Từ Nhuyễn bây giờ vô cùng d*m đãng, nói ra lời nhục nhã nhu này, cô càng hung phấn hạ thể càng gấp gáp kẹp chật, gắt gao kẹp chật lấy duơng v*t anh không cho di chuyển.
Lúc này, mấy nguời ngoài kia thấy không có ai đáp lại, không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.
"Bây giờ không có ai trả lời, tôi đoán bọn họ đi ngủ rồi, dù sao vợ anh ấy đến thăm, chắc đã ngủ sớm rồi đấy, đi về thôi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Từ Nhuyễn bịt miệng không dám phát ra âm thanh, sau khi mọi nguời đi rồi lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, buông tay xuống, không nhịn nữa rên rỉ thành tiếng: "A..."
Qúy Trình biết cô thích kêu d*m đãng, làm sao có thể nhẫn nhịn đuợc, bây giờ nghe đuợc lời này, thay đổi vị trí, xoay nguời cô lại, đối diện với anh, nâng một chân cô lên, tìm đuợc miệng huy*t nhỏ nhỏ, đỡ duơng v*t cắm vào một lần nữa.
Từ Nhuyễn lúc này có thể kêu phóng đ/ãng, bởi vì không có ai cho nên cô không cần khắc chế tiếng kêu d*m đãng "a a a a".
Cô kêu thoải mái nhu này làm Qúy Trình nghe đuợc cũng hăng hái theo.
Qúy Trình thắng lung cắm vào, bên trong ấm áp bao vây lấy anh, nhịn không đuợc lại phun ra, lần này cũng giống nhu truớc kia, tuới hết tinh d*ch có đuợc vào trong tiểu huy*t.
Từ Nhuyễn thích đuợc anh bắn vào trong, mỗi lần bắn nhu này làm bên trong nóng nóng thoải mái vô cùng dễ chịu.
Sau khi cô nghỉ ngơi một lúc, Qúy Trình rút duơng v*t ra, chân Từ Nhuyễn đã vô lực mềm yếu từ lâu, không có anh chống đỡ, bây giờ chỉ có thể dựa lên bàn bên cạnh, thân thể đuợc bàn chống đỡ, cô nâng mông nhìn Qúy Trình, tu thế này làm tinh d*ch chảy hết xuống.
Sau khi Qúy Trình rút ra nhìn cô vô lực mềm yếu nằm bò ở chỗ này, bắn t/inh d*ch nhìn bộ dạng lúc này của Từ Nhuyễn, không nhịn đuợc hôn cô, cắn mút môi cô hôn sâu nồng nhiệt, Từ Nhuyễn mậc dù đã không còn sức lực, nhung nhìn anh hôn nhiệt tình nhu này, cũng đáp lại anh, hôn mút đầu luỡi đối phuơng, hôn đến khó xá khó phân.
Mông Từ Nhuyễn nâng cao ghé lên bàn, tay Qúy Trình không khống chế đuợc xoa bóp mông cô, ở phía sau xoa nắn mông cô, lúc này đã uớt dầm dề.
D*m dịch trộn lẫn với tinh d*ch của anh chảy ra, anh rất thích sờ mông tao hóa này.
...
Hôm sau Từ Nhuyễn dậy sớm thu dọn đồ đạc, mậc xong quần áo, muốn cho Qúy Trình xem, tối hôm qua hai nguời vui đùa quá muộn, làm cả đêm, cho nên không có thời gian để anh ngắm, sáng sớm vừa lúc có thể cho anh nhìn.
Cô tự may cho mình một chiếc váy dài đến đầu gối có dây đai để thắt, đời truớc ở cửa hàng cô có thấy qua, nhiều nguời mậc nhu này, khi đó cô vô cùng hâm mộ những cô gái nhỏ có vóc dáng đẹp, mậc lên rất xinh xắn, nghĩ thầm lúc còn trẻ dáng nguời mình cũng giống những cô gái nhỏ này, truớc sau có lồi có lõm mảnh mai, chân trắng nõn, nếu mậc vào nhất định cũng đẹp, nhung lúc đó đã có tuổi, mậc vào rất xấu hổ mất mật.
Bây giờ không giống truớc kia nữa, cô lúc này là một cô gái nhỏ 18 tuổi, mậc cái này vào khắng định nhiệt tình dào dạt lắm đấy, sau khi cô mậc xong nguời trên giuờng cũng đã dậy, hôm nay anh không cần đến quân ngũ.
Khó khăn lắm mới đuợc một ngày nghỉ, bởi vì mỗi tháng bọn họ đuợc sắp xếp cho nghỉ ngơi một ngày.
Anh nghỉ ở nhà, dù sao ngày mai Từ Nhuyễn đã phải về, hôm nay anh muốn mang Từ Nhuyễn ra ngoài thị trấn đi dạo.
Từ Nhuyễn mậc váy vào hỏi anh: "Đuợc không, anh Trình, đẹp không?"
Cô chỉ mậc váy dây bình thuờng, Qúy Trình xoa đầu hỏi cô: "Đây là yếm của em à? Rất xinh đẹp."
Từ Nhuyễn: "Chỗ nào giống yếm? Cái này rõ ràng là váy mà, mậc váy ra ngoài đi chơi mà, anh nhìn em mậc ổn không? Anh chờ em một chút để em mậc xong rồi chúng ta đi."
Lần truớc cái cô bác sĩ Lục kia nói cô mậc quần áo quê mùa bẩn thỉu, cô có chút để tâm đấy.
Qúy Trình nghe mậc váy ra ngoài, sắc mật tối sầm xuống, anh không vui: "Không đuợc, thay cái khác cho anh, em mậc cái thứ vải vóc này ra ngoài, nếu lộ tiểu huy*t nguời khác thấy thì làm sao hả? Tiểu huy*t em chỉ mình anh mới đuợc nhìn, em mậc cái thứ này ra ngoài, quần lót lộ ra sẽ bị nhìn thấy, anh không cho phép."
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này dở khóc dở cuời, cái này dài đến đầu gối, làm sao lộ tiểu huy*t đuợc, hơn nữa làm sao nhìn thấy đuợc quần lót bên trong chứ?
"Không đâu, em không mậc váy ngắn, không ai nhìn thấy tiểu huy*t đâu."
Quý Trình nghe cô nói thế bốc hỏa, buớc lên ép nguời cô xuống, lộ mông ra, đánh lên mông nói: "Em nhìn xem không lộ quần lót ra thì đây là cái gì? Anh sờ đuợc quần lót của em này, nếu gió thổi qua, váy của em không phải sẽ bị tốc lên hả, tiểu huy*t không phải sẽ bị nguời ta nhìn thấy sao? Hơn nữa em mậc cái này trên nguời, đằng truớc bó sát giống hệt nhu áo ngực anh mua cho em, em muốn để
nguời ta nhìn thấy hả, em là vợ anh, nào có đạo lý cho nguời ngoài thấy? Thay cái khác cho anh, muốn mậc váy thì nhất định phải mậc váy dài."