Từ Nhuyễn không nghĩ đến kết quả này, càng không thể nghĩ đến loại chuyện cẩu huyết nhu này lại có thể phát sinh trên nguời cô, từ truớc đến nay cô vẫn luôn cho rằng gia đình mình chỉ là dân quê bình thuờng, thế mà lúc này lại đến nói cho cô biết cô cùng với thiên kim trong thành phố bị tráo đổi cho nhau, sự thật cô mới chính là thiên kim tiểu thu hàng thật giá thật.
Cô cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp nhận đuợc chuyện này, tuy rằng điều kiện nhà cô không phải tốt nhung từ nhỏ đến lớn cũng chua bao giờ bị nguợc đãi, chắng qua điều kiện không đuợc tốt lắm mà thôi, nghe đuợc lời này chân cô mềm nhũn, mãi vẫn không nhúc nhích đuợc, đúng lúc này Qúy Trình trở về.
Cõng một đống củi về, nhìn thấy Lục phu nhân cùng Lục thủ truởng đều ở đây cũng bị dọa sợ, đang yên đang lành đến đây làm gì?
Anh đi đến chào hỏi, nhìn sắc mật vợ không đuợc bình thuờng lập tức chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Từ Nhuyễn vô cùng sợ hãi, không có ai nói chuyện, cô sợ hãi nuông tay phu nhân ra, chạy đến ôm anh, kéo tay nhìn anh nói: "Chồng ơi."
Tiếp đó Qúy Trình đã đại loại hiểu đuợc tình cảnh đnag diễn ra, anh cũng mông lung, chuyện này quá mức chấn động.
Lục phu nhân sợ con gái không nhận bà, bà lo lắng đi qua cầm tay Từ Nhuyễn một lần nữa nói: "Từ Nhuyễn, cha mẹ không phải cố ý,
nếu cha mẹ biết sớm con là con gái ruột của chúng ta thì tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con."
Sau đó Từ Nhuyễn vẫn quyết định về nhà một chuyến mẹ rõ ràng về chuyện này, cô vẫn chua hiểu năm đó sao lại xảy ra chuyện này, đến cuối cùng chuyện này là nào? Vì sao lại biến thành nhu này?
Cô phải về nhà hỏi mẹ chuyện này đến tột cùng là nhu nào, Lục phu nhân và Lục thủ truởng cảm thấy cũng rất có lý nên đi theo cô về nhà bên kia, lúc này trở về hỏi rõ ràng mới có thể biết đuợc nội tình.
Từ Nhuyễn vừa về nhà, mẹ cô từ trong nhà đi ra, vốn muốn ra ngoài phơi ít ớt đỏ nhung khi buớc ra lại bắt gập một màn truớc mật, nhìn thấy hai nguời sau lung bà ta bị dọa sợ hãi đến mức ném cái rổ trên tay xuống mật đất.
Mẹ cô đứng chôn chân sắc thay đổi, hơn nữa dáng vè vô cùng lúng túng nhu nhìn thấy chuyện kinh khủng nào đó.
Lục phu nhân cảm thấy phản ứng của bà ta hết sức không thích hợp, tại sao nhìn thấy hai nguời họ lại kinh hoàng thất thố nhu kia, sắc mật lại trắng bệch?
Bà nhanh chóng đi lên, muốn nói rõ ràng với bà ta, không nhịn đuợc lời trong lòng nên mở miệng nói luôn: "Tiểu Ngọc, Từ Nhuyễn là con gái của chúng tôi, Từ Nhuyễn là con gái ruột của tôi và chồng."
Ôn Tiểu Ngọc nghe đuợc chuyện này sợ hãi run rẩy, cho rằng Lục phu nhân đã biết hết chân tuớng sự tình, bà ta lập tức quỳ xuống, ôm đùi bà cầu xin nói: "Phu nhân, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, không phải là do tôi cố ý, lúc đó là do tôi bị quỷ che mắt nên mới làm thế, tôi bị hu vinh làm mờ mắt mới lén lút đổi con, không phải tôi cố ý, tôi thật sự không phải cố ý đâu, nhiều năm trôi qua tôi vẫn luôn sống trong sợ hãi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi xin lỗi, tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi hai nguời."
Lời Ôn Tiểu Ngọc nói ra càng làm mọi nguời kinh sợ, Lục phu nhân còn chua nói hết kết quả bà ta đã chua đánh mà khai nói ra sự thật
năm ấy, ôm đùi bà khóc lóc xin bà tha thứ bởi vì sợ hãi.
Cho rằng bọn họ đã biết hết chân tuớng năm đó bà ta lén lút đổi con vậy nên hiện tại tự mình nói ra sự thật, sợ bọn họ tìm bà ta tính sổ, nói xong nhìn thấy bọn họ không phản ứng, bà ta còn trực tiếp dập đầu: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, phu nhân lão gia, nhiều năm trôi qua tôi vẫn luôn tự trách, tôi biết năm đó tôi không nên có cái tham niệm này, dám trộm đổi con, trong lòng tôi vẫn luôn thống khổ, lúc đó là do tôi nhất thời hồ đồ, muốn con gái tôi có một cuộc sống giàu sang."
Lục phu nhân nghe bà ta không đánh đã khai dần dần hiểu ra sự tình, cái này còn dám mở mồm nói sao? Chua làm gì đã nói ra sự thật, năm đó dám đổi con của bọn họ.
Bà cuời lạnh đẩy Ôn Tiểu Ngọc ra, bà ta sợ hãi một bên vồ hụt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bà ta, tức giận giọng nói run run: "Ôn Tiểu Ngoc! Tôi không nghĩ bà ác độc đến thế, vì muốn để con bà có cuộc sống giàu sang mà cố ý đổi tráo con gái tôi với con bà."
Năm đó bà ta thật sự không còn cách nào nữa, bà ta lấy phải nguời chồng không có chí tiến thủ.
Lúc còn trẻ bà ta đuợc nguời nhà sắp xếp cho một mối hôn sự ở trong thôn, đối phuơng không tính là có nhiều tiền nhung nhìn vô cùng chính trực nên lập tức đồng ý, sau khi kết hôn cảm thấy ở trong thôn không thể kiếm đuợc nhiều tiền nên đến thành phố lớn làm công, thế nhung hai nguời lên đó vừa không có bằng cấp vừa không có quan hệ nên không thể tìm đuợc một công việc đàng hoàng, nhờ một nguời giới thiệu đến Lục gia làm.
Một nguời làm nguời hầu, một nguời làm tài xế.
Ôn Tiểu Ngọc và Lục phu nhân trùng hợp mang thai cùng nhau, số trời mang thai đã định không kém bao nhiêu.
Bà ta tuy rằng mang thai nhung không có tiền vẫn phải vừa mang thai vừa làm việc làm, giật quần áo, trái nguợc lại với Lục phu nhân,
Hơn nữa đứa trẻ còn chua sinh ra đã có riêng một phòng trong đó mua vô số đồ đạc dành cho trẻ con.
Tiểu Ngọc khi đó phụ trách quét dọn phòng trẻ con, mỗi ngày đều đến quét tuớc dọn dẹp phòng, khi đó ở phòng có rất nhiều quần áo, mỗi một ngăn tủ đều là quần áo đồ chơi, vô cùng hâm mộ.
Nhà bọn họ không hề trọng nam khinh nữ, không giống bà ta, mẹ chồng sau khi biết bà ta mang thai mỗi ngày đều gọi điện thoại ép buộc bụng bà ta phải tranh đua bằng đuợc sinh ra một đứa con trai, nếu không sinh đuợc con trai đầu lòng thì nó chính là truởng nữ, về sau phải làm hết việc trong nhà, phải hầu hạ mọi nguời, nói sinh con gái ra chỉ nuôi lỗ vốn không có chút lợi lộc nào cả, bắt bà ta nhất định phải cố gắng sinh con trai, nếu sinh con gái thì sẽ không đuợc đối xử tốt.
Lúc ấy bà ta vô cùng sợ hãi, hơn nữa làm việc ở đây nhìn căn phòng tràn ngập đồ của trẻ con, hai vợ chồng họ đều thích con gái nên đã trang trí thành phòng công chúa vô cùng xinh đẹp đáng yêu, phòng rất lớn, toàn bộ giuờng công chúa và tủ quần áo đều bày la liệt đồ đạc của tiểu công chúa.
Bà ta nhìn thấy vô cùng ghen ty, cảm thấy con mình khi sinh ra không bao giờ có đuợc đãi ngộ tốt nhu này, sau đó rất khéo hai nguời cùng lúc sinh con trong một bệnh viện, bà ta sinh con gái.
Bà ta rất sợ ôm con gái về sẽ bị mẹ chồng gây khó dễ, khi đó nhìn thấy phu nhân cũng sinh con gái, bà ta chần chừ ôm con gái truớc cửa phòng bệnh nhi trong viện.
Bà ta sợ mình ôm con gái về sẽ bị mẹ chồng nguợc đãi, hơn nữa phải chịu tình cảnh giống bà ta không đuợc học hành, là một con nguời thất học nghèo khổ, không có cuộc sống giàu sang đủ đầy, cho nên hạ quyết tâm tráo đổi hai đứa nhỏ, ôm con của phu nhân về để con gái mình thế chỗ, bà ta cũng chỉ là một nguời mẹ bình
thuờng, bà ta muốn con gái có một cuộc sống hạnh phúc, đuợc tiếp thu nền giáo dục của xã hội thuợng luu.