Con người Lục Hoài Thâm thâm sâu khôn lường, chẳng ai dám nói thật sự hiểu rõ anh, Lục Trọng cũng không dám nói quá nhiều.
"Gisele kia cố ý nhắc đến Giang Nhược, chắc chắn đã phát giác quan hệ giữa anh ấy và Giang Nhược không bình thường, hi vọng có thể thông qua Giang Nhược đòi hỏi lợi ích ở chỗ anh ấy lần nữa. Nếu anh ấy ra mặt, từ nay về sau khoan nói đến chuyện Giang Nhược sẽ thuận buồm xuôi gió ở DS, ít ra còn được dễ thở một chút. Bây giờ ấy à, không chắc nữa rồi."
Hạ Tông Minh chẳng thèm ngó tới chuyện đó, "Cái công việc quèn ấy, lương tháng được bao nhiêu? Một dự án của lão Lục lợi nhuận bao nhiêu? Cho dù là trao đổi cũng không ngang hàng. Đổi cách thức tặng cô ấy lợi ích, người ta còn chưa chắc đã cảm kích kia kìa, cần gì phải thế? Theo tôi, cứ nên đem sự quyết đoán của cậu ta khi làm ăn ra, dao sắc chặt đay rối, dứt điểm li hôn luôn đi, còn nếu vẫn cảm thấy thích thì nuôi cô ấy."
(dao sắc chặt đay rối: chỉ việc giải quyết dứt khoát chuyện gì đó, có bác nào k biết sợi đay là sợi gì không=)))
Lục Trọng cười mà không nói, rất lâu sau mới lên tiếng, "Vậy Giang Nhược đã không phải là Giang Nhược, Lục Hoài Thâm cũng sẽ không phải là Lục Hoài Thâm bây giờ."
Hạ Tông Minh cảm thấy lời này có ý tứ sâu xa, anh ta không muốn động não truy cứu, "Vậy cậu nói xem trước đây cậu ta cố tình giúp cô ấy là định mưu đồ gì? Hi vọng Giang Nhược có thể cảm kích cậu ta?"
Lục Trọng: "Hiện tại li hôn chia tài sản mới có thể khiến Giang Nhược cảm kích anh ấy."
Hạ Tông Minh cân nhắc rồi nói: "Cổ phần Giang thị? Vậy cũng không ổn, lấy cổ phần Giang thị về, chắc chắn Giang Khải Ứng sẽ chỉnh cả nhà Giang Vị Minh, ông ta nửa người đã bước vào quan tài, chỉ có thể xúi giục Giang Nhược làm việc thay mình. Ông già nhà bọn cậu vừa ý Giang Chu Mạn, nhất định cũng sẽ không để Giang Khải Ứng có cơ hội Đông Sơn tái khởi, Giang Nhược sẽ thành mục tiêu công kích."
Hạ Tông Minh tự nói xong liền cảm thấy sai sai, anh ta rút điếu thuốc, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: "Chết tiệt, đừng nói là cậu ta đang thật lòng nhé, trước kia không phải thái độ rất kiên quyết với Giang Nhược sao, chơi đùa mà chệch đường ray là mệt lắm..."
Lục Trọng nghĩ trong lòng, thật lòng hay không thì chẳng biết, ngược lại anh ta biết chắc, con người không phải nhất thành bất biến.
(Nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì không thay đổi)
Nhưng mà...
"Mấy người bọn tôi không có nhiều lựa chọn." Lục Trọng rít một hơi thuốc, hạ kinh xe, nhìn phù hoa lập lòe trong màn đêm ngoài kia, "Phải xem anh ấy coi trọng cái nào hơn. Nếu dựa theo con đường đã định mà đi thì quyền lực địa vị, vinh hoa phú quý, tất cả đều trong tay, còn nếu..."
Thế gian này khó được vẹn toàn đôi bên, nếu đã đứng ở tầm cao mà đa số mọi người suốt đời không cách nào chạm tới, hưởng thụ sự tiện lợi mà của cải và địa vị mang lại thì đã định trước phải từ bỏ một số thứ.
......
()
Trong thời gian Giang Nhược ở nhà dưỡng thương, cô thuê một dì đến giúp nấu cơm làm việc nhà, bản thân Kiều Huệ bệnh tình chưa lành, Giang Nhược lại phải tĩnh dưỡng nên bà cũng không có ý kiến nữa.
Non nửa tháng trôi qua, Giang Nhược ngày ngày ở nhà không có việc gì thì đọc sách tự nạp năng lượng cho mình, trong công ty chẳng có ai liên lạc tới, dường như đang lãng quên sự tồn tại của cô.
Cô xem nhóm chat thấy đồng nghiệp nói đủ các loại tiến độ công việc, càng thêm mất bình tĩnh, chưa đến hai tuần, chân tay cơ bản đã hồi phục cô gấp rút quay lại công ty trả phép quẹt thẻ đi làm.
G thấy cô, thái độ không hề bất thường, còn chào hỏi: "Đến rồi à?"
Nhưng một ngày này, cô đã cảm nhận sâu sắc G đã thay đổi so với trước kia, càng thêm gắt gỏng hơn, đi vào báo cáo công việc, nhưng phàm là có chỗ nào khiến chị ta không vừa ý, hết thảy đều bị mắng té tát.
Trước lúc tan tầm, Giang Nhược mới từ chỗ thư kí biết được, Lục Hoài Thâm và cậu cả đã gặp nhau rồi, tiến triển còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cô ấy.
Nếu đạt được sự nhất trí về mặt giá cả mua bán cổ phần, nói không chừng thời gian tới sẽ đưa hợp đồng dự thảo vào chương trình, tương lai Bác Lục trở thành cổ đông của DS, phía cậu cả đá bay mẹ kế chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng bán cổ phần với giá thấp để lôi kéo đầu tư bên ngoài tương đương với bỏ xe giữ tướng, nguy hiểm cực lớn, dù gì không ai có thể bảo đảm bạn bè vĩnh viễn là bạn bè.
Có điều những thứ này đều không phải là chuyện Giang Nhược cần lo lắng, thậm chí không phải là chuyện Gisele cần bận tâm, bọn cô chẳng qua là làm công ăn lương, G dốc sức vì người ta, chỉ bởi ngắm thấy được đối phương đưa ra cho mình điều kiện tốt, cái gì mà tình cảm thân thích chứ, đó đều chẳng đáng kể.
Chẳng qua là bên thắng bại là ai, sẽ quyết định chị ta ở lại hay rời đi, sinh ra ảnh hưởng đối với cuộc đời sự nghiệp của chị ta. Chị ta ngồi được lên vị trí hiện tại, nếu bắt đầu lại từ đầu chẳng khác nào từ bỏ nỗ lực của bản thân bao năm nay, thế nên chị ta không thể không đấu tranh.
Về sau liên tục non nửa tuần, văn phòng tổng quản lí đều chìm trong áp suất thấp, bởi vì truyền đến thông tin, Bác Lục và Giang thị sẽ cử người đến DS họp hội nghị trực tuyến với trụ sở chính ở Mĩ.
Sự việc dường như đã giải quyết dứt khoát, cũng chẳng còn chỗ để thương lượng, G lại thêm một lần bị gây sức ép, khó tránh được bực bội, tất nhiên người gặp họa là binh lính tôm tép như cô.
Sáng nay, Giang Nhược vừa đến công ty đã cùng người trong văn phòng tổng quản lí cùng nhau chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi họp.
Tháng sáu tiết trời dần nóng nực, trong nhà điều hòa cũng càng mở càng mạnh hơn. Giang Nhược đứng trong phòng hội nghị rộng rãi thoáng mát nhìn ra bên ngoài, ánh nắng lấp ló sau tầng mây, tia sáng xuyên qua kính thủy tinh tòa nhà khúc xạ thành vầng sáng lóa mắt, nhiệt độ không khí lên cao, nhưng cô ở trong phòng mặc áo sơ mi lụa và cả váy lót mà vẫn nổi da gà.
Thời gian cấp bách, phòng hội nghị vừa bố trí xong, Chung Thận và phó tổng dẫn theo hai vị quản lí cấp cao tiến vào, đúng lúc Giang Nhược phải đi ra, bất ngờ chạm mặt người ta, cô còn chưa kịp chào hỏi, đối phương đã gật đầu một cái với cô trước.
Trong đôi mắt là ánh sáng như sao, nụ cười ấm áp chợt thoáng qua, rất nhanh sau đó đã quay đầu dùng tiếng anh chuyên chú nói chuyện công việc với người khác.
Một đồng nghiệp thấy cảnh ấy, vẻ mặt liền biến vị trong nháy mắt, khá là khả nghi nhìn sang Giang Nhược.
Ra khỏi phòng họp liền hỏi cô: "Tội nghe người ta nói, ban đầu Chung tổng 'đặc biệt giới thiệu' cô vào đây hả?"
Trong lòng Giang Nhược hồi hộp nhưng vẫn thản nhiên nhìn cô ta, "Cái gì gọi là đặc biệt giới thiệu? Ai nói vậy?"
"Cô đừng quan tâm ai nói, có phải như vậy không, bọn cô có quan hệ gì vậy?"
Thời gian lâu như thế, Giang Nhược và Chung Thận chưa gặp gỡ được mấy lần, những tin đồn này căn bản không tìm được dấu vết, cô cũng chỉ từ cuộc điện thoại G chất vấn Chung Thận trước đó mà biết, chuyện ứng tuyển có khả năng hơi kì lạ, hẳn là Chung Thận đã bật đèn xanh cho cô.
Nhưng vì sao lại sắp xếp cô ở bên chỗ G, có mục đích gì thì cô không được biết.
Mà lời đồn đại trong miệng đồng nghiệp chắc hắn từ bên phòng nhân sự lan truyền ra.
Giang Nhược không cho là đúng, nói: "Chỉ là gió lùa nhà trống thôi, tôi chỉ gặp Chung tổng vài lần, còn chưa nói được mấy câu. Nếu có quan hệ thì bố trí cho tôi ở văn phòng Tổng giám đốc há chẳng phải tốt hơn sao?"
(gió lùa nhà trống: hoặc có thể dùng là chó đâu chó sửa chỗ không hay có lỗ trống thì gió mới lùa vào, 3 cụm từ này đều mang ý chỉ lời đồn thổi thì không nhất thiết phải có căn cứ)
Đồng nghiệp còn tưởng rằng có thể đào được tin bát quái, sau khi nghe xong thì mặt đầy thất vọng.
Vừa dứt lời, trước mặt có một đoàn người thanh thế hùng dũng đi tới, người đàn ông dẫn đầu mặc tây trang giày da, ngoại hình cao lớn anh tuấn, mặt mày nghiêm nghị, tràn đầy khí khái, trong cử chỉ nhẹ nhàng là khí thế hiên ngang.
Giang Nhược với anh đã nửa tháng chưa gặp nhau, khi gặp lại, ánh mắt đối phương cũng chẳng dừng lại trên người cô, cô lặng lẽ nép sang bên, nghe nhân viên dẫn đường nói: "Lục tổng, Giang tổng, mời đi lối này."
Giang Nhược cụp mắt, trước mặt có một người dừng lại, cô chỉ thấy quần tây sọc xanh hải quân phẳng phiu và giày da, mà Lục Hoài Thâm mặc màu đen tuyền, hơn nữa mùi hương cũng xa lạ, Giang Nhược ngẩng đầu lên.
Giang Cận lạnh lùng liếc cô không chớp mắt, âm sắc hơi uể oải, "Ở đây làm việc cũng ổn quá nhỉ?"
Giang Nhược gật đầu mỉm cười: "Cũng được."
Anh ta nhếch mày: "Nghe nói bị thương hả!"
"Nghe ai nói?"
"Mạn mạn."
Giang Nhược cười giễu, chẳng nói chuyện.
Từ đầu đến cuối, Giang Cận vẫn quan sát cô, hỏi: "Vết thương khỏi chưa?"
Giang Nhược càng cười mát mẻ châm biếm hơn: "Làm phiền anh nhọc lòng, không chết được."
"Không chết được là tốt nhất."
Bùi Thiệu đi qua mời: "Giang tổng, nên vào thôi."
Giang Cận nhìn cô một cái đầy thâm ý, Giang Nhược đón nhận ánh mắt của anh ta, cười cười, làm tư thế mời, sau đó lạnh nhạt dời ánh mắt.
"Vất vả rồi."Trước lúc rời đi, Bùi Thiệu gật đầu cười với cô, vì vướng nơi này không thích hợp, nên anh ta không xưng hô 'phu nhân' với cô.
Giang Nhược: "Làm tròn phận sự thôi."
G bước vào sau cùng, đưa theo thư kí ghi biên bản hội nghị, Giang Nhược chờ bên ngoài, trước lúc cuộc họp bắt đầu, cô bị G gọi vào.
Đợi lát nữa phải dùng đến máy chiếu nên rèm cửa sổ đã được kéo lại, nhưng đèn vẫn đang mở, trên mặt bàn làm việc bóng loáng phản chiếu từng khuôn mặt, hoặc là nghiêm túc hoặc là thư thái.
Lục Hoài Thâm ngồi vị trí đầu hàng ghế cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngước mắt, ánh mắt lướt nhanh qua người ấy.
Đối diện Lục Hoài Thâm chính là G, Giang Nhược hơi khom lưng nghe G nói, mái tóc dài đã cắt ngắn không ít, một nửa vén sau tai, lộ ra vành tai và cổ trắng bóc mịn màng cùng với đường nét sườn mặt hơi gầy.
G khẽ nói với Giang Nhược: "Lương tổng không uống cà phê, cô đổi cốc cà phê đi, pha cốc trà mang đến."
Giang Nhược vâng lời, ra ngoài chuẩn bị.
Chân trước vừa bước ra, Chung Thận đã hỏi G, "Nghe nói thời gian trước Giang Nhược xin nghỉ dài ngày, lí do gì đấy?"
"Hình như xảy ra tai nạn xe." Vốn G không nghiêm túc trả lời, bỗng nhớ đến điều gì, nhìn Lục Hoài Thâm ở đối diện đang cúi đầu lật tài liệu, ngoảnh đầu nhìn sang Chung Thận, "Vì sao Chung tổng quan tâm đến nhân viên của tôi thế?"
"Có ấn tượng khá sâu sắc với cô ấy thì hỏi một câu thôi." Chung Thận cười đáp.
Lời này của Chung Thận khiến G nhớ đến hội nghị lần đó gặp Giang Nhược lần đầu tiên, lập tức sầm mặt, lại thấy Lục Hoài Thâm trước mặt căn bản chẳng mảy may phản ứng, gián tiếp phủ định mấy suy đoán phi thực tế của chị ta về hai người Lục Giang.
Chị ta buồn bực trong lòng, phạch một cái gập tập tài liệu vào, nói thờ ơ: "Người này nếu anh muốn thì điều qua là xong, không cần thì tôi tìm cơ hội sa thải cô ta."
Chung Thận nhìn chị ta vài giây, chau mày, cũng chẳng nói nữa.
Tuy nói ngày thường khi Giang Nhược cử động không nhìn ra điểm bất thường nhưng tay chân vẫn chưa thể dùng sức quá, mấy hôm nay cô đi giày đế bằng, lúc bưng trà đi vào, cũng dồn hết sức lực lên tay trái.
Khi Giang Nhược định rời đi, G nói không muốn uống cà phê nữa, bảo cô đem cà phê trước mặt ra ngoài, Giang Nhược vừa bê cốc cà phê lên, tay G chợt động đậy, khuỷu tay va vào cổ tay cô.
Nỗi đau như kim châm muối xát từ chỗ cổ tay truyền đến, ấn đường Giang Nhược nhíu chặt, tay không khống chế được mà run một cái, tay trái không kịp tiếp nhận tất cả trọng lượng, chiếc cốc xô nghiêng, mắt thấy sắp trượt khỏi đế lót cốc, Chung Thận kịp thời đỡ lấy cổ tay cô, cùng lúc giúp cô giữ vững chiếc cốc.
Giang Nhược dùng tay phải của mình chắn cà phê rơi vãi, lòng bàn tay mu bàn tay chảy đầy những giọt dung dịch sẫm màu nóng hổi, Chung Thận rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô, lau chùi qua quýt một chút, không để cà phê nhỏ xuống làm bẩn tài liệu trên bàn.
Giang Nhược ra ngoài, G yên lặng trở lại, hơi hối hận vừa rồi đã kích động.
Chủ yếu là chị ta trải qua quãng thời gian gần đây như giẫm trên băng mỏng, bị Chung Thận khích tướng mới xả giận lên người Giang Nhược, thấy cô ấy đau đến cau mày, mới phát giác đã đụng trúng vết thương, nhìn cô ấy vẫn nén chịu chẳng lên tiếng, trong lòng không phải không áy náy.
Đang nghĩ như vậy mà chị ta cứ cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt nhìn chòng chọc đến nỗi chị ta mất tự nhiên cực kì, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp cái nhìn âm u lạnh lẽo của Lục Hoài Thâm.