Giang Nhược còn chưa kịp đóng túi xách, Trình Khiếu đã gõ cửa ở bên ngoài nói: "Chị, chị định ngủ trưa à?"
Giang Nhược chột dạ, cầm túi nhét vội ra sau lưng, lỗ chân lông toàn thân đều co lại, sau phản xạ có điều kiện ấy mới nhớ là mình đã đóng cửa rồi, người trong nhà trước nay sẽ không đẩy cửa vào khi chưa được phép.
"Không, chưa ngủ đâu." Giang Nhược lắp bắp, sau đó xuống giường mở cửa, bởi vì chột dạ nên lúc nhìn thấy Trình Khiếu liền chủ động lựa lời nói chuyện, nắm chắc quyền chủ động: "Em thì sao, cuối tuần không có hoạt động gì với bạn à?"
Trình Khiếu có tính tự giác cao trong việc học hành, thành tích từ trước đến giờ cũng không cần người nhà phải lo lắng, nói ngắn gọn chính là một đứa trẻ đầu óc tốt IQ cao còn rất có khả năng tự kiểm soát.
Cho nên vào thời gian nghỉ cuối tuần, Giang Nhược vẫn hi vọng Trình Khiếu có thể ra ngoài thả lỏng tinh thần nhiều hơn một chút.
Trong tay Trình Khiếu cầm điện thoại, "Em đang định bảo với chị, bạn em vừa hẹn tí nữa đi xem phim Avengers: Cuộc chiến vô cực 3, nhà còn có việc gì không, có việc thì em không đi nữa."
"Chẳng có việc gì cho em đâu," Giang Nhược khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, "Ngày thường học hành căng thẳng, quãng thời gian này em vừa phải đi học vừa phải chăm sóc mẹ, chẳng được đi chơi tử tế, nhân dịp này ra ngoài xả hơi đi."
Dì về nhà rồi hơn thế đã có thể đi lại nhúc nhắc, còn có cô trông nom, vốn không nhất thiết lúc nào cũng cần Trình Khiếu.
Trình Khiếu quay người đi thay quần áo, vì trường học quy định cuối tuần có tiết tự học buổi tối nên cậu nhét thêm cả áo khoác đồng phục vào ba lô, chuẩn bị xem xong phim sẽ đếm thẳng trường để tự học buổi tối.
Sau cơn mưa, nhiệt độ tăng đột ngột, nhiệt độ ngoài trời cao nhất lên tới gần 30°C.
Trình Khiếu một mình ra ngoài đứng đợi dưới bóng cây trước cửa tiểu khu, lát sau một chiếc Mercedes-Benz S Class đen dừng ngay trước mặt.
Cậu mở cửa lên ghế sau, bên cạnh là một cậu thiếu niên tuổi tác xấp xỉ đang ngồi, tướng mạo đẹp trai phóng khoáng, ánh mắt lộ ra sự bướng bỉnh cùng lưu manh, so với Trình Khiếu thường ngày tính cách có vẻ sâu sắc thì khác hẳn nhau.
Thằng bé kia bĩu môi nói: "Tôi còn tưởng cậu không ra được, ông đây đi xem một mình thì quá là chán, chẳng dễ gì được hủy bỏ lệnh cấm túc, bố và anh trai tôi lại đi công tác, tự do đến thật không dễ dàng."
Trình Khiếu lặng thinh, một lúc sau mới nói: "Tôi không ngờ Lục Hoài Thâm sẽ truy tìm ngọn nguồn đến mức đó, chuyện này do tôi mà ra, mời cậu ăn bữa cơm, coi như để xin lỗi."
"Hừ, không hề gì, sớm đã ngứa mắt anh ta rồi, anh trai với bố tôi rất hèn, không dám cứng rắn đối chọi với Lục Hoài Thâm, cấm túc thôi, có thể làm gì được tôi nào." Bộ dạng thằng bé chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Trình Khiếu không nói chuyện.
Lục Giam là em trai Lục Trọng, cũng ghét Lục Hoài Thâm như nhau, hơn nữa người nhà họ Lục không ít thì nhiều đều có ý thù địch đối với Lục Hoài Thâm, xem ra người đàn ông tự khoe khoang là anh rể của cậu vốn không được lòng người lắm.
Người người khiếp sợ anh ta, người người mưu tính anh ta.
Nói xong, cậu ta lấy ra một cái túi ở bên cạnh, có một chiếc áo T-shirt cùng loại logo Marvel.
Trình Khiếu cảm ơn ý tốt của cậu ta, sau cùng vẫn bỏ sang một bên.
Lục Giam chợt nhíu đầu mày, chất vấn cậu: "Sao cậu không mặc?"
Dáng vẻ Trình Khiếu như gặp phải chuyện quái đản, "Thần kinh, bây giờ mặc kiểu gì?"
Với lại thay xong rồi, hai đứa không phải là mặc đồ đôi à? Vốn dĩ màu quần đã tương tự rồi, ngay cả kiểu tóc cũng y hệt, cậu không muốn bị người ta chỉ trỏ.
Lục Giam nói: "Có ai thèm nhìn cậu, cứ làm ra vẻ ưỡn a ưỡn ẹo y như đàn bà, ông đây tận tâm mang đến cho cậu, không mặc không phải là anh em."
"Ồ, không phải thì không phải thôi." Trình Khiếu không đồng ý.
Lục Giam đe dọa dụ dỗ nói: "Mặc đi, sau này có gì tốt, người anh em này đều sẽ mang cho cậu, bằng không thì tôi sẽ mách với chị cậu chuyện của cậu đấy."
Trình Khiếu lập tức biến sắc, đôi mắt lạnh băng nhìn cậu ta rõ lâu, nghiến răng nói: "Cậu uy hiếp tôi?"
Lục Giam hếch cằm, không lên tiếng.
"Đ.m!" Trình Khiếu chửi thề, vô cùng bất mãn cởi áo ra, mặc đồ anh em vào.
Lục Giam như con gà trống ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khệnh khạng bước vào rạp chiếu phim, trước khi Trình Khiếu xuống xe, nhắm thấy trời nóng bức, không chịu được, bèn khoác thêm áo đồng phục bên ngoài.
Hai thiếu niên cao lớn khôi khó tránh sẽ thu hút người ta chú ý, lúc tàn cuộc có một cô gái dùng ánh mắt ám muội tuần tra trên người hai đứa, nói với bạn trai mình một câu, "Hai cậu kia đẹp trai thế nhỉ, còn mặc đồ đôi."
Khuôn mặt Lục Giam tức thì cụt hứng, Trình Khiếu cũng cau mày, vốn không định để ý.
Bạn trai của cô bé đeo sợi dây chuyền vàng rõ to, thấy hai thằng trai bao kia hấp dẫn ánh nhìn bạn gái mình, khuôn mặt cười đầy khinh bỉ: "Chơi kê ấy mà, hai thằng trẻ ranh thèm ch*ch."
Lục Giam đi sau Trình Khiếu, đã bước ra ngoài mấy bước rồi, nghe thấy câu này, vòng quay lại, chỉ thẳng thằng con trai vẫn ngồi tại chỗ, cực kì ôn hòa hỏi: "Mẹ kiếp mày nói gì, ông đây chưa nghe rõ, làm phiền mày nói lại lần nữa."
"Bố mày bảo mày là thằng trẻ ranh thèm ch*ch."
()
Chưa nói hết lời, một nắm đấm của Lục Giam đã bổ xuống đầu tên kia.
Lúc gần tối, Giang Nhược và Kiều Huệ mới ăn cơm xong, cô đang tìm quần áo cần dùng cho ngày mai trong tủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Hoài Thâm.
Cô đứng trước tủ quần áo, quay đầu nhìn điện thoại trên giường, không muốn nghe lắm.
Ngây ngẩn một lát mới vươn tay định bắt máy, bên kia lại tắt mất, lập tức lại gọi đến lần nữa.
Giang Nhược nghe máy ngay, đầu kia hỏi tới tấp: "Đi làm gì mà mãi không nhận điện thoại?"
Giang Nhược cáu không biết xả vào đâu, không muốn nói chuyện cùng anh, đang chuẩn bị tắt luôn thì Lục Hoài Thâm nói tiếp: "Đến đồn công an khu Chung Nam, em trai cô bị bắt giữ rồi."
Lời này như sét đánh giữa trời quang, kiểu như một tia sét đánh thẳng vào chân cô, ngay cả chỗ tránh cũng không có, không kịp hỏi nguyên nhân đã xách túi vội vã đến đồn công an.
Loại chuyện thế này, Giang Nhược hoàn toàn không biết mở miệng thế nào với Kiều Huệ, úp úp mở mở nói tùy tiện rằng có bạn ở gần đây xảy ra tai nạn xe, kẻ gây ra sự cố làm ầm ĩ lên, người bạn kia một thân một mình rất hoảng sợ, cô đi ra đó chờ cảnh sát cùng cô ấy.
Sau khi ra ngoài, nghĩ tới cái cớ này mới buồn cười biết bao.
Hết chuyện này lại đến chuyện kia, làm người ta trở tay không kịp, Giang Nhược ngồi lên taxi, trái tim thấp thỏm không ngừng.
Lục Hoài Thâm chẳng nói rõ đầu đuôi, cô cũng không hỏi kĩ, lúc này tự cho rằng Trình Khiếu lại đi trêu chọc Lục Hoài Thâm, chọc anh nổi nóng rồi bị đưa thẳng đến đồn công an.
Đến nơi, Giang Nhược chạy chậm vào, một người mặc cảnh phục ngăn lại hỏi có việc gì.
Giang Nhược nói: "Tôi tìm Trình Khiếu, tôi là chị thằng bé."
"Cô chính là người giám hộ của thằng nhóc kia?" Người đó phiền muộn thở hắt ra, chỉ chỉ bên trong, "Đi vào đi, đều ở đó cả."
Cái gì mà gọi là đều?
Khuôn mặt Giang Nhược suy tư, sao người này lại dùng từ đó, lúc đi vào nhìn thấy cảnh chướng khí mù mịt mới xem như tỏ tường.
Trình Khiếu cùng một cậu bé khác mặc áo T-shirt giống nhau ngồi sau một cái bàn, cúi gục đầu, đối diện là một vị cảnh sát.
Mà cô còn cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình, dựa vào cảm giác, lướt qua đỉnh đầu hai đưá, nhìn thấy Lục Hoài Thâm ngồi trong phòng tiếp đón.
Anh vắt chéo chân mặt không cảm xúc ngồi đó, ánh mắt âm trầm không nhìn ra được bất kì tâm trạng nào, sau khi thấy cô thì hướng ánh mắt về phía người phụ trách và luật sư đang thương lượng trong phòng tiếp đón.
Lòng Giang Nhược cả kinh, đảo mắt một vòng, tầm nhìn dừng trên nguồn gốc khác của chướng khí mù mịt ở bên kia, có đến mấy người đàn ông trưởng thành vẻ ngoài côn đồ lưu manh đang bị thương, ầm ầm suýt thì đánh nhau với cả cảnh sát thẩm vấn.
Cảnh sát xung quanh thét lên: "Ai làm loạn, mẹ kiếp trong đồn công an còn dám động tay động chân phải không? Thế này là gấp gáp muốn ăn cơm tù hả?"
Mấy người kia tức khắc yên tĩnh như gà, chỉ dám nhỏ giọng oán thán.
Giang Nhược đến vội, trong lúc chạy băng băng tóc tai lộn xộn, cô vén vén lọn tóc, bước đến, trầm giọng gọi: "Trình Khiếu."
Sống lưng Trình Khiếu cứng đờ, không dám quay đầu.
Cảnh sát ngồi đối diện hai thiếu niên nhìn cô, "Người giám hộ của Trình Khiếu hả?"
Giang Nhược nói: "Tôi là chị thằng bé, không tính là người giám hộ, nhưng mẹ tôi đang ốm không tiện đến đây."
Đối phương ừ một tiếng, nhìn sổ ghi chép trước mặt, "Em trai cô cùng người ta tụ tập đánh lộn, làm thiệt hại tài sản của đối phương, gây nguy hiểm an toàn tính mạng dân chúng."
Cả người Giang Nhược như rớt xuống hầm băng, lập tức lại nghe thằng bé bên cạnh Trình Khiếu nghểnh cổ cãi: "Xe là tôi đâm, liên quan quái gì đến cậu ta."
Cảnh sát kia "yô hô" một câu, "Có phải là cậu cảm thấy bản thân mình rất tài giỏi không? Cậu càng hoang đường hơn, không giấy phép lái xe, cố ý gây mất trật tự, may mà người trên xe đối phương không sao, nếu không thì cậu chính là cố ý mưu sát, gây thương tích."
Lục Giam nghiến răng nghiến lợi, nắm tay buông thõng trên bàn, "Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, nó đâm vào xe tôi trước."
Cảnh sát cười lạnh lùng: "Cậu ra tay trước."
"Nó mắng tôi trước."
"Khi cậu ta đâm vào cậu, trên xe cậu không có người."
"Khi tôi đâm nó, cũng chẳng thấy trên xe nó có người."
"Đấy là cậu mù!" Cảnh sát hết cách, máu nóng cũng dồn lên, chẳng còn tốt tính nữa lườm thằng oắt trước mắt.
"Anh thử nói lại một lần cho ông đây xem?!" Lục Giam ồ lên kinh ngạc từ trên ghế đứng phắt lên, hai tay chống trên bàn, vẻ hung thần ác nghiệt uy hiếp.
"Mày xưng ông với ai?" Lúc này Lục Hoài Thâm kéo cửa phòng tiếp đón đi ra, ánh mắt nghiêm khắc quét qua Lục Giam, ngữ khí trầm thấp giận dữ.
Giang Nhược tưởng chừng bị tức đến bù đầu, vẫn không lí giải được quá trình sự việc qua đoạn đối thoại này, chỉ đành bừng bừng lửa giận quát Trình Khiếu: "Nói, rút cuộc chuyện là thế nào!"
Trình Khiếu cúi đầu, mím môi không đáp.
Cảnh sát thay cậu mở lời, nói: "Hai đứa bé này chưa trải sự đời, xem xong phim đấu võ mồm với người ta, họ Lục kia động thủ đánh người trước, em trai cô giúp đỡ, phụ nhau đánh người ta. Kết quả đối phương đều là những tên côn đồ, mấy người cùng nhau xông lên, ngoại trừ theo hai đứa nó ở trong rạp chiếu phim còn tụ tập đánh lộn ở bên ngoài, sau đó đối phương lái xe tông vào xe Lục Giam. Lục Giam không có bằng lái xe còn lái xe đâm thẳng vào xe đối phương đang chở người, thiếu chút thì gây thương tích cho người đi đường. Chuyện là thế đấy."
Lục Giam không phục đầu tiên, "Bọn tôi là vị thành niên, đại ca à!"
Cảnh sát cười nhạt: "Vị thành niên thì làm sao? Cậu tưởng khoe mẽ hai người vị thành niên các cậu đánh tám người đàn ông trưởng thành đến nỗi mặt mũi bầm dập thì lợi hại muốn chết à, có cần tôi khen cậu cừ khôi không?"
Dáng vẻ Lục Giam đúng kiểu da dày thịt béo lợn chết không sợ nước sôi, cà lơ phất phơ chắp tay với người ta nói: "Cảm ơn, khen thì không cần đâu. Tôi chỉ hi vọng các người có thể nghiêm trị việc mấy người đó sử dụng vũ khí gây thương tích cho người khác ở nơi công cộng."
Giang Nhược nhìn sắc mặt vị cảnh sát u ám, còn có thằng bé kiêu ngạo muốn lên trời kia mà đầu đau ê ẩm.
Rốt cuộc thế nào mà Trình Khiếu lại trộn chung một chỗ với Lục Giam vậy?