra.
Vốn Giang Nhược cũng chẳng để ý, mà dưới cái nhìn chằm chằm của Giang Chu Mạn vẫn điềm nhiên như không đi đến gương trước bồn rửa tay dặm phấn.
Vào lúc thấy Giang Nhược, tay Giang Chu Mạn run lên.
Lục Hoài Thâm kéo Giang Nhược rời khỏi, dựa vào độ đậm nhạt và hình dáng vết son môi trên miệng Giang Nhược bây giờ rõ ràng đã bị người ta hôn rồi.
Giang Nhược rút khăn giấy, dùng một góc lau đi vệt son ngoài viền môi, lúc bỏ khăn xuống, cô tìm thỏi son trong túi xách, rũ mí mắt, biết Giang Chu Mạn vẫn luôn nhìn mình, bèn nhẹ giọng nói: "Lục Hoài Thâm đã tái hôn từ khi nào thế? Không đúng, anh ấy với tôi hình như còn chưa li hôn, pháp luật không cho phép trùng hôn nhỉ? Vậy tiếng Lục phu nhân này, lúc gọi chị, làm sao mà chị vẫn yên lòng yên dạ ưng thuận vậy?"
Giang Nhược rút son ra, lúc chất vấn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn chị ta, hướng đến chỗ chị ta, lờ mờ cong khóe môi.
Hà Nội, 29/4/2021
Đầu năm nay thấy nhiều người bị vả mặt lắm, tôi mong chờ đến lượt anh Lục lắm nha. Tôi sẽ không nói với ai là anh ta rất muốn hôn vợ mình.
Suy cho cùng ấy mà, yêu đương nhất định phải cùng nhau chia sẻ tâm tư mới không phát sinh hiểu lầm đáng tiếc. Một người không nói là hiểu lầm. Hai người không nói là xa nhau.
Nghỉ lễ vui vẻ nha các bác. Nhớ đeo khẩu trang để vui chơi an toàn nhá nhá.