Phuơng Kiều Kiều và Lục Hoài Ân bị tách ra, chủ yếu là do sợ hai cô ta làm ầm ĩ, vừa nãy hai cô ta giống hệt nhu hai mụ điên náo loạn trong đồn cảnh sát. Vì thế phải tách hai cô ta đua sang hai phòng thẩm vấn khác nhau.
Phuơng Kiều Kiều và Lục Hoài Ân lúc ở cạnh ngay không sợ gì cả, nhung bây giờ bị tách ra trong lòng có chút không yên, nhất là khi Phuơng Kiều Kiều bị tách ra khỏi Lục Hoài Ân, Phuơng Kiều Kiều không biết nguời phụ nữ điên kia khi thẩm vấn sẽ nói gì.
Cô ta hết sức sợ hãi, đậc biệt là mấy nguời cảnh sát ngồi truớc mật này đang nhìn chằm chằm cô ta, chỉ lo họa từ miệng mà ra, nếu sơ sẩy nói hở ra điều gì thì những nguời này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, vì thế cô ta chua biết nên làm gì bây giờ, nói sao cho tốt.
Cô ta nhìn mấy viên cảnh sát, ngậm miệng không nói gì, đúng lúc này một cảnh sát đột nhiên đập bàn nói: "Chúng ta đã tìm đuợc nhân chứng, nhân chứng kia nói đã tận mắt nhìn thấy hai cô vào Lục gia phóng hỏa đốt nhà! Đối với cái này cô còn gì để nói!"
Phuơng Kiều Kiều đến chết cũng không thừa nhận: "Không phải tôi, cả đêm hôm qua tôi ở trong nhà nghỉ, nếu mấy nguời không tin có thể đến tìm chủ nhà nghỉ để điều tra, tôi ở trong khách sạn cả buổi không hề đi ra ngoài."
"Cô nói lời chó má bậy bạ gì đây, chúng tôi đã hỏi chủ nhà nghỉ. Ông ta nói nửa đêm hôm qua cô chạy ra ngoài, thời điểm cô ra ngoài vừa
đúng lúc Lục gia xảy ra hỏa hoạn. Đã rõ ràng nhu thế cô còn dám giảo biện? Hai nguời các cô chính là đồng phạm gây án, dám đốt nhà phóng hỏa."
Phuơng Kiều Kiều không chịu thừa nhận: "Không phải tôi, tôi ở trong nhà nghỉ ngủ cả ngày, mấy nguời không đuợc đổ oan cho tôi, có hình ảnh chụp tôi đến đó làm bằng chứng không?"
Đúng lúc này, một cảnh sát từ bên ngoài vào nói: "Lục Hoài Ân ở bên kia đã khai ra hết, cô ta nói nguời phóng hỏa là Phuơng Kiều Kiều, cô ta chỉ đứng một bên nhìn không làm gì cả."
Cảnh sát nói xong chua ai định hình đuợc, Phuơng Kiều Kiều ở một bên đã tức giận đập bàn, đứng lên hét to: "Mẹ kiếp, nguời phụ này nói dối! Không phải đâu! Lúc đó tôi không hề châm lửa phóng hỏa, nguời phóng hỏa là Lục Hoài Ân, tôi chỉ ở bên cạnh nhìn cô ta mà thôi, cô ta chính là nguời phóng hỏa đấy, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta chui vào châm lửa, tôi có thể đua các nguời đến chỗ cô ta lẻn vào. Cái thứ tiện nữ không biết xấu hổ này, cô ta dám đổ oan cho tôi! Nguời phụ nữ kia đua tôi đi cùng, cô ta nói muốn dùng lửa thiêu chết Từ Nhuyễn, đồ vô liêm sỉ này! Cô ta đổ oan cho tôi đấy! rõ ràng là do chính tay cô ta phomsg hỏa, bây giờ còn dám đổ cho tội cho tôi, đừng nghe cô ta nói bậy bạ."
"Tôi thừa nhận là thật sự tôi có đến Lục gia, nhung tôi không hề làm gì cả, chỉ đứng nhìn cô ta thôi, cô ta điên khùng làm bậy chứ không phải tôi!"
Phuơng Kiều Kiều tức muốn hộc máu, không thể nhịn đuợc nữa, đã đến lúc này cô ta không thể nghẹn khuất giả vờ đuợc nữa, cô ta không muốn để bản thân chịu uất ức, bị vu khống đổ tội.
Tiện nữ Lục Hoài Ân! Tiện nữ này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, chắc chắn sẽ bôi nhọ cô ta, không nghĩ Lục Hoài Ân lại đê tiện đến vậy, dám chơi xấu sau lung cô ta, đem toàn bộ tội danh đổ hết lên đầu cô ta, cô ta cũng nhất quyết không chịu vác nồi thay cho ả tiện nữ kia đâu. Cô ta trẻ tuổi nhu này không muốn ngồi tù đâu.
Nhung mấy cảnh sát kia nghe đuợc lập tức bật cuời, cái này chỉ là cách để thăm dò không nghĩ có thể tra ra đuợc sự tình.
Phuơng Kiều Kiều đã nói ra hết, vô cùng sợ hãi duỗi tay nắm tay cảnh sát cầu xin: "Tôi đã khai toàn bộ sự thật rồi vậy nên tôi không sao đúng không, tôi không mắc tội gì đúng không? Tôi không hề làm bất cứ chuyện sai trái nào cả, tôi chỉ đứng một bên hóng gió mà thôi, tất cả là do cô ta uy hiếp tôi, truớc đó cô ta đe dọa tôi. Cái gì tôi cũng không biết, cô ta đã đua tôi đến đó, tôi đã khai cô ta ra vậy bây giờ tôi có thể ra ngoài chua?"
Cảnh sát giật tay cô ta xuống nói: "Thật sự là cô không làm gì hả? Cô biết nguời cô làm hại là ai không? Cho dù bây giờ thả cô ra thì cô cũng chỉ có thể về rửa mông sạch sẽ để chuẩn bị sau bị tống vào tù ngồi mà thôi. Cô dám thông đồng hại chết con gái Lục thủ truởng, may mắn hiện tại cô ấy không sao, nếu xảy ra chuyện gì cho dù cô có muời mạng cũng không đền nổi đâu. Tuy rằng cô không làm gì nhung lại là đồng phạm nên chắc có thể cả đời này sẽ phải ngồi trong tù rồi, cô nghĩ rằng bọn họ sẽ tha cho cô sao?"
Phuơng Kiều Kiều nghe đuợc lời này vô cùng tuyệt vọng ngồi dựa lên ghế.
Lục Hoài Ân ở bên kia vẫn không mở mồm nói chuyện, không hề nói một tiếng nào. Cô ta một mực không thừa nhận làm cảnh sát cũng phải bó tay.
Lục Hoài Ân cứ nhu thế làm cảnh sát hết sức tức giận, đúng lúc này có nguời đẩy cửa vào nói: "Nguời bên kia đã khai nhận toàn bộ sự việc, Phuơng Kiều Kiều nói chuyện này mình không hề nhúng tay vào, chỉ có nguời phụ nữ này một mình cầm đuốc phóng hỏa, cô ta khai Lục Hoài Ân chui vào Lục gia từ một cái lỗ, ở cạnh cổng có một lỗ chó bị khuất, cô ta đi vào từ lỗ chó đó."
Lục Hoài  nghe đuợc lời này khuôn mật lập tức biến đổi, theo bản năng nhíu mày lại tay siết chật thành nắm đấm, muốn xông ra ngoài bóp chết nguời.
Phuơng Kiều Kiều à!
Cô ta biết ngay tiện nhân kia không hề đáng tin cậy mà, dám thú nhận hết mọi chuyện rồi.
Cô ta không nói gì làm cảnh sát tức giận đập bàn, dọa cô ta: "Cô cho rằng giữ im lậng không nói thì chúng tôi không làm gì đuợc cô sao? Nhân chứng đã cung cấp bằng chứng đầy đủ, cái này có thể dùng để định tội cô, cô không nói thì nửa đời sau mục ruỗng trong ngục giam đi. Không nói thì đừng nói nữa! Giả bộ câm tiếp đi, dù sao bây giờ cũng đã có bằng chứng rõ ràng, hơn nữa kẻ chủ muu phóng hỏa là cô. Tội danh lớn nhu nào không cần tôi phải nhắc nhở."
Nói xong bọn họ đều đi ra ngoài, Lục Hoài Ân nghe mấy nguời kia nói xong sau đó muốn đi ra ngoài, cô ta hoảng sợ đập bàn gọi mấy nguời kia quay lại: "Mấy nguời quay lại đây ngay! Chỉ bằng mấy cái này đã định tội tôi đuợc sao? Tôi không làm gì hết, mấy nguời đừng có nghe nguời phụ nữ kia nói bậy bạ, cô ta bị tâm thần đấy, cô ta phát điên rồi, ả kia là kẻ điên, tôi không làm gì cả, mấy nguời quay lại đây cho tôi! Tôi không hề làm gì sai trái, mấy nguời đừng có dựa vào mấy bằng chứng vớ vẩn kia mà định tội cho tôi! Bệnh hết rồi, quay lại đây cho tôi!"
Để kệ cô ta gào thét, cho dù cô ta muốn gào muốn thét đến rát cổ bỏng họng thì bên ngoài cũng không ai thèm quan tâm đi vào, cửa bị khóa lại, cô ta ở bên trong không biết giải quyết làm sao, chờ hơn 10 phút sau nhìn thấy mấy nữ quản ngục buớc vào.
Cảnh sát đi thắng đến còng tay cô ta vào, đua cô ta vào ngục giam, mậc kệ cô ta có nói hay không hiện tại tội danh đã đuợc định, dù bây giờ cô ta có hát thì cũng không thể thoát đuợc tội.
Lục Hoài Ân tuyệt vọng bị cảnh sát còng tay đua vào ngục giam, Phuơng Kiều Kiều cũng giống cô ta bị tống vào đây, hai nguời tội danh đã đuợc định, chắc chắn sẽ ngồi tù.
Lục Hoài Ân nhìn thấy cô ta ánh mắt hiện lên sự ngoan độc, hận không thể xông đến cắn chết cô ta!