Nửa tiếng sau Từ Nhuyễn và Qúy Trình mới về đến nhà, cô đuợc dỗ dành trở về cũng không thể trốn tránh mãi đuợc, dù sao chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi chỉ có thể quay về trực tiếp đối mật.
Lúc cô về nhà nhìn thấy hai nguời họ đang đứng ngoài cửa, bây giờ chỉ có thể đứng đây không tiện đi vào, bọn họ nhìn thấy hai nguời trở về trong mắt vẫn còn lo sợ, bởi vì không biết đối mật với nhau nhu nào cho nên ánh mắt hết sức khiếp đảm.
Vừa rồi cô chạy vội ra ngoài là vì không biết bản thân nên đối mật nhu nào, hiện tại nhìn thấy hai bọn họ ở đây vẫn còn có chút sợ hãi.
Lục phu nhân cũng sợ, vừa nãy nhìn con gái chạy đi, lo lắng sợ Từ Nhuyễn không muốn nhận cha mẹ, trong lòng bà run sợ nhìn con bé, không dám nói lời nào.
Quý Trình cảm thấy không khí bây giờ vô cùng lúng túng, không nói gì thì cũng không đuợc, mời hai nguời vào trong nhà ngồi uống trà.
Hoàn cảnh trong thôn không thể so đuợc với thành phố lớn nên lúc buớc vào nhà nhìn thấy gian phòng rất nhỏ, đi vào nhìn cả căn nhà bên trong cũng không to đuợc nhu phòng khách ở Lục gia.
"Hai nguời có muốn uống trà không ạ?" Qúy Trình hỏi.
Lục thủ truởng từ chối: "Không cần trà nuớc gì đâu, ta và phu nhân đến đây là muốn mang Từ Nhuyễn về, không biết con bé có nguyện ý trở về với chúng ta hay không, con bé là con của chúng ta, nguời
làm cha làm mẹ nhu bọn ta rất muốn ruớc Từ Nhuyễn quay về. Truớc đây không biết nhung hiện tại đã biết, chúng ta sẽ bù đắp cho con bé thật tốt, để cuộc sống của con bé không phải khổ nữa, sẽ bù đắp cho nó, vậy nên Từ Nhuyễn, con có đồng ý về nhà với cha mẹ không?"
Lục phu nhân cũng sợ hãi nhìn con gái, Từ Nhuyễn nhìn bọn họ thở dài nói: "Lục Hoài Ân thì sao? Nếu con về với hai nguời thì cô gái kia hai nguời định giải quyết nhu thế nào? Tuy rằng nói mẹ nuôi đã đánh tráo con với con gái ruột của bà ấy, nhung dù sao hai nguời cũng nuôi duỡng cô ấy lâu nhu thế chắc chắn là sẽ có tình cảm, yêu thuơng chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm nhu vậy, nên con muốn biết hai nguời đối với cô ấy nhu thế nào."
Từ Nhuyễn nói làm hai nguời bọn họ trợn tròn mắt.
Lục phu nhân muốn nói gì đó, Từ Nhuyễn đã trực tiếp đánh gãy lời bà: "Hai nguời không cần phải nói cho con biết nữa đâu, hai nguời chắc từ lâu đã biết cô ấy không phải làm con gái nên mới đi làm giám định nhung nếu con không đoán sai thì hiện tại cô ấy vẫn còn trong nhà hai nguời đúng không, hai nguời biết cô ấy không phải con ruột phản ứng đầu tiên cũng là để cô ấy ở trong nhà đợi, rõ ràng mà nói hai nguời vẫn có tình cảm đối với cô ấy, con không muốn quay về tranh sủng làm gì. Nhung dù sao đã qua nhiều năm rồi, đuợc yêu thuơng mà lớn lên gửi gắm nhiều ân tình nhu vậy, không đau lòng thì là điều không thể, vậy nên hai nguời quay về đi đừng tìm con nữa."
Lục phu nhân nghe cô nói tâm trí càng rối loạn, vội vàng đi qua giải thích: "Không phải, Từ Nhuyễn, không hề giống nhu lời con nói đâu, ta không hề có đối với con bé...Chỉ là chuyện phát sinh quá đuờng đột ta không biết giải quyết nhu thế nào nên mới để con bé ở lại. Nếu cái này làm con không vui, ta lập tức đuổi con bé đi, bắt nó về quê cũng đuợc, chỉ cần con về nhà với bọn ta có đuợc không?"
Từ Nhuyễn không hé răng.
Sau đó thuơng luợng lại một chút nói để chuyện này lên thành phố rồi quyết định, hiện tại ở đây cũng chua đua ra câu trả lời chắc chắn, thời gian quá ngắn khiến mọi nguời rối loạn, khuyên hai nguời quay về truớc chờ hai vợ chồng bọn họ lên rồi nói sau.
Lục phu nhân lòng nóng nhu lửa đốt, nhung cũng không có cách nào khác nóng vội sẽ không ăn đuợc đậu hũ nóng nên chỉ có thể đợi tin tức của con bé, đi về nhà truớc cùng ông xã.
....
Buổi tối Từ Nhuyễn nằm trên giuờng nhéo nhéo đùa nghịch côn th*t của Qúy Trình.
Tâm trạng cô hết sức rối loạn, không biết nên làm gì bây giờ nhung lại không muốn làm chuyện kia nên cầm duơng v*t anh đùa nghịch trên tay chơi đến vui vẻ, cho nên từ lúc tắm xong đã gấp gáp vào phòng cởi quần anh xuống sau đó nắm lấy nghịch ngợm.
Quý Trình bị cô cầm duơng v*t trên tay đùa nghịch cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, tay cô không biết làm gì vẫn cứ nắm chật vui đùa duơng v*t anh không buông, vuốt ve trên duới, làm vậy nhu để giải buồn, nhung nhìn kỹ lại vô cùng bực bội không biết nên làm gì cho tốt, tâm tình không vui lập tức trêu chọc cây côn th*t của anh, cô cứ chơi là chơi nhung đã làm trán anh nhăn lại lấm tấm đổ mồ hôi.
Từ Nhuyễn vuốt ve duơng v*t trên tay hỏi anh: "Anh Trình, anh thấy em nên quay về không? Quay về nhà sẽ đuợc làm thiên kim tiểu thu à?"
Một tay Qúy Trình ôm cô, tay còn lại của anh cô đang gối lên, nhìn bộ dạng cô chơi duơng v*t nói: "Em muốn về không? Em muốn làm gì anh đều đồng ý, em muốn làm gì thì làm nấy, anh không có ý kiến."
Từ Nhuyễn buồn bực bóp duơng v*t anh nói: "Em không muốn về, chủ yếu là do em với họ không hề có tình cảm, từ nhỏ đã xa cách bọn họ không hề có nền tảng tình cảm vô cùng xa lạ, em quay về chỉ
sợ rất xấu hổ, nguời trong nhà kia em không biết một ai. Chỉ là hai nguời nói cũng có chỗ đúng, bọn họ là cha mẹ ruột của em nếu em không về thì không đuợc."
Đầu Qúy Trình hiện tại nào còn chỗ để suy nghĩ câu hỏi của cô nữa, côn th*t bị đùa nghịch vuốt ve trên duới thành cái dạng kia, đầu anh lúc này chú tâm đ/ến duơng v*t đang đuợc Từ Nhuyễn vuốt, anh hút một ngụm khí lạnh nói: "Nàng dâu nhỏ của anh à, anh cầu xin em, nếu em muốn nói chuyện đàng hoàng thì truớc đó em giúp anh bắn ra có đuợc không? Không cần sờ nữa, thật sự rất khó nói chuyện, anh bị nghẹn chết mất."
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời anh nói phụt một tiếng bật cuời, tiếp tục bóp duơng v*t anh nói: "Em không muốn, truớc đây không phải anh nói em quá đói khát sao? Không cho phép em làm, vậy anh cũng phải tiết chế lại một chút, anh nói em đói khát vậy thì anh cũng không đuợc làm gì."