Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 129



Từ Nhuyễn không nghĩ Lục Hoài Ân lại là loại nguời không biết xấu hổ nhu vậy, hiện tại đã không còn là thiên kim Lục gia nữa mà còn dám tiếp tục ở đây giả danh thân thân phận lừa bịp mọi nguời.

Bây giờ cô không muốn tranh cãi với hai nguời phụ nữ kia nữa, đúng lúc này một quân nhân đi qua, thấy Từ Nhuyễn bị đám đông vây quanh, vội vàng chạy đến gọi cô: "Lục tiểu thu, sao cô lại ở đây? Đến mà không nói một tiếng nào, truớc khi cô đến phải báo cho chúng tôi để chúng tôi biết đuờng tiếp đón nha!"

Anh ta nói lời này làm đám tẩu tử kia sợ hãi tột độ, kể cả những nguời đang bận bịu giật quần áo ở đó cũng bất chấp ngửa cổ lên xem.

Vị tẩu tử nhằm vào Từ Nhuyễn kia là vợ của anh quân nhân này, nghe đuợc lời này cô ta cảm thấy kỳ lạ, khóe miệng cứng đờ tiến lên lôi kéo tay anh ta hỏi: "Chồng, anh nói gì vậy? Tại sao gọi cô ta là Lục tiểu thu? Cô ta đâu có phải là Lục tiểu thu? Cô ta là Từ Nhuyễn, anh không biết à? Lúc truớc không phải các anh đã gập rồi sao? Anh không phải là nhầm lẫn đến hồ đồ rồi chứ, Lục thủ truởng chỉ có có một thiên kim là Lục Hoài Ân thôi."

Nguời nọ sợ hãi nhéo tay cô ta một cái nói: "Anh nói em mới không có mắt ấy, em đang làm cái gì vậy? Em có mắt mà không thấy Thái Sơn hả, cái gì mà thiên kim tiểu thu chứ, đây mới là thiên kim thật sự. Từ Nhuyễn mới là thiên kim Lục gia, Lục Hoài Ân kia là giả, truớc đây hai nguời bị đánh tráo, gần đây thủ truởng mới phát hiện

ra, cô ấy mới là thiên kim chân chính, em nhanh chóng đến xin lỗi cô ấy đi."

Vị tẩu tử kia nghe đuợc lời này sợ chết khiếp, nháy mắt khuôn mật cứng đờ trong đầu một mảng mơ hồ, vị tẩu tử kia hoảng sợ vô cùng, đây mới là thiên kim thật sao? Nguời mà vừa rồi cô ta dõng dạc lăng nhục lại là thiên kim đại tiểu thu.

Mọi nguời kêu gào trong lòng hỏng rồi hỏng rồi, đây là dám động thổ trên đầu Thái Tuế, lúc này mọi nguời đều sợ hãi muốn nhanh chóng tiến đến xin lỗi.

Từ Nhuyễn đánh gãu lời các cô: "Không cần đâu, tôi và các cô không có liên quan gì đến nhau, dù sao tôi đã giải thích với các cô rõ ràng, tôi với chồng tôi chính là tình chàng ý thiếp, hai chúng tôi mới là trời sinh một đôi, không hề liên quan đến mấy nguời, từ sau nói muốn nói xấu sau lung nguời khác thì phải uốn luỡi rồi hãy nói. Tôi không phải đến tìm mọi nguời để gây chuyện, tôi muốn đến đây lấy đồ cho chồng, lấy xong lập tức đi luôn."

Từ Nhuyễn lạnh mật nói hết sau đó đi thắng lên lầu, căn bản không hề cho bọn họ cơ hội giải thích.

Tẩu tử kia cảm thấy sự việc hỏng bét rồi, chân mềm nhũn rã rời, vô lực lôi kéo chồng nói: "Chồng, làm sao bây giờ? Em thật sự không biết, hơn nữa vừa nãy em còn nói lời khiếm nhã với cô ấy, không biết cô ấy có ghi hận trong lòng không. Hỏng rồi hỏng rồi, có ảnh huởng gì đến anh không?"

Quân nhân kia nghe đuợc lời này hoảng sợ, duỗi tay nhéo vợ một cái, tức giận phát điên: "Không phải tôi đã dận cô nên chú ý lời ăn tiếng nói rồi sao, không đuợc nói xấu sau lung nguời khác nữa, tôi đã dận cô nhu thế nhung cô không nghe, bây giờ còn đắc tội với nguời ta. Nguời ta là thiên kim tiểu thu, vừa mới nhận nguời nhà, đuợc gia đình yêu chiều sủng nịnh hết mức, sợ bị thiệt thòi, Lục thủ truởng còn tự mình giải thích rõ ràng, đem chuyện năm đó kể cho mọi nguời nghe đủ biết ngài ấy quan tâm con gái nhu nào. Cô dám đắc tội với cô ấy, nếu chuyện hôm nay cô ấy mà để bụng thì chắc có

lẽ tiền đồ tuơng lai của tôi sẽ bị hủy hoại trong tay cô mất thôi, lúc đó tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ ly hôn với cô, đồ mụ già thúi."

Quân nhân này sợ vợ anh ta gây họa cho mình, vì thế vội vàng đuổi theo Từ Nhuyễn.

Vị tẩu tử kia hoảng sợ, không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến thế, hơn nữa bọn họ đã bị lừa, ả Lục Hoài Ân kia dám giả danh ở đây lừa gạt mọi nguời, còn dám mạo phạm thiên kim tiểu thu, cô ta không còn danh phận gì nữa.

Các cô nhu mấy con ngốc mỗi ngày đều ở đây giật quần áo cho cô ta.

Các cô hoảng sợ không có chỗ phát tiết, đúng lúc này nhìn thấy Lục Hoài Ân xong việc quay về, các cô cầm quần áo bẩn trên tay ném lên mật cô ta.

Lục Hoài Ân bị ném đống quần áo lên mật hoảng sợ, không biết mấy nguời phụ nữ điên kia đang muốn làm gì: "Làm cái gì thế?"

Cầm đầu là một vị tẩu tử chăm chỉ giật quần áo cho cô ta nhất, lúc này mới biết chuyện cô ta làm giả, hận đến ngứa răng, tức giận run rẩy nói: "Chuyện này phải để chúng tôi hỏi cô mới đúng, cô là hàng giả, cái ả tiện nữ này, cô căn bản không phải là thiên kim Lục gia, cô bị đánh tráo, thiên kim thực sự mới là Từ Nhuyễn, cô dám ở đây mạo danh lừa bịp, bắt chúng tôi giật quần áo cho cô, đồ vô liêm sỉ này, nhanh chóng vơ hết đống quần áo bẩn của cô mang về đi, chúng tôi giật quần áo cho cô một tuần vậy nên cô cũng phải giật hết số quần áo trong một tuần cho chúng tôi, nếu cô dám không làm thì thử xem chúng tôi trừng trị cô ra sao."

Lục Hoài Ân bị đám phụ nữ này chọc cho tức chết, giận dữ dậm chân ném hết đống quần áo lên nguời các cô, không thừa nhận: "Các cô nói mê sảng gì đấy, là do các cô sai truớc, còn vô liêm sỉ dám bắt tôi mang quần áo của mấy nguời về giật, tôi không hề bắt

các cô giật quần áo cho tôi, là do các cô chủ động muốn làm vậy. Cút ngay, một đám không biết xấu hổ."

Các cô chua từng gập nguời nào vô liêm sỉ nhu cô ta, chỉ trong nháy mắt đã lật mật, nhìn ả không biết tự nhục kia, lại nghĩ đến cô ta không phải là thiên kim nên không hề kiêng nể gì nữa.

Thật sự vô cùng oan ức, bị nguời phụ nữ này xoay vòng sai khiến, quan sát lúc này không có nguời qua lại, mọi nguời trực tiếp xông lên nắm lấy tóc cô ta giật mạnh, muốn báo thù cho chính mình.

Tóc Lục Hoài Ân bị giật mạnh làm da đầu tê dại, cả đầu bị lôi lôi kéo kéo, cô ta thống khổ ôm tóc thét chói tai: "A...mấy nguời đàn bà điên này...các nguời điên rồi hả? Mau thả tôi ra."