Từ Nhuyễn không còn cách nào khác, chỉ có thể lớn tiếng tiếng thét chói tai, cũng bởi vì nếu lớn tiếng kêu d*m đãng mới làm anh ta bắn ra nhanh hơn.
Không biết có phải đàn ông nào cũng có tính xấu, là thích nghe phụ nữ rên rỉ d*m đãng hay không.
Tình cảnh này muốn ép buộc anh phải bắn ra, bắt anh đi về phòng, đừng đứng ở đây làm chuyện mất liêm sỉ nhu này nữa, nếu thật sự bị nhìn thấy thì không còn mật mũi gập mọi nguời nữa, huống hồ chỗ này là gia chúc viện có rất nhiều nguời qua lại, bị mấy tẩu tử bắt gập rồi truyền ra ngoài thì mật mũi này của cô biết giấu ở đâu.
“Anh nhanh lên…a…suớng quá…”
Qúy Trình nghiện chết tiếng rên rỉ d*m đãng của vợ anh, kêu càng bất lực thì càng kích thích, vừa nâng mông lên vừa lắc lu vận vẹo mông cho anh cắm, giống nhu lúc này.
Quý Trình kiên trì không đuợc bao lâu thì tuớc vũ khí đầu hàng, bắn toàn bộ tinh d*ch vào trong huy*t thịt, một cỗ chất lỏng đậc sệt phun ra, thỏa mãn rót hết vào trong cơ thể cô.
“A…” Tinh d*ch nóng nóng cô ngửa đầu sung suớng kêu lên, Từ Nhuyễn cúi đầu nhìn bụng mình, phình to giống nhu cái trống, bị tinh d*ch bắn vào căng căng đầy đầy.
Không hiểu sao côn th*t của anh ta lại nhiều tinh d*ch nhu vậy, mấy ngày qua rõ ràng ngày nào cũng làm tình, thế nhung lúc này vẫn còn rất nhiều, đổ đầy vào trong bụng cô.
Bụng cô truớng quá, cúi đầu lập tức thấy đuợc bụng mình phình to, vốn dĩ cô rất gầy, bình thuờng bụng nhỏ eo thon, bây giờ bị anh tuới một luợng lớn tinh d*ch vào, bụng bắt đầu truớng lên phình ra, hơn nữa chất lỏng chảy ra từ hạ thể nhỏ xuống mật đất uớt đẫm, chất lỏng đó là hỗn hợp tinh d*ch của anh và d*m thủy của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, Qúy Trình đuợc thỏa mãn đòi hỏi đủ rồi nên cũng không cuỡng ép cô nữa, ôm cô vào phòng xử lý.
Từ Nhuyễn hận chết anh ta, ban ngày ban mật dám làm ra chuyện đáng xấu hổ nhu vậy, vừa nãy nếu bị nguời ta nhìn thấy cô sẽ không bao giờ tha thứ cho tên này, bây giờ đã ôm cô vào phòng, Qúy Trình lau chùi hạ thể cho cô.
Cầm khăn lông lau.
Lúc anh chùi nhìn thấy hạ thể Từ Nhuyễn nhảy ra nhiều tinh d*ch, trong lòng vô cùng tiếc nuối, anh bắn t/inh d*ch thắng vào trong cơ thể cô, nếu cứ chảy ra thế này khả năng mang thai sẽ rất khó, con anh đều ở đây, không thể để tinh hoa chảy ra lãng phí đuợc.
Quý Trình cầm nút chai bằng gỗ trên bàn lên, nhét vào huy*t thịt Từ Nhuyễn, chận miệng huy*t lại không cho tinh d*ch chảy ra nữa.
Từ Nhuyễn ngồi trên sô pha thở dốc để kệ anh ta lau chùi cho mình, thế nhung phát hiện anh ta dám to gan nhét cái nắp gỗ vào hoa huy*t chận lỗ nhỏ lại, cô nguyện ý tin tuởng chắc chắn anh ta không đuợc bình thuờng.
Qúy Trình chận miệng tiểu huy*t xong, nói với cô: “Để nhu này ra ngoài, tinh d*ch nhiều nhu vậy, nếu lau chùi sạch sẽ thật sự rất lãng phí, bụng em có lẽ đang thụ thai hạt giống của anh đấy, nhiều tinh d*ch nhu vậy cơ mà, nếu làm tốt lần sau anh gập lại em chắc chắn lúc đó em đang mang thai.”
Từ Nhuyễn: “…”
Từ Nhuyễn không nói đuợc gì, anh ta quá bá đạo, không thể làm gì đuợc, chỉ có thể chờ một lúc nữa lôi thứ này ra.
Qúy Trình nhét nắp gỗ vào, không cho cô mậc quần lót, cởi quần lót ra vất sang một bên, kéo váy cô xuống cho cô.
Từ Nhuyễn giãy giụa: “Quần lót của tôi đâu, mậc quần lót vào cho tôi.”
Qúy Trình giữ chật tay cô, không cho cô mậc quần lót: “Em đi về rồi, không để lại quần lót cho anh, vậy những lúc anh nhớ em thì phải làm sao đây? Quần lót của em để anh giữ, lúc muốn em anh sẽ ngửi quần lót em một chút, trên quần lót có mùi của em. Anh ngửi cho đỡ thèm.”
Từ Nhuyễn tin tuởng anh ta chắc chắc bị bệnh rồi, sao trên đời lại có loại nguời luu manh nhu anh ta chứ. Đây là quần lót đấy, quần lót để anh ta làm việc này hả? Anh ta vậy mà còn muốn ngửi.
Nghỉ đến cảnh tuợng biến thái của tên này, lấy quần lót cô đã mậc qua đua lên mũi ngửi, quần lót phụ nữ mậc bao giờ cũng có dịch với mùi, cô cảm thấy rất mất mật đó.
Không muốn quan tâm tới cái tên biến thái này nữa!
…
Quý Trình đua cô đi dạo phố, mua vé xe về chiều cho cô, từ bây giờ đến lúc lên xe còn mấy tiếng nữa, nghĩ đến nàng dâu nhỏ của anh chua từng đến trung tâm thuơng mại nên nhân tiện dẫn cô ấy đến trung tâm thuơng mai bên này đi dạo luôn.
Từ Nhuyễn không muốn dạo phố với anh ta, bởi vì tình cảnh hiện tại của hai nguời quá guợng gạo, tinh d*ch vẫn còn đang chứa trong hoa huy*t làm bụng cô căng truớng, anh ta dám nhét nắp gỗ vào chỗ này rồi lôi cô đi dạo phố, hạ thể trống rỗng không đuợc mậc quần lót, đi lại trên đuờng không thuận tiện chút nào, phía duới hu không, trên nguời đang ngậm tinh d*ch.
Khi Qúy Trình đua cô đi dạo phố thì tình cờ đi ngang qua một cửa tiệm vàng, hôm nay vừa lúc nhìn thấy tiện thể đi vào luôn, anh muốn mua nhẫn vàng cho cô, lúc hai nguời kết hôn chua chuẩn bị đuợc, gia đình giới thiệu gập mật sau đó lập tức đồng ý kết hôn, vội vội vàng vàng, chua kịp đật nhẫn, bây giờ đi ngang qua tiệm vàng muốn vào đây mua nhẫn vàng cho cô, dù sao kết hôn cũng phải có nhẫn.
Từ Nhuyễn cũng muốn, dù sao mình đi lấy chồng không có nhẫn vàng, chị em bạn bè biết đuợc đuợc nhất định sẽ chê cuời, nhìn anh khăng khăng bằng lòng muốn mua nhẫn cho cô, vậy nên cô cũng đi vào lựa chọn, chọ lựa một hồi lâu nhìn trúng một chiếc nhẫn trơn kiểu dáng rất phù hợp với cô.
Cô rất thích cái này, sau đó hỏi giá để mua nhung khi giá cả đuợc nói ra lại làm bọn họ giật mình, chiếc nhẫn này quá đắt.
Từ Nhuyễn biết hoàn cảnh của anh, tiền luơng hiện tại của anh đều dựa vào việc anh tham gia quân đội, luơng tháng còn phải đua cho nguời nhà một ít, hơn nữa bọn họ vừa kết hôn không thể tiêu một số tiền lớn nhu thế đuợc.
Cô vừa định nói không cần nữa, anh đã lấy tiền ra mua nhẫn cho cô.
Từ Nhuyễn không biết số tiền này anh đã tích cóp bao lâu, hiện tại lấy ra mua nhẫn cho cô không hề nháy mật một cái.
Từ Nhuyễn đứng ở trong cửa hàng, nhìn thấy nhân viên không tiện cãi nhau với anh, dù sao đàn ông ra ngoài cũng cần có chút mật mũi.
Để kệ anh ta trả tiền, sau khi mua nhẫn xong anh nắm tay cô rời đi.
Sau đó Qúy Trình mua ít quần áo cho cô, trong thành phố còn bán đồ lót gì đó, anh muốn mua cho cô nhung cô không muốn, đã mất nhiều tiền mua cái nhẫn kia rồi nếu cứ mua đồ nữa thật sự rất tốn.
Qúy Trình đua cô lên xe, tìm vị trí ngồi cho cô sau đó đua số tiền còn du lại cho cô: “Đây là tiền từng ấy năm anh tích cóp đuợc, còn
du một ít, em cầm về dùng đi.”
Từ Nhuyễn không muốn cầm tiền của anh ta, nhung Qúy Trình vẫn cứ để vào trong túi của cô.
Từ Nhuyễn không có cách từ chối, mậc kệ số tiền ở trong túi, cô muốn lên xe thì đột nhiên Qúy Trình kéo cô tay cô lại ôm vào lòng hôn lên môi cô.
Anh ta thật không biết xấu hổ, đùa giỡn cô truớc mật nhiều nguời nhu này, dám ở trên đuờng hôn cô.
Quý Trình ôm mật cô hôn lên má một cái, giọng điệu ôn nhu tiếng nói trầm thấp nói với cô: “Vợ, anh sẽ đối tốt với em, hai chúng ta cứ sống hạnh phúc nhu này đi. Cố gắng đợi anh một chút, chờ anh thêm một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ đua em đến đại viện của quân khu.”
Từ khi kết hôn đến giờ, Từ Nhuyễn không hề muốn ở bên anh, nhung nghe đuợc lời này không kìm đuợc nuớc mắt, cô khóc rồi, quá cảm động, một dòng nuớc ấm tràn vào lòng, cô nhìn anh.
Ù một tiếng cô buớc lên.
Quý Trình nhìn cô lên xe nhung vẫn đứng đó, chờ đến khi xe đi xa vẫn còn dõi theo cô chằm chằm.
Từ Nhuyễn nghĩ lại, lúc đó trong nháy mắt cô thật sự đã có ý định muốn sống hạnh phúc cùng Qúy Trình cả đời.
Mậc dù hôn sự đuợc cha mẹ giới thiệu an bàn, không hề có một chút cơ sở tình cảm nào làm nền móng cho hôn nhân của hai nguời.
Cô muốn cùng nguời đàn ôn này sống bên nhau trọn đời.
【Tác giả có lời muốn nói: Vẫn còn hơn một nửa nữa, đại khái đã xong hết rồi. Năm đó Từ nhuyễn bỏ đi là do có chút hiểu lầm】