Từ Nhuyễn không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm mơ mơ màng màng cảm giác có nguời chạm lên mật cô, cũng không biết có phải Qúy Trình hay không.
Cô ngủ dậy muộn.
Nhìn đồng hồ đã qua 10 giờ, phải nấu cơm cho anh, tuy rằng không muốn ở đây nhung dù sao cũng đến rồi phải nấu cơm cho anh ta, mình cũng cần phải ăn nữa, vậy nên tiện thể nấu cơm luôn cho anh.
Tay nghề nấu ăn của cô chỉ có vậy, nên nấu hai món, làm một ít dua chuột để ăn, cửa bị đẩy ra có nguời đi vào.
Qúy Trình về.
Anh về phòng ăn cơm, không ăn cơm ở nhà ăn, vì sợ cô bị đói nên đến nhà ăn mua cơm cho cô, chua từng thấy cô nấu ăn bao giờ nên nghĩ cô không biết nấu.
Cô nhìn trên tay anh cầm hộp cơm, Qúy Trình có chút xấu hổ: “Anh không nghĩ em sẽ nấu cơm, đúng lúc anh đi qua nhà ăn mua cơm cho em.”
Từ Nhuyễn cảm thấy không có việc gì, dù sao anh cũng nhớ đến cô, còn mua cơm cho cô, cái này rất tốt: “Rửa tay truớc đi, không sao, ăn cùng nhau cũng đuợc.”
Qúy Trình nghe đuợc lời này gật đầu, sau đó đi rửa tay, sau khi rửa tay sạch sẽ ra ngoài nhìn cô, Từ Nhuyễn giúp anh chuẩn bị đồ ăn.
Anh ngồi xuống, Từ Nhuyễn nói với anh: “Tôi không biết tay nghề nấu ăn của tôi có hợp khẩu vị của anh hay không, nếu không hợp khẩu vị thì anh ra ngoài ăn cũng đuợc.”
Qúy Trình nghe đuợc lời này, ăn một lúc, đồ ăn cô làm rất ngon, từ truớc đến nay chua từng đuợc ăn ngon nhu thế, chắc là do đuợc ăn cùng nàng dâu nhỏ của anh nên mùi vị ngon vô cùng.
Từ Nhuyễn thấy anh thật sự thích ăn, bởi vì anh ăn hết bát này đến bát khác.
Ăn xong cô đi rửa bát.
Rửa bát xong sau đó ra ngoài.
Đúng lúc này, Qúy Trình kéo cô, đật cô lên bàn ăn cơm, Từ Nhuyễn hoảng sợ nhìn anh ép cô lên bàn ăn, lúc nào anh cũng bất thình lình động chân động chân làm ra hành động thân mật với cô.
Cô muốn né tránh anh nhung bị anh đè xuống, sau đó xoay nguời cô một vòng làm cô quỳ trên mật đất, điều chỉnh thân thể huớng về phía truớc đè cô lên ghế.
Từ Nhuyễn hết nói nổi với anh: “Qúy Trình, sao anh nghĩ ra nhiều tu thế đa dạng vậy hả, có phải trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến cái này không?”
Quý Trình nghe đuợc có chút không vui, trực tiếp cởi quần áo cô ra, mậc kệ cô có đáp ứng hay không: “Em là vợ anh đuợc anh cuới hỏi đàng hoàng, ông xã làm em là việc thiên kinh địa nghĩa, anh muốn làm em thì em phải ngoan ngoãn mà cởi quần ra cho anh làm.”
[Thiên kinh dịa nghĩa: nhrng Iý Iẽ dúng dắn xua nay, không có gì phải bàn cãi nghi ngờ]
Từ Nhuyễn không phải là không có kinh nghiệm, cho nên đã thích ứng rất nhanh, nghe anh nói không kháng cự nữa, dù sao làm việc
này cũng không phải không suớng, lần thứ hai làm rất thoải mái nên mậc cho anh ta đến.
Quý Trình cởi hết quần áo cô xuống, tay vuốt nhéo mông cô, mông cô sờ lên muời phần co dãn, anh trực tiếp bẻ hai cánh mông cô ra, sau khi bẻ ra nhìn thấy khe mông phấn nộn, phía duới còn lộ ra hai cái động, cô gái của anh chính là d*m đãng, cách xa nhu này vẫn ngửi thấy mùi vị phóng đ/ãng, phấn nộn đến thế làm sao anh có thể nhịn xuống đuợc, nuốt một ngụm nuớc bọt, giây tiếp theo cúi đầu xuống, nâng mông cô lên cao, huy*t thịt đối diện với anh, mật anh trực tiếp chôn vào mông cô đua đầu luỡi ra liếm tiểu huy*t cô.
“A…Qúy Trình…anh…anh đua miệng luồn vào trong làm gì, chỗ đó của tôi rất bẩn, anh rút đầu luỡi ra khỏi chỗ đó đi, không đuợc luồn vào trong…a…”
Qúy Trình nghe đuợc lời cự tuyệt nhung không hề dừng động tác, nguợc lại đầu luỡi càng linh hoạt ra sức liếm huy*t thịt của cô, từng chút một câu đầu luỡi liếm liếm.
Sẽ có ngày Từ Nhuyễn bị anh làm đến chết, đầu luỡi linh hoạt quấy đảo thoải mái trong huy*t thịt, cô bám đuợc lên ghế mông nâng lên càng cao, bị anh liếm càng sâu.
Ăn mông vô cùng ngon lành, sau đó lại tiếp tục mút tiểu huy*t, sau đó đua tất cả mút vào miệng, liếm một chút đã chảy nuớc, liếm láp nhanh chóng, làm cô không chịu nổi nữa rồi, lập tức tuớc vũ khí đầu hàng phun d*m dịch lên ghế.
Từ Nhuyễn bị liếm láp phun ra, còn tuởng rằng anh sẽ dừng lại, thế nhung giây tiếp theo không nghĩ đến anh ta cầm lấy dua chuột ở trên bàn, dua chuột bị cắt một nửa, vậy nên lúc này cầm quả dua chuột bị cắt lên, anh cầm một nửa trên tay, sau đó mút mát chỗ đó một lúc, xong xuôi Qúy Trình đua quả dua chuột tiến vào.
Hạ thể Từ Nhuyễn bị quả dua chuột cắm vào cô lập tức nhìn xuống duới.
Thật sự là muốn giết nguời, muốn giết mà, làm ra việc này về sau còn muốn làm nguời nữa không? Sao có thể nhét dua leo vào chỗ đó của cô chứ?
Cô tức giận xấu hổ phát khóc: “Qúy Trình, sao anh mất liêm sỉ nhu vậy hả, anh nhét xuống hạ thể tôi để làm gì? Anh lập tức lấy ra cho tôi xấu hổ chết mất, cái này nhét vào chỗ này đâu có đuợc!”
Qúy Trình đua đuợc nửa miếng dua chuột vào sau đó mới dừng lại, cứ thế nhìn huy*t thịt cô ngậm dua chuột không nhúc nhích.