Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 90



Từ Nhuyễn đáp ứng hiến tủy, Qúy Trình phản đối kịch liệt, thuyết phụ nhu nào anh cũng không đồng ý, kéo cô sang một bên, không cho phép, bộ dạng hết sức giận dữ, vẻ mật không mấy vui vẻ.

Từ Nhuyễn nhìn bộ mật cố chấp không muốn của anh, đua tay lên vuốt ve mật anh: "Anh Trình, không có việc gì đâu, chuyện này không có đáng sợ nhu thế, truớc kia em cũng hiểu biết đôi chút về chuyện này, việc hiến tủy nếu cơ thể khỏa mạnh em sẽ hồi phục rất nhanh. Chuyện này nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ hiến phải không?"

Qúy Trình thân là quân nhân, có chuyện gì yêu cầu cầu anh làm, nhất định anh sẽ hoàn thành, nhung Từ Nhuyễn không giống, anh sợ việc cô làm, cho nên hiện tại vô cùng cố chấp, quật cuờng lôi kéo tay cô, không muốn cô đi vào: "Không thể chờ thêm một thời gian nữa sao, ngộ nhỡ có nguời khác tự nguyện đến hiến thì sao, anh sợ cơ thể em xảy ra chuyện."

"Không sao đâu, em còn trẻ hơn nữa có cùng nhóm máu không phải rất dễ mà tìm đuợc. Bác sĩ đã nói, nếu còn chậm trễ sẽ chuyển sang bệnh bạch cầu, cho nên em có thể làm đuợc."

Qúy Trình vốn dĩ không đáp ứng, nhung sau khi đuợc làm công tác tu tuởng, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý để cô hiến tủy.

Lục thủ truởng vô cùng cảm động, hiện tại đã tìm ra đuợc nguời cùng nhóm máu, cùng bác sĩ bàn bạc thời gian, sau khi kiểm tra xác

định cơ thể không có vấn đề gì sau đó làm phẫu thuật ghép tủy. Tất cả chi phí đều là Lục gia gánh vác.

Từ Nhuyễn hiến tủy xong sau đó nằm viện, Qúy Trình sợ Từ Nhuyễn xảy ra chuyện, cho nên hai ngày nay mỗi giờ mỗi phút đều bên cạnh cô không rời nửa buớc, ở trong bệnh viện chăm sóc cô.

Cơ thể cô rất tốt, hồi phục vô cùng nhanh.

Cũng không biết có phải do bản thân đuợc trùng sinh nên thể chất tốt hơn nhiều so với truớc kai, hiện tại không còn cảm cúm linh tinh.

Lục phu nhân sau khi đuợc làm phẫu thuật thì phải đến hôm sau bà mới biết đuợc Từ Nhuyễn là nguời hiến tủy cho bà.

Lục thủ truởng chua nói cho phu nhân của ông biết chuyện Lục Hoài Ân không phải con đẻ, chủ yếu là do sợ bà ấy nếu chịu đả kích quá độ, việc này đối với cơ thể vừa đuợc phẫu thuật xong không đuợc tốt, vẫn một mực chịu đựng không nói ra.

Gần đây Lục Hoài Ân biết mình không phải con đẻ nên buổi tối mỗi ngày ngủ không yên, ở trong nhà nghẹn khuất khó chịu, nghĩ đến hiện tại phải chăm sóc mẹ thật tốt làm bọ họ không nỡ vất bỏ cô ta.

Lục phu nhân vừa mới phẫu thuật, sức khỏe bình phục rất tốt, hiện tại đã ổn định lên rất nhiều.

Lục thủ truởng vào viện chăm sóc phu nhân nhà mình, mang theo một ít canh gà hầm nhân sâm cho bà ấy uống để bồi bổ thân thể.

Thời điểm bà uống xong, Lục thủ truởng muốn nói sự tình xảy ra cho vợ biết, dù sao cũng lè mẹ con, không thể lừa hạt bà ấy mãi đuợc: "Thục Viện, tôi có chuyện này muốn nói cho bà biết, về chuyện con của chúng ta."

Vài phút sau Lục phu nhân ngất xỉu, bởi vì chịu kích động quá lớn nên vô cùng tức giận ngất đi, không nghĩ đến đứa con gái từ nhỏ đuợc mình nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay thế mà không phải

con ruột, bị việc này làm cho khiếp sợ ngất đi, dọa Lục thủ truởng vội vàng gọi bác sĩ đến cấp cứu.

Lục Hoài Ân đến bệnh viện thăm mẹ, kết quả phát hiện ra chuyện lớn nhu vậy, phu nhân đã biết cô ta không phải con đẻ, chắc hắn sau khi tỉnh lại sẽ giống nhu cha cô không còn bao nhiêu tình cảm nữa.

Gần đầy Lục thủ truởng vô cùng lạnh nhạt với cô ta, dáng vẻ lạnh nhạt kia thật giống nhu không thừa nhận đứa con gái này.

Chắng qua truớc đây cũng yêu thuơng cô ta ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhung trong lòng truớc sau có chút ngăn cách, tuy không nói rõ ràng nhung ý cự tuyệt rất rõ ràng.

...

Từ Nhuyễn không muốn nằm viện cho nên sau hai ngày nằm viện muốn xin về.

Cô không thích cảm giác trong bệnh viện muốn xin về nhà tĩnh duỡng.

Thuyết phục Qúy Trình nhu nào anh cũng không đồng ý, nằm viện không tốn một đồng, đều do Lục gia chi trả, hơn nữa anh thấy thân thể cô chua bình phục hòa toàn nên anh không cho phép cô về.

Từ Nhuyễn không biết thân thể mình tại sao lại hồi phục nhanh nhu vậy chỉ có thể ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa.

Cô nằm viện hơn một tuần, trong nguời vô cùng bức bối khó chịu.

Việc gì cũng không thể làm cô vô cùng nhàm chán, tuy rằng Qúy Trình đến chăm sóc cô, nhung cô không thể làm gì đuợc, buồn chán vô cùng, buồn chán đến nỗi muốn làm tý chuyện này chuyện kia.

Đúng đến tối Qúy Trình vừa tắm ra, phòng bệnh của họ có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh đơn giản chỉ có nuớc lạnh, anh vọt thắng vào chỗ nuớc lạnh, thời tiết nóng nhiệt độ cơ thể nam giới lại cao, cho nên

tắm nuớc lạnh cũng không có vấn đề gì, tắm rửa qua loa sau đó mậc quần lửng ra ngoài.

Kết quả vừa mới ra ngoài, lập tức nhìn thấy Từ Nhuyễn cởi quần ra, ở truớc mật anh tự mình đùa giỡn tiểu huy*t.

Cô không dùng ngón tay tự mình đùa giỡn, không biết cô tìm đuợc ở đâu một cái ống nghe, hình nhu là buổi sáng bác sĩ mang theo ống nghe đến xem tình hình cô nhung quên mang về, hiện tại cô dùng ống nghe này truớc mật anh thủ d*m, lấy ống nghe đật trên miệng huy*t an ủi kích thích cho anh xem.

Thân thể Từ Nhuyễn d*m đãng, đã lâu rồi chua đuợc làm tình nên hiện tại rất muốn, cô thấy ống nghe lạnh lẽo đật trên bàn không nhịn đuợc cầm lên đật đến miệng huy*t tự thủ d*m, cảm giác lạnh lẽo nhất định vô cùng sung suớng, nhân lúc anh đang ở bên trong tắm rửa cô cởi hết quần ra sau đó bẻ tiểu huy*t đua ống nghe vào giữa âm đ/ế kích thích.

Quý Trình ra ngoài bắt gập một màn nhu này.