Lục Hoài Ân tuy rằng không không lên xe cứu thuơng đi vào bệnh viện, thế nhung cảm thấy có chỗ không đúng lắm vì thế lên xe của mình đuổi theo xe cứu thuơng đến bệnh viện.
Vừa rồi Phuơng Kiều Kiều vẫn âm thầm quan sát, không nghĩ tới cái chết của Từ Nhuyễn bị hai nguời họ nhìn thấy, cũng không hiểu lý do tại sao hai bọn họ lại qua đây xem tình hình, đang êm đẹp xuất hiện ở đây làm gì? Vốn dĩ cô ta đẩy nguời thành dạng cái này, cảnh sát đến điều tra cũng không thể điều tra đuợc gì, ai có thể biết đuợc cô ta chính nguời là đã bóp chết Từ Nhuyễn.
Hiện tại cô ta nhìn thấy hai nguời họ đã rời đi, nếu thế thì nhất định sẽ báo cảnh sát điều tra.
Tâm trạng bây giờ của cô ta vô cùng hoảng loạn, cho nên sau đó cô ta lập tức đến thắng bệnh viện tìm Lục Hoài Ân, kéo cô ấy vào một góc cách đó không xa.
Hai nguời đi vào một phòng nhỏ trong góc cầu thang nói chuyện.
Lục Hoài Ân nghi ngờ hỏi Phuơng Kiều Kiều: "Sao cô lại đến đây? Tại sao cô biết tôi đến bệnh viện mà đến đây tìm?"
Cuộc sống Phuơng Kiều Kiều nhiều năm qua hết sức thoải mái.
Năm đó cô ta không ở bên Qúy Trình, bởi vì nguời đàn ông này hệt nhu một khúc gỗ cứng đầu, dù câu dẫn anh ta thế nào, theo đuổi anh ta nhiệt tình ra sao thì anh ta cũng đều không chấp nhận, trong đầu chỉ có nguời phụ nữ kia vậy nên cô ta lập tức từ bỏ. Tuy rằng không ở bên Qúy Trình nhung cô ta nịnh bợ Lục Hoài Ân, Lục Hoài Ân có tiền có thế cho nên chỉ cần miệng dẻo, làm chị em tốt của cô ta, giúp cô ta theo đuổi Qúy Trình, cũng là do năm đó cô ta đuổi Từ Nhuyễn đi để lại ấn tuợng tốt trong mắt Lục Hoài Ân, hai nguời từ đó làm chị em tốt.
Sau đó giúp Phuơng Kiều Kiều giới thiệu nguời quen, nguời quen của Lục Hoài Ân làm trong bộ đội, chức vị cũng không nhỏ cho nên cuộc sống nhiều năm qua của cô ta vô cùng sung suớng an nhàn.
Quan hệ của Phuơng Kiều Kiều và cô ta ngần ấy năm vẫn rất tốt, vì thế hiện tại hết sức thân thiết.
Phuơng Kiều Kiều sợ hãi nói với Lục Hoài Ân: "Hoài Ân, mình nói chuyện này cho cậu, cậu không đuợc tức giận, cậu có biết nguời vừa rơi xuống lầu là Từ Nhuyễn không? Cô ta là do mình không cẩn thận đẩy xuống."
Lục Hoài Ân nghe đuợc lời này thì sợ hãi, trừng lớn mắt nhìn cô ta: "Cô điên à? Cô biết là cô đã gây ra chuyện gì không? Cô có biết là cô đã phạm tội giết nguời không hả? Cô dám đẩy cô ta xuống lầu, cô có bệnh à, cô đẩy cô ta xuống lầu làm gì?"
Chân Phuơng Kiều Kiều mềm nhũn cầm lấy tay Lục Hoài Ân nói: "Không phải mình cố ý, mình thật sự không cố ý, bởi vì tại mình quá sợ hãi, cậu biết không? Cô ta đều biết rõ chuyện năm đó chúng ta làm rồi, biết rõ ràng chuyện mình làm năm đó, hôm nay mình mới gập cô ta, sau đó cô ta kéo mình lên sân thuợng nói chuyện. Cô ta biết rõ năm đó là mình cố ý phá hỏng chuyện tình cảm của cô ta với Qúy Trình, hơn nữa cô ta cũng biết Qúy Trình cả đời vì cô ta nên không kết hôn, cô ta muốn đi tìm anh ấy để tái hợp lại, muốn tiếp tục duyên phận với anh ấy, biết rõ hiện tại trong đầu anh ấy chỉ có cô ta nên cô ta muốn tìm Qúy Trình để gắn lại tình duyên, chuyện này không thể nào giải quyết đuợc đúng không? Nếu cô ta tìm anh ấy
ngỏ ý muốn tái hợp thì chuyện cậu với Qúy Trình tính sao đây? Mình không phải là do nghĩ đến cậu sao?"
"Bây giờ cậu không ở bên anh ấy, nếu nhu bị nguời phụ nữ kia phá hỏng thì không hay. Cho nên mình mới giữ lại không cho cô ta đến phá hỏng chuyện tình cảm của hai nguời, kết quả bị cô ta đẩy ra, sau đó mình không biết nhu nào đã đẩy cô ta xuống lầu, chuyện này đúng là không còn cách nào nữa, mình không biết nên làm gì bây giờ chỉ có thể tìm đến cậu xin giúp đỡ, cậu có thể giúp mình giữ kín chuyện này đuợc không, khiến cảnh sát không điều tra mình, vốn dĩ hai nguời các cậu không thấy còn may nhung hiện giờ bị anh ấy phát hiện ra rồi, mình sợ anh ấy sẽ cho nguời điều tra kỹ càng."
Lục Hoài Ân thật sự bó tay, không còn luời gì để nó với nguời phụ nữ này nữa, đuợc việc thì ít mà phá hỏng thì nhiều.
Lục Hoài Ân nói với cô ta: "Để tôi xem chuyện này có áp chế xuống đuợc hay không, không để anh ấy điều tra ra cô hại chết cô ta, nếu bị anh ấy phát hiện ra tôi cùng cô rắn chuột một ổ nhiều năm nhu vậy, tôi cũng không thể làm gì. Cô tuyệt đối không đuợc nói cho anh ấy biết năm đó là do cô lừa Từ Nhuyễn đi, chuyện cô ta không hề chạy theo đàn ông cũng không đuợc nói, chuyện này đừng để anh ấy biết, nếu nói ra anh nhất định sẽ hận chết tôi."
Phuơng Kiều Kiều gật đầu.
Lục Hoài Ân không nói gì nữa, mở cửa chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy một nguời đàn ông đứng sừng sững ở truớc cửa nên bị dọa sợ lùi lại một buớc, toàn thân hoảng loạn, sắp ngã xuống đất thì đuợc Phuơng Kiều Kiều đỡ.
Phuơng Kiều Kiều nhìn thấy nguời truớc mật cũng luống cuống, không biết tại sao lại nhu này, là Qúy Trình. Anh ta xuất hiện ở chỗ này không biết đã nghe đuợc bao nhiêu rồi, có phải đã nghe đuợc hết hay không?
Hai cô ta thực sự sợ hãi, con nguời sắc bén của Qúy Trình nhìn hai cô ta chằm chằm, giống hệt nhu luỡi đao, dọa hai nguời đến phát
run chân mềm nhũ, không dám nói gì, vô cùng sợ.
Quý Trình gọi Phuơng Kiều Kiều: "Cô đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Phuơng Kiều Kiều không muốn đến nhung khi nhìn thấy ánh mắt mang theo uy lệnh của Qúy Trình thì sợ sệt, chỉ có thể lo lắng đi theo anh ta, hai nguời ra ngoài rồi đi vào một phòng bệnh, sau đó không biết đẩy tại sao Qúy Trình lại đột nhiên dùng sức bóp cổ cô ta, vừa bóp vừa đẩy cô ta đến cạnh cửa sổ, sắc mật âm trầm chất vất cô ta: "Muốn sống thì nói hết ra, kể rõ ràng chuyện năm đó cho tôi nghe, nếu không tôi lập tức bóp chết cô."
Sức lực đàn ông rất khỏe, cứ thế dùng sức bóp cô ta khiến cho cô ta không thở nổi, cô ta thực sự sợ hãi, xấu hổ cuời nói: "Qúy Trình, chắc anh hiểu lầm rồi, anh nói cái gì vậy, chuyện năm đó em không hề biết, vừa rồi là em nói bậy bạ thôi, anh không cần tin đâu yên tâm đi. Khụ...khụ...khụ...anh thả em ra."
Mỗi một câu cô ta thốt ra, nguời truớc mật giống nhu càng dùng sức mạnh hơn muốn bóp chết cô ta ngay tại chỗ.
Cô ta bị bóp cổ không thể nói gì sợ hãi không giữ nổi mạng sống, cho nên ho khan hai tiếng sau đó cùng anh ta thuơng luợng: "Em nói...em nói....đừng bóp chết em...chuyện năm đó em sẽ kể hết cho anh nghe."
Chuyện đã bị bại lộ, vừa rồi nếu anh ta đã nói muốn biết rõ ràng, nếu còn giấu giếm nữa anh ta nhất định sẽ không tin, vậy nên bây giờ chỉ có thể lấy công chuộc tội, kể hết chuyện năm đó ra cho anh ta nghe.
Quý Trình nghe nguời phụ nữ này nói nhu vậy, ngón tay nới lỏng, Phuơng Kiều Kiều sợ hãi kể hết toàn bộ, một năm một muời không dám nói dối nửa lời.
Phuơng Kiều Kiều sau khi nói xong, hỏi anh: "Qúy Trình, em sai rồi, em biết năm đó là sai lần của em, không phải em cố ý, chỉ vì khi đó
em quá thích anh nên mới làm nhu vậy, anh có thể tha thứ cho em không?"
Qúy Trình nghe đuợc lời này đột nhiên âm trầm cuời một tiếng, sau đó tiếp tục bóp cổ Phuơng Kiều Kiều, nhấc cả nguời cô ta lên, truớc mật là cửa sổ, anh ném thắng cô ta xuống duới.
Lục Hoài Ân vừa đivào thấy chứng kiến cảnh tuợng khủng bố u ám nhu thế, nhìn thấy anh thắng taynhấc nguời lên ném xuống lầu, cửa sổ không hề có luới chống trộm, sau đó trựctiếp mở cửa sổ ra ném thắng nguời xuống duới, sau khi ném nghe đuợc một tiếngthét chói tai, anh ném nguời xuống lầu động tác vô cùng nhanh chóng dứt khoát mạnhmẽ, hết sức đáng sợ, Lục Hoài Ân tận mắt nhìn thấy anh ném nguời xuống lầu, sợhãi tột cùng đứng chôn chân ở đó không hề nhúc nhích.