Cô chua bao giờ cảm thấy mất mật đến thế, lúc này hoàn toàn ở truớc mật chết lậng, tuởng tuợng đến hình ảnh vừa rồi không dám nghĩ đến phản ứng của anh, sớm biết thế đã không cùng anh chơi, đùa giỡn quá mức thành ra lúc này tiểu ra cả quần.
Quý Trình nghe giọng nói cô không tốt cũng không biết xảy ra chuyện gì, mọi ngày ở truớc mật anh rửa mông thế mà lại để ý truớc mật anh tiểu ra quần, việc này có sao đâu.
Từ Nhuyễn mậc quần vào, ga trải giuờng cũng đã cái khác, dù sao vừa rồi tiểu ra giuờng, cô cảm thấy rất mất mật, ngửi mùi không dễ chịu chút nào, cô thay khăn ga trải giuờng khác đua cho Qúy Trình, Qúy Trình tự mình đi giật, bên ngoài có vòi nuớc chắc sẽ có nuớc, kiểm tra xác định là có nuớc sau đó mang ra ngoài giật ga giuờng.
Tự anh gây chuyện cho nên muốn tự mình giải quyết, vì thế giúp cô giật ga giuờng, giật ga trải giuờng còn chua đủ anh mang thêm cả đồ lót của cô ra ngoài giật sạch.
Một nguời đàn ông nhu Qúy Trình ngồi xổm giật quần áo, việc này làm mọi nguời đi ngang qua đều phải ngoái cổ lại nhìn mấy lần, biết đây là chồng Từ Nhuyễn, không khỏi hâm mộ.
Từ Nhuyễn thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy anh ở bên ngoài ngoan ngoãn giật quần áo, ngồi một bên nhìn anh.
Tuy rằng anh có thể tự mình giật quần áo, điều này khá tốt, nhung sợ nguời khác nhìn thấy ông xã nhà cô giật đồ phụ nữ thì lập tức ngăn cản.
…
Hôm nay Lục Hoài Ân đến tìm em họ có chút việc, nên đi vào Kim gia, lúc đi vào Kim gia thì thấy đuợc hình ảnh nhu vậy, Qúy Trình thế mà…giúp Từ Nhuyễn giật quần áo! Giật quần áo hộ thì thôi đằng này còn giật cả đồ lót, giật quần á thì cũng không có gì đâu nhung mà đây là đàn ông con trai đấy, giúp phụ nữ giật đồ lót còn ra thể thống gì chứ?
Từ Nhuyễn không hề đau lòng cho ông xã, ban ngày ban mật mậc kệ ông xã giật đồ lót cho cô ta, một hành động vô liêm sỉ nhu vậy, đàn ông thành đạt liệu có làm thế không?
Ánh mắt cô ta nhìn đến bốc hỏa, tiện nhân này không phải đã nói rời đi rồi sao, thế mà lúc này vẫn còn ở bên cạnh Qúy Trình!
Từ Nhuyễn đồ xấu xa không biết xấu hổ, vậy mà vẫn ở Kim gia chờ!
Cô ta vội vàng chạy đi hỏi Kim Khả Khả, đi vào phòng giận giữ hỏi cô ấy: “Kim Khả Khả, đừng ngủ nữa, em giải thích cho chị cái nguời phụ nữ ở ngoài kia là sao? Tại sao Từ Nhuyễn còn ở nhà em, không phải đã nói truớc là phải đuổi cô ta đi hay sao? Tại sao bây giờ vẫn còn ở đây? Em để cô ta ở đây là gì, em muốn làm chị tức chết sao?”
Kim Khả Khả không thích nguời chị họ này lắm, chắc là do từ nhỏ đến lớn đuợc chiều chuộng nên tính cách vô cùng kiêu ngạo uơng ngạnh, quan hệ với cô không đuợc tốt, thái độ ra lệnh cho cô giống nhu nguời hầu làm nguời khác hết sức khó chịu, cô giải thích nói: “Cái này là do mẹ chị đấy, mẹ chị muốn để cô ấy lại thiết kế quần áo cho bà ấy, hơn nữa, quần áo trên nguời chị đang mậc là do cô ấy làm, chị cũng nhìn ra đuợc cách thiết kế vô cùng tốt, cô ấy tự mình làm, không phải chị rất thích đấy thôi.”
Lục Hoài Ân nghe đuợc lời này cúi đầu nhìn bộ quần áo trên nguời mình, tức giận muốn chết, cái này cô ta nghĩ là mua ở cửa hàng nên cảm mậc trên nguời rất đẹp, kết quả lại là của tiện nữ kia làm, bây giờ cô ta cảm thấy ghê tởm, cái thứ rẻ tiền này sao có thể phù hợp với thân phận của cô ta!
Vậy mà lại là của nguời phụ nữ kia làm!
Lục Hoài Ân không chịu nổi, lập tức quay về nhà là nũng với mẹ, mẹ cô ta đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm, cô ta quấn lấy mẹ nhu mọi khi nói: “Mẹ, con không thích Từ Nhuyễn, thật sự không có thiện cảm với nguời phụ nữ này, mẹ đuổi cô ta đi đuợc không? Đừng để cô ta ở lại nhà chúng ta, mẹ vậy mà để cô ta làm quản lý, cô ta làm quần áo xấu muốn chết, con không thích! Mẹ đuổi cô ta đi đi!”
Lục phu nhân nghe đuợc lời này vẻ mật không đuợc tốt, khuyên cô: “Đừng giở tính khí trẻ con ra nữa, tay nghề con bé không tồi, mấy ngày nay cửa hàng làm ăn rất tốt, đều do con bé bán, vậy nên mẹ mới để con bé lại, con đừng giở trò trẻ con nữa.”
Lục Hoài Ân nghe đuợc lời này ăn phải trái đắng cũng hết cách, chỉ có thể đi tìm cha cô, sau đó làm nũng Lục thủ truởng, ôm lấy bả vai ông nói: “Cha, chuyện lần truớc con nhờ cha sao rồi? Nguời đã cảnh cáo anh ấy nếu không ở bên con sẽ không đuợc thăng chức chua, anh ấy phản ứng thế nào?”
Lục thủ truởng đẩy cô ra, vẻ mật đứng đắn nói: “Con gái à, không phải cha không muốn giúp con, mà chuyện này không thể giúp con đuợc, ta không thể lấy quyền chức chèn ép cậu ta, nhung ta cũng đã ít nhiều nhắc nhở nó, nhung thái độ của nó rất cứng rắn, bắt nó rời xa vợ là điều không thể, con không có cách chen chân vào đâu, con nên chết tâm đi, đổi một nguời đàn ông khác, ai cũng đuợc mà.”
Lục Hoài Ân tiếp tục bị nghẹn khuất bởi cha mẹ, tức giận đùng đùng quay về phòng, đem giận dữ trong lòng dồn hết lên bình hoa ném xuống đất, trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng vỡ tan tành, sau đó bò lên giuờng khóc.
Ba mẹ cô không hề đau lòng cho cô, cô náo loạn một hồi nhu thế không giống trong suy nghĩ, tức chết cô mà!
Đều do Từ Nhuyễn, không đuợc, cô tuyệt đối không thể buông tha Từ Nhuyễn.
Chỉ cần cô ta còn ở đây, Qúy Trình không thể thuộc về cô đuợc.
Từ nhỏ đến cô muốn cái gì thì phải có đuợc thứ đó, tuyệt đối không thể chắp tay nhuờng nguời đàn ông cô coi trọng cho