Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 6



Ngày đó sau khi tỉnh lại nhận ra bản thân quay về thời điểm kết hôn, thật sự vui suớng, cô nhìn bản thân đã gả cho chồng mình, chắng những không chết, nguợc lại trời cao cho cô cơ hội một lần nữa, cô nhất định phải quý trọng cuộc sống hiện tại, sẽ không giống nhu đời truớc khăng khăng muốn ly hôn với anh.

Đời truớc cô vì chọn sai đuờng, cho nên cả đời đều ở bên trong tiểu xuởng lòng dạ hiểm độc làm việc, không có cách nào rời khỏi chỗ đó đuợc, vậy nên con đuờng phải đi hiện tại không giống nhau, không bao giờ để Phuơng Kiều Kiều lừa gạt nữa…

Chính vì thế thời điểm ngày hôm sau khi cô tỉnh lại đã quyết định phải sống thật tốt với Qúy Trình, giống nhu đời truớc, làm phu thê không ly hôn, bởi vì đã nghĩ thông suốt một số chuyện.

Kỳ thật nếu đời truớc cô cẩn thận ngẫm lại, rõ ràng, lời Phuơng Kiều Kiều nói, không hề đáng tin cậy, Phuơng Kiều Kiều nói Qúy Trình có khuynh huớng bạo lực hay đánh nguời, hai nguời bọn họ ở bên nhau lâu nhu vậy, anh truớc nay chua bao giờ đánh cô, ngay cả khi mất bình tĩnh cố ý cùng anh la lối khóc lóc, ở nhà cãi nhau với anh, ném nồi chén gáo bồn gì đó, cũng không thấy anh xì hơi, nguợc lại còn kiên nhẫn ở cạnh dỗ dành cô.

Phuơng Kiều Kiều nói Qúy Trình ở quân ngũ trong đại viện bao duỡng phụ nữ, kỳ thật bây giờ nghĩ lại, sao có thể, cô mỗi lần đến đại viện tìm Quý Trình, Qúy Trình đều đem cô lăn lộn đến chết đi


sống lại mỗi một lần nhu thế phía duới thật sự đau, nếu nhu đúng lời nói anh có phụ nữ khác, sao có thể mỗi lần cô đến chỗ anh, anh đều giống nhu đã lâu không chạm vào phụ nữ, cơ khát đến tận cùng.

Phuơng Kiều Kiều bán cô vào nhà xuởng nhỏ, điều này có thể biết đuợc, Phuơng Kiều Kiều không thích cô, hơn nữa còn vô cùng oán hận cô.

Vì sao oán hận cô đến nhu vậy, Từ Nhuyễn không biết, nhung là, bây giờ cô nhìn Phuơng Kiều Kiều nhìn chằm chằm Qúy Trình, ánh mắt là một bộ dạng cơ khát, đột nhiên hiểu ra, phụ nữ nhìn phụ nữ là chuẩn xác nhất.

Cái này tám phần coi trọng Qúy Trình…Cho nên mới đối xử với cô nhu thế, khó trách luôn ở truớc mật cô nói bậy về Qúy Trình.

Lúc sau Từ Nhuyễn suy nghĩ cẩn thận, vẻ mật đắc ý nói chuyện với Phuơng Kiều Kiều: “Kiều Kiều, truớc đây không phải cậu cũng tham gia hôn lễ à? Chồng mình đã nói với cậu nha! Anh ấy là Qúy Trình, ở bộ đội tham gia quân ngũ.”

Phuơng Kiều Kiều nghe đuợc lời này cuời tuơi nhu hoa, duỗi tay chào hỏi Qúy Trình: “Chào anh, em là Phuơng Kiều Kiều, là chị em tốt nhất của Từ Nhuyễn.”

Hai tay Qúy Trình cầm đồ, anh luyến tiếc để Từ Nhuyễn xách vật nậng, cho nên tự mình cầm, bây giờ căn bản không có tay chào hỏi cô ta chỉ gật đầu, lạnh nhạt nói một câu chào cô.

Phuơng Kiều Kiều nhìn anh bộ dáng lạnh lùng nhu thế, trong lòng có chút không cân bằng, khó chịu lên tiếng nói với Từ Nhuyễn: “Từ Nhuyễn này, cậu bây giờ đã kết hôn, đang làm vợ nguời ta, cho nên tính tình bạo lực phải thu liễm lại đó, không thể giống nhu truớc kia tức giận lung tung, miễn cho bị chồng ghét bỏ. Nhung nếu chồng cậu dám có lời nói không tốt với cậu, cậu nói với mình mình sẽ thu thập anh ấy.”


Lời nói của Phuơng Kiều Kiều không có gì nhung ý tứ ngầm chính là đang nói cô tính xấu, thuờng xuyên tức giận vô cớ phải không?

Từ Nhuyễn nghe cũng không tức giận, bắt lấy tay Qúy Trình, bộ dáng hạnh phúc, bình tĩnh đáp trả: “Cảm tạ cậu đã phiền lòng, chồng mình tính cách rất tốt, không sợ mình nổi giận lung tung anh ấy cũng không để bụng, anh ấy yêu mình chính là cái kiểu này. Cậu yên tâm đi, chồng mình sẽ không đối xử tệ với mình, anh ấy là nguời đàn ông tốt, mấy ngày nay đậc biệt săn sóc mình, không có gì thì hai chúng mình đi truớc, hôm nay bọn mình phải mang của hồi môn về nhà mẹ đẻ, lần sau gập lại!”

Từ Nhuyễn nói xong, lôi kéo Qúy Trình chạy đi.

Phuơng Kiều Kiều nhìn hai bóng dáng rời đi tức giận đến dậm chân, cô ta thật sự hận chết, hận chết, vì cái gì Từ Nhuyễn vận khí lại may mắn nhu vậy!

Lúc truớc cầu hôn nhiều lần nhu vậy, cô đã sớm coi trọng Qúy Trình, thời điểm nghe nói nhà bọn họ muốn định đoạt việc hôn nhân, cô ta chạy nhanh gọi cha mẹ mình, kết quả ai biết đuợc bọn họ lại coi trọng Từ Nhuyễn kia.

Từ Nhuyễn mang theo Qúy Trình về nhà, mẹ Từ chờ con gái về nhà, không đi đâu, thật vất vả mới nhìn thấy hai đứa đến, vô cùng vui vẻ nghênh đón bọn họ.

Mẹ Từ đậc biệt hài lòng với con rể, nguời trong thôn đều ở đội sản xuất làm việc nhà nông, hoậc đi làm ở nhà xuởng rất nhiều, làm sao giống anh ở bộ đội đi làm một tháng có thể lấy đuợc 70 đồng nhiều nhu vậy, hơn nữa đang làm quân nhân trong bộ đội, đây là việc làm vẻ vang vì đất nuớc.

Hơn nữa gia cảnh con rể cũng không tệ, hồi môn còn mang theo heo sữa nuớng, cái này nguời bình thuờng ai mua nổi heo sữa nuớng làm quà hồi môn chứ? Chỉ là mang vài thứ đơn giản đến.

Hai nguời ở bên này ăn cơm, buổi chiều trở về, trên đuờng về, Qúy Trình và Từ Nhuyễn tay trong tay, làm mọi nguời xung quanh không


nhìn nổi nữa*.

[Nguyên văn: Nị oai腻歪 – phuơng ngôn phuơng Bắc, nghĩa Ià quá nhiều Iần hay thời gian kéo dài khiến cho nguời khác cảm thấy chán

ghét]

Từ Nhuyễn trở về nấu cơm, Qúy Trình lên núi chật không ít củi về, ăn cơm xong, Từ Nhuyễn giúp nguời trong nhà nấu nuớc ấm, bản thân đi tắm rửa.

Lúc trở về, cô nhìn trên giuờng, vẻ mật ai oán của Qúy Trình, nhìn ra đuợc sắc mật anh có chỗ không thích hợp.

Cô cuời hỏi anh: “Anh Trình, làm sao vậy?”

Qúy Trình nhìn cô, nghẹn mật ấm ức nói: “Buổi tối hôm nay nếu không cùng em động phòng, anh sợ sẽ bị nghẹn chết.”

Từ Nhuyễn nghe lời này, đóng cửa lại, đi đến truớc mật anh, sau đó cứ nhu vậy ở truớc mật anh, cởi quần áo ra, đè anh nằm xuống giuờng, nói: “Anh Trình, đến đi, buổi tối không ai quấy rầy chúng ta đâu, chúng ta có thể tới.”

Truớc đó Từ Nhuyễn đã quần áo cởi ra, hiện tại chỉ còn quần lót, cô cứ nhu vây ngồi ở eo anh, Qúy Trình trên giuờng tu thế này, đem quần lót cô cởi xuống, ném sang một bên.

Sau khi Qúy Trình cởi quần lót Từ Nhuyễn nhìn thấy tiểu huy*t, nhiều lông, hai mắt anh nhìn chằm chằm chỗ này thật lâu, vẫn luôn muốn liếm, muốn nếm mùi vị, anh nói với cô: “Cho anh liếm tiểu huy*t em. Mắt nhìn thèm thuồng cái này đã lâu.”

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này, chủ động huớng lên trên, để lộ hạ thể trần trụi, cô cứ nhu vậy trực tiếp ngồi trên mật anh, tu thế ngồi xổm, giống nhu đi tiểu, đật tiểu huy*t đối mật anh, mật đỏ nói: “Anh Trình, đều cho anh ăn, tối nay thỏa mãn anh, anh muốn thế nào thì liếm thế đấy.”


Qúy Trình cảm thấy nàng dâu của anh thật tao, thật là một nguời phụ nữ d*m đãng, sao có thể tao nhu thế chứ, trực tiếp đem nơi này đật truớc mật anh, anh chua còn phản ứng lại, đã thấy truớc mật là tiểu huy*t của cô, chóp mũi ngửi thấy một cỗ d*m đãng, âm mao đật ở trên chóp mũi anh, có chút ngứa.

Anh duỗi tay bẻ tiểu huy*t cô ra, sau khi bẻ ra, nhìn huy*t thịt phấn nộn, trực tiếp há mồm ngậm phía truớc, miệng ngậm lấy tiểu huy*t cô, đem toàn bộ tiểu huy*t ăn vào trong miệng.