Chuông báo thức vang lên đúng bảy giờ sáng, Nguyễn Chân Chân giật mình tỉnh giấc, lắng tai nghe động tĩnh, trong phòng khách đã có người đi lại. Sau khi làm vệ sinh, cô mặc quần áo rồi bước ra ngoài, thấy cha mẹ Hứa gia đã ngồi trong phòng khách, hình như đang đợi cô.
Cô đi thẳng ra cửa, nói: “Con ra ngoài mua đồ ăn sáng, mọi người chờ một chút.”
“Mua cái gì mà mua, tự làm đồ ăn ở nhà là được rồi.” Giọng nói mẹ Hứa đầy bất mãn, ánh mắt nhìn cô cũng đầy chán ghét, “Đồ mua bên ngoài vừa không vệ sinh vừa không an toàn, lãng phí tiền bạc làm gì.”
Cô cười cười không nói, mặc áo khoác đi ra khỏi nhà.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô bước ra khỏi cửa toà nhà, mới đi được vài bước liền chú ý đến gì đó, do dự một lát, tiến tới bãi đậu xe cách đó không xa. Tại chỗ đậu xe mà cô thuê, có một chiếc xe ô tô màu xám bạc đang đậu, mang biển số xe địa phương Nam Châu, cô nhận ra đó là chiếc xe mà Cao Tuấn lái ngày hôm qua.
Qua cửa sổ, cô nhìn thấy Cao Tuấn trong xe, anh nửa ngồi nửa nằm trên ghế lái, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay khoanh lại, điện thoại để trên ngực, chầm chậm lên xuống theo nhịp thở của anh.
Cô đứng bên ngoài xe, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp, yên lặng nhìn anh rất lâu, sau đó bước lên giơ tay gõ nhẹ cửa kính xe.
Cao Tuấn gần như mở mắt ngay lập tức, quay đầu nhìn ra ngoài xe, ánh mắt rơi vào người cô, ban đầu anh hơi sững sờ, sau đó có chút không tự nhiên dời ánh mắt đi. Anh ngồi thẳng dậy, hạ cửa sổ xuống giải thích với cô: “Tôi hơi lo lắng nên đến đây từ sớm, lại sợ cô vẫn chưa dậy, định đợi trong xe một lúc rồi gọi cho cô, vô tình chợp mắt một lát.”
Nguyễn Chân Chân không vạch trần lời nói dối của anh, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
Cao Tuấn hơi ngơ ngác, lắc đầu nói: “Chưa.”
“Vậy cùng tôi đi mua đồ ăn sáng đi, tôi phải mang về cho bọn họ một ít, có thể sẽ không cầm hết được.” Cô tự nhiên nói.
“À, được.” Anh đẩy cửa bước ra khỏi xe, chân vừa chạm đất thì cơ thể liền cứng đờ ra, dừng một hồi mới giơ tay lên vịn cửa xe, đứng đó giả vờ như không có gì, quay người hỏi cô, “Mua ở đâu? Có cần lái xe không?”
Hai tay cô đút vào túi áo, nhàn nhạt trả lời: “Không cần, ở ngay cổng tiểu khu nên cứ đi bộ thôi.”
Anh vẫn không nhúc nhích, lại hỏi: “Có quán ăn sáng ở cổng tiểu khu à? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ?”
“Có đấy, chắc lúc trước anh không để ý.” Ánh mắt cô thản nhiên lướt qua chân anh, sau đó giương mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Trước cổng có hai ba quán ăn sáng: một quán mì An Huy, một tiệm bánh bao, một nhà hàng thức ăn nhanh mở cửa suốt 24 giờ, mùi vị đều khá ổn, chúng ta có thể ăn ở quán trước, sau đó mang về một ít cho họ.”
Thể chất của anh rất tốt, chỉ trong chốc lát này, mặc dù hai chân anh chưa hoàn toàn hết tê, nhưng ít nhất có thể tự do di chuyển. Anh cười cười, tiện tay đóng cửa xe lại, nói: “Được, chúng ta qua đó xem trước đi.”
Quả nhiên ngoài cổng tiểu khu có vài quán bán đồ ăn sáng, hai người sánh bước đi đến, anh ngẩng đầu nhìn một vài bảng hiệu bên đường, hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Nguyễn Chân Chân im lặng một lát, hỏi ngược lại anh: “Anh muốn ăn gì?”
Cao Tuấn giương mắt nhìn quán mì ở xa nhất, mỉm cười nói: “Bây giờ tôi muốn ăn một bát mì An Huy cay nóng hầm hập, cho đầy đủ gia vị.”
Nguyễn Chân Chân quay người nhìn nhìn anh, đột nhiên tiến lên một bước đến gần anh, giơ tay chạm vào bụng anh. Hành động này của cô quá thân mật, lại không hề báo trước, khiến anh ngây ra một lát, cả người bất giác căng thẳng, khó giấu nổi sự khẩn trương hỏi: “Làm gì vậy?”
“Suỵt…” Cô cúi đầu, một tay vịn lên eo anh, tay còn lại áp sát vào bụng anh, nhỏ giọng nói, “Nghe này, ruột và dạ dày của anh đang nói chuyện.”
Trong vô thức, dường như thái độ của cô đối với anh đã thay đổi rất nhiều, không còn dè dặt, không còn phòng bị, thậm chí trong lời nói và cử chỉ còn có chút thân mật không rõ. Anh cúi đầu xuống, nhìn đỉnh đầu cô, trong mắt bất giác có phần dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng hạ xuống theo cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Nó đang nói gì vậy?”
“Nó nói…” Cô dừng lại giữa câu, ngẩng mặt lên nhìn anh, khóe mắt và chân mày đều tràn ngập ý cười. Nhân lúc anh phân tâm, đột nhiên vỗ vào bụng anh một cái, cười nói: “Ăn mì kiểu gì, cho ta ăn cháo đi!”
Anh sững sờ, sau đó bật cười to.
Hai người tiến vào quán cháo, mua cháo ngũ cốc và bánh trứng, lấy các món ăn kèm miễn phí, ngồi xuống đối diện ở chiếc bàn hẹp. Khi ăn gần xong, Cao Tuấn bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay định làm gì?”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu ăn cháo, nghe vậy thì dừng lại, trả lời: “Tôi nói căn nhà đã bị nguyên cáo nộp đơn xin bảo toàn tài sản, họ không tin, nên tôi sẽ đưa họ đến tòa trước, sau đó đến ngân hàng Nam Châu hỏi khi nào mới có trợ cấp tử tuất.”
Cao Tuấn nhìn nhìn cô, lại nói: “Tôi đi cùng cô.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Chân Chân lắc đầu, cười cười, “Nếu anh đi cùng tôi, chẳng khác nào đâm cái gai vào mắt Hứa gia, hà tất phải kích động bọn họ nữa? Yên tâm đi, tối qua mọi chuyện đều ổn, bây giờ ban ngày ban mặt ở bên ngoài, sẽ không gây rắc rối đâu.”
Cô húp hết bát cháo, đứng dậy đi đến quầy mua một ít đồ ăn sáng, chia cho Cao Tuấn xách trở về. Khi đến dưới lầu, cô lấy lại đồ ăn trong tay Cao Tuấn, ngẩng mặt lên nói với anh: “Quay về đi, nếu có chuyện thì tôi sẽ gọi cho anh.”
Cao Tuấn im lặng không nói, nhìn cô bước vào tòa nhà, đứng tại chỗ một lát, hút xong một điếu thuốc, sau đó xoay người lên xe rời đi.
Anh lái xe đến căn nhà mà Lão Lục thuê tạm, nó ở phía đông khu phát triển, khoảng sân nhỏ nằm sát mặt đường, nhưng nền móng lại cao hơn đường rất nhiều, nếu đứng bên đường nhìn lên, sẽ trông thấy bức tường trong sân cao hơn ba mét. Cổng lớn phía đông mở ra, bên ngoài có xây dựng một con dốc thoai thoải kéo dài ra đại lộ, anh trực tiếp lái xe vào sân, vừa xuống xe thì Lão Lục đã bước từ trong nhà ra đón.
“Sao bây giờ anh mới về? Em lo muốn chết, nhưng không dám gọi cho anh.” Lão Lục lẩm bẩm, theo anh tiến vào nhà, đi thẳng vào phòng trong, “Rốt cuộc mọi chuyện sao rồi? Cô ta không nhận ra em đấy chứ? Có nghi ngờ chúng ta không?”
Cao Tuấn không nói chuyện, cởi áo khoác trên người xuống, thuận tay ném lên giá áo, lại giơ tay kéo cà vạt, tiện thể mở hai cúc áo sơ mi ra. Đến khi anh tháo mắt kính ra, sự nhã nhặn trầm tĩnh trước đó bỗng tan đi, tăng thêm vài phần lạnh lùng tàn nhẫn.
Cao Tuấn lập tức trở thành Đàm Thâm.
Đàm Thâm vẫn luôn phớt lờ Lão Lục, vẻ mặt lạnh lùng nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân. Lão Lục đứng bên giường hơi ngơ ngác, do dự kéo chăn xuống một chút, hỏi: “Sao vậy anh? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đàm Thâm nhìn chằm chằm vào nóc nhà, hồi lâu sau, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Bây giờ chúng ta rút lui, còn kịp không?”
Lão Lục kêu lên thất thanh: “Thực sự bị lộ rồi à?”
Anh không đáp, chỉ trầm mặc.
Lão Lục thấy anh như vậy, sững sờ một lát, đột nhiên hiểu được ý anh là gì, không khỏi chửi thề một câu: “Mẹ kiếp!”
Anh ta bất lực không nói nên lời, thậm chí còn có chút phát điên, kêu lên: “Đại ca, anh đang làm gì vậy? Đã đến nước này rồi, dù thế nào cũng phải nghiến răng làm đến cùng. Bây giờ rút lui là sao? Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Muốn cái gì? Đàm Thâm không thể nói ra, nhưng bây giờ anh không muốn Nguyễn Chân Chân biết anh là giả, không muốn cô biết anh tiếp cận cô là có mục đích. Anh không thể tưởng tượng khi vở kịch được vén màn, cô sẽ phản ứng như thế nào.
Anh từ nhỏ đã không có vướng bận gì, gần như chưa bao giờ cảm thấy sợ sệt, nhưng vào lúc này, chỉ cần nghĩ đến tình huống đó, đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lão Lục không đợi được câu trả lời của anh, thở dài một hơi, lại nói: “Anh à, em hiểu suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ anh không đi được. Anh đột nhiên biến mất, cô ta sẽ đi tìm anh. Một khi tìm đến Bắc Lăng, không phải thân phận của anh sẽ bị lộ sao?”
Sao anh lại không hiểu được chứ? Chỉ là sự việc đã đến mức này, bản thân anh sớm đã không thể thoát ra.
Đàm Thâm mím đôi môi mỏng, im lặng một lát, buộc phải bỏ lại mọi thứ về Nguyễn Chân Chân phía sau, trái tim dần dần lấy lại sự lạnh lùng và cứng rắn. Anh ngồi thẳng dậy, trầm giọng hỏi Lão Lục: “Bên Phương Kiến Thiết thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
Lão Lục trả lời: “Bây giờ Phương Kiến Thiết có vẻ hơi hoảng sợ, xem ra cảnh sát đã nhắm vào ông ta, nhưng không biết tại sao vẫn chưa động đến ông ta. Em đoán là vì vẫn chưa bắt được những người thật sự ra tay, suy cho cùng ông ta cũng sẽ không tự mình hành động, chắc hẳn đã thuê sát thủ giết người.”
Đàm Thâm nghe vậy cười lạnh: “Có thể thực hiện vụ án một cách chu toàn như vậy, kẻ ra tay chắc chắn không phải là tay mơ, nhất định là một nhân vật có tiếng tăm trong giới giang hồ.”
Nhắc đến vụ án, Lão Lục không khỏi líu lưỡi: “Không nói ngoa đâu, vụ án đó được thực hiện quá chu toàn, nghe nói lúc đó cảnh sát suýt nữa đã kết luận vụ án là ‘tự sát’. Em cố ý tìm người hỏi thăm, Trương Minh Hạo đã duy trì thói quen chạy bộ vào ban đêm trong ba bốn năm nay rồi, nghe đâu là vì từng bị trầm cảm, bác sĩ khuyên anh ta nên tăng cường tập thể dục, vì thế mới bắt đầu chạy bộ ban đêm. Cho nên sau này khi nghe tin anh ta nhảy sông do trầm cảm, ngay cả người nhà anh ta cũng tin điều đó.”
Về vụ nhảy sông tự sát của Trương Minh Hạo, tân chủ tịch Ngân hàng Nam Châu, Đàm Thâm đã biết và nghe qua không ít tin tức và tin đồn. Vào đêm xảy ra vụ án, Trương Minh Hạo ăn mặc như thường lệ và đi chạy bộ ban đêm, chiếc đồng hồ thể thao mà anh đeo ghi lại rõ ràng quỹ đạo di chuyển của anh ta: đang chạy được nửa đường, đột nhiên rẽ vào gầm cầu, rồi đi loanh quanh ở đó một lúc, sau đó nhảy xuống sông.
Anh ấy làm việc ở nơi xa, không có người thân ở bên cạnh, vì vậy không ai phát hiện ra rằng anh đã mất tích vào đêm đó, mãi đến ngày hôm sau không thấy anh ấy đi làm, cũng không thấy anh ấy đăng nhật ký vận động vào vòng bạn bè như ngày thường, thì mới có người bắt đầu tìm kiếm. Hai ngày sau tìm thấy thi thể của anh ở bờ biển và vớt lên.
“Mấu chốt là trước đó Trương Minh Hạo đã về quê một chuyến, thăm bố mẹ, tổ chức họp lớp, sau đó còn gửi một khoản tiền cho con gái ở nước ngoài, khiến người ta cảm thấy giống như đang hoàn thành tâm nguyện trước khi tự tử. Nghe nói khi đó cảnh sát cũng đã xem các camera giám sát dọc theo tuyến đường chạy bộ của anh ta, quả thực đã nhìn thấy bóng dáng của anh… Vụ này được thực hiện một cách quá hoàn hảo, tưởng chừng như không có điểm gì khả nghi cả, cũng không biết cảnh sát đã tìm ra sơ hở ở đâu.”
Lão Lục mãi nói, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: “Này anh, anh nói xem ai đã trù tính vụ này? Hết nước đi này đến nước đi khác, đây không phải là kế hoạch mà một tên thô lỗ trên đường có thể nghĩ ra đâu.”
Đàm Thâm cười lạnh một cái, chế giễu: “Dù có trù tính như thế nào, cũng không thể thoát khỏi con mắt của cảnh sát, không phải sao?” Anh dừng một lúc, lại dặn dò Lão Lục, “Trước tiên hãy trông chừng kỹ Cao Tuấn đi, tuyệt đối đừng để anh ta gặp Tô Văn bọn họ. Ngoài ra, cậu phải theo dõi Thẩm Nam Thu, nhất định người phụ nữ này có vấn đề.”
Lão Lục gãi gãi đầu, do dự một lúc, hỏi anh: “Hôm nay anh không cần đi tìm Nguyễn Chân Chân à?”
Đàm Thâm đáp: “Không cần.”
“Nếu đã không cần, thì để Cao Tuấn trở về Bắc Lăng trước đi?” Lão Lục thăm dò hỏi, không đợi anh trả lời, lại nhanh chóng giải thích, “Muốn giữ anh ta ở lại cũng đơn giản thôi, tìm bừa chuyện gì đó để anh ta điều tra thêm vài ngày là được. Quan trọng là vấn đề tiền nong, anh xem chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng để cuối cùng đều rơi vào tay anh ta.”
Đàm Thâm nhàn nhạt nói: “Tiêu hết tiền thì có thể kiếm tiếp. Nguyễn Chân Chân thì không biết khi nào sẽ gọi điện kêu tôi đến, nếu không khớp với hành tung của Cao Tuấn, sẽ dễ khiến cô ấy nghi ngờ.”
Lão Lục vẫn muốn thuyết phục anh, lại nói: “Theo em thấy, nếu bây giờ Nguyễn Chân Chân đã không nghi ngờ anh, đoán chừng sau này cũng sẽ không nghi ngờ anh nữa, chi bằng cắt đứt với bên Cao Tuấn, cũng tránh gặp phải tình huống giống hôm qua nữa. Nguy hiểm quá.”
“Cho nên cậu phải trông chừng Cao Tuấn, đừng để xảy ra chuyện như ngày hôm qua.” Vẻ mặt Đàm Thâm lạnh nhạt, hình như không muốn thảo luận vấn đề này nữa, “Tôi chợp mắt một lát, cậu đi làm việc đi.”
Lão Lục không thuyết phục được anh, mím chặt má đi ra ngoài.
Đàm Thâm đứng dậy đi vào phòng tắm dội nước nóng, sau đó mới trở lại nằm xuống. Tối hôm qua anh cuộn tròn trong xe, gần như cả đêm không chợp mắt, nhưng bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, chỉ nằm trên giường chờ cuộc gọi của Nguyễn Chân Chân, vừa mong cô tìm mình, vừa sợ cô tìm mình.