Không Kiềm Chế Được

Chương 502



Chương 50.2:

Anh một mực không hỏi thêm, chờ tâm tình cô ổn định sẽ tự mình nói ra.

Nam Hạ trong lòng anh khẽ cọ hai cái.

Cố Thâm vươn tay bắt lấy cằm nhọn của cô, thoáng dùng sức, để cho cô đối diện với ánh mắt mình.

Anh nói: "Hạ Hạ, nói cho anh nghe."

Anh đương nhiên nhìn ra được cô có điểm không bình thường, cô lại tưởng bản thân mình che giấu được hay sao?

Khóe lệ của Nam Hạ ầng ậc nước, thanh âm lập tức có chút nức nở.

Tay cô đặt trước ngực anh, giống như muốn bám víu vào thứ gì đó nhưng cái gì cũng không bắt được.

Cô nói: "Em... Có lẽ sẽ phải trở về."

Kết quả không khác với những gì Cố Thâm dự đoán.

Nếu không mới vừa rồi cô sẽ không gần như điên cuồng như vậy.

Anh kiên nhẫn nói: "Thì ra là vậy. Anh họ em đã nói gì với em thế?"

Nam Hạ chớp mắt: "Anh ấy nói năm sau ba em sẽ phẫu thuật tim."

Thật ra ban nãy lúc Tần Nam Phong vừa nói ra, Nam Hạ vẫn có chút không tin tưởng, phản ứng đầu tiên là hỏi Tần Nam Phong có phải ba cô lại định gạt cô không.

Tần Nam Phong nói: "Muốn anh lấy bệnh án đến trước mắt em mới chịu sao? Nam Hạ, em đã lớn đến mức này rồi, có nhiều chuyện em cũng biết không thể lấy ra đùa giỡn được."

Anh thành khẩn nói: "Chuyện tình cảm của em anh không có ý kiến nhưng chuyện giải phẫu là chuyện lớn, rủi ro không phải thấp, lỡ như...", anh thở dài một hơi, "Từ nhỏ đến giờ em luôn là cô gái thông minh, anh nói vậy thôi, hẳn em hiểu rồi."

Cố Thâm hỏi bệnh tình, lại siết chặt cô hơn một chút: "Do vậy mà không vui? Chuyện giải phẫu rất quan trọng, em đương nhiên phải trở về. Anh hiểu."

Nam Hạ yên lặng mấy giây, khó khăn: "Nhưng em không biết... Lúc nào mới có thể trở lại với anh."

Bàn tay vuốt ve sau lưng cô có chút chậm lại.

Sau khi Nam Khải giải phẫu thành công, Nam Hạ đương nhiên sẽ phải ở lại chăm sóc ba mình một thời gian.

Bệnh tim vốn có chút đặc trưng, không thể chịu được kích động, rất nhiều chuyện cô không thể quật cường cứng rắn muốn làm gì thì được nữa.

Nếu như Nam Khải nhất định không cho cô về nước, cô liền không thể trở lại nữa.

Anh rốt cuộc cũng hiểu được tường tận cô đang nghĩ gì.

Trong đầu thoáng qua tất cả những hành động cô đã làm tối nay. Ôn nhu trầm mê mới vừa rồi tựa như một con dao nhọn sắc từng chút từng chút rạch qua đáy lòng anh.

Anh cơ hồ muốn cười.

"Cho nên em... Vì vậy mới quyết định cho anh? Có ý gì? Cảm thấy như vậy thì không nợ anh điều gì nữa?"

Anh vẫn ôm cô nhưng cánh tay lại lạnh như băng.

Bàn tay Nam Hạ đặt trước ngực anh không ngừng run rẩy.

Mới vừa rồi cô quả thực đã nghĩ như vậy...

Cô không lên tiếng, trong mắt anh chính là thừa nhận.

Cố Thâm trầm giọng: "Nói chuyện. Lại muốn chia tay?"

Nam Hạ bật khóc, liều mạng ôm chặt anh: "Không có, em không muốn chia tay. Em..."

Cổ họng nghẹn lại, Nam Hạ nói mãi không ra lời, chỉ ra sức ôm lấy anh: "Cố Thâm, em yêu anh, cả đời này chỉ biết yêu mỗi mình anh."

Cô vừa khóc anh liền không có biện pháp.

Huống chi còn nói ra những lời thế này...

Đáy lòng Cố Thâm như bị ai đâm nát, đưa tay lau nước mắt cô, hôn lên gò má ửng hồng: "Anh cũng yêu em. Ngoan, trước tiên đừng khóc có được không?"

Nam Hạ cố nén nức nở, khe khẽ nói: "Nhưng Tần Nam Phong nói đúng, nếu ba em một mực không đồng ý thì em sẽ không trở về được. Chẳng lẽ anh cứ vậy mà chờ em sao? Một năm hai năm thì có thể, nếu như bảy tám năm thì sao? Cả đời anh sẽ bị em làm chậm trễ."

Cố Thâm trầm giọng: "Còn muốn nói gì nữa? Nói anh nghe nào."

Thanh âm của anh có chút lạnh lùng, Nam Hạ có chút sợ nhưng vẫn đem toàn bộ những lời mình đã nghĩ kĩ nói ra.

"Em nghĩ, hay là chúng ta đừng chia tay, để xem tình huống của ba em thế nào. Nếu như... Nếu như ông ấy vẫn không đồng ý chuyện của chúng ta, thì anh..."

Cô dừng lại, nước mắt lăn dài.

Khổ sở.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt: "Nếu anh gặp được người thích hợp, hãy cùng cô gái ấy kết giao."

Cô vừa dứt lời, hơi rời khỏi người anh, không dám siết chặt anh như lúc đầu.

Thanh âm của Cố Thâm không hề có chút tâm tư gì: "Sau đó thì?"

Nam Hạ không đáp.

Thời gian như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy mình nghẹn ngào: "Kết hôn."

Cố Thâm cười tự giễu: "Vậy còn em? Sẽ cùng Chung Dịch Nho kết hôn?"

Nam Hạ lắc đầu: "Em sẽ không kết hôn."

Cô ngước lên nhìn anh: "Hoặc là em gả cho anh, hoặc cả đời này không kết hôn."

Đáy lòng vốn tức giận cuồn cuộn của Cố Thâm vì một câu này đã tĩnh lặng trở lại.

Anh hỏi: "Em sẽ để anh cùng người khác kết hôn?"

Bàn tay Nam Hạ khẽ run lên, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Cố Thâm đau lòng không thôi.

Cô đã từng nói bản thân mình chỉ mới tưởng tượng tới chuyện anh cưới người khác đã không chịu nổi, anh thật không biết mấy lời vừa nói ra của cô là mang theo tâm tình gì mà cô lại có thể quyết định như vậy.

Nam Hạ nức nở nói: "Em không bỏ được, nhưng là...."

Cố Thâm đưa một ngón tay đặt lên môi cô, ngăn cô nói tiếp.

Anh nói: "Em hiểu cái gì là kết hôn không? Chính là hai người vĩnh viễn ở cạnh nhau, mặc kệ sinh lão bệnh tử. Anh sẽ cùng vợ mình ngủ cùng trên một cái giường, giống như bây giờ đang ôm em, mỗi đêm sẽ ôm vợ anh như vậy..."

Nam Hạ khó chịu: "Anh đừng nói nữa."

Cố Thâm gần như vô tình nói: "Anh sẽ cùng người đó làm những chuyện vợ chồng nên làm. Đúng, kể cả chuyện mới vừa làm với em, tất cả, tất cả đều sẽ cùng cô ấy làm qua.", anh cười một tiếng, "Không chỉ vậy, một khi đã kết hôn, anh cùng vợ mình sẽ có cả đời bên nhau, những chuyện như đêm nay sẽ nhiều đến không đến được. Qua một thời gian, em nghĩ anh còn nhớ đến chuyện đêm nay không?"

Nước mắt Nam Hạ lại không nhịn được rơi xuống, thấm ướt ngực áo anh.

Cô theo bản năng muốn lùi lại, không muốn anh ôm nữa, lại bị anh vững vàng siết chặt eo mình.

Anh nói: "Mới vậy đã không chịu nổi? Vợ anh sẽ còn vì anh sinh con dưỡng cái. Hai người bọn anh sẽ có một gia đình nhỏ vui vẻ hạnh phúc. Em nghĩ xem, một người đàn ông như anh, cần thời gian bao lâu thì quên mất dáng vẻ của những người đã cũ?"

Nam Hạ lên tiếng: "Van cầu anh, đừng nói nữa."

Cố Thâm nhắm hai mắt.

Cô khóc đến không thở nổi, rúc trong ngực anh phát run.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí một chút.

Nam Hạ đẩy anh ra, lại bị anh làm cho không thoát ra được.

Khí lực đàn ông và phụ nữ vốn có chênh lệch, cô căn bản không phải là đối thủ của anh, dùng sức mấy lần cũng không lay chuyển được anh.

Cô không thể làm gì khác hơn ngoài dùng sức đánh anh.

Cố Thâm không tránh, để mặc cho cô phát tiết.

Cô rốt cuộc cũng mệt mỏi, hạ một quyền lên ngực anh, lẩm bẩm nói: "Sao anh lại tàn nhẫn như vậy?"

Cố Thâm tận lực nhu hòa: "Là anh tàn nhẫn hay em tàn nhẫn? Rõ ràng cái này là ý muốn của em mà? Anh chẳng qua chỉ đem mấy lời em nói phác họa rõ ràng thôi."

"..."

Cũng quá là khắc nghiệt rồi.

Nam Hạ lau nước mắt, cũng biết anh nói đúng sự thật, im lặng không nói gì.

Cố Thâm sao lại có thể nhẫn tâm với cô như vậy.

Nhưng cô lại rất nhiều lần muốn chùn bước như vậy, anh phải triệt để tiêu diệt những ý nghĩ tiêu cực này mới tốt.

Anh hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói: "Nhưng những chuyện này, anh chỉ muốn làm với một mình em. Biết không?"

Mấy lời khốc liệt vừa rồi, trong nháy mắt biến thành những lời ôn nhu đầy tình cảm.

Anh nói: "Cho nên... Không nên có những ý tưởng đó với anh. Em nên nói là: "Cố Thâm, anh phải đợi em, anh chỉ có thể có mình em, không thể có người khác" mới đúng.", anh vươn tay búng nhẹ trán cô, "Hiểu?"

Nam Hạ ngượng ngùng gật đầu một cái.

Cố Thâm nói: "Nào, đem lời vừa rồi lặp lại cho anh nghe."

Nam Hạ ngửa đầu nhìn cô.

Trong đáy mắt đen nhánh của anh toàn bộ là dáng vẻ của cô.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan sắc nét của anh, từ từ nói: "Cố Thâm, anh phải đợi em, anh chỉ có thể có mình em, không thể có người khác".

Cố Thâm lộ ra nụ cười nhu hòa: "Lúc này mới là bé ngoan."

Anh đáp lại cô: "Được, bất kể bao lâu anh cũng sẽ đợi em."

Hai người cuối cùng cũng bình tĩnh thương lượng xử lý các vấn đề.

Cố Thâm đưa ra ngón út, cùng cô ngoéo tay: "Về sau không cần nói đến chuyện chia tay, có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."

Nam Hạ gật đầu, đáp ứng.

Khuôn mặt cô lấm lem nước mắt.

Cố Thâm đứng dậy, lấy khăn lông ấm giúp cô lau mặt, sau đó lại ôm lấy cô.

Cố Thâm hỏi: "Ngày đó nói chia tay với anh cũng là vì sợ ba em không đồng ý chuyện chúng ta? Sợ em sẽ làm trễ nải anh?"

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenwiki1.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.

*

Lúc sắp tốt nghiệp, giải đấu LoL lại bắt đầu.

Cố Thâm cùng Bình Trác, Vu Tiền còn có Cao Vi Như lập thành một đội, liên tục luyện tập mấy ngày.

Anh vừa đặt phòng ở khách sạn để chuẩn bị tiếp tục luyện tập nước rút thì Nam Hạ đột nhiên gọi điện thoại tới.

Quãng thời gian này anh rất bận bịu, đã mấy ngày nay không chú ý chăm sóc cô kĩ như lúc trước.

Anh nhận điện thoại, thanh âm mang theo châm chọc: "Hôm nay nhớ anh sao?"

Đầu kia nhỏ tiếng "dạ" một cái, giống như mang theo chút ủy khuất.

Đáy lòng Cố Thâm có chút áy náy nhưng lại vui vẻ nhiều hơn: "Nhớ nhiều tới độ chủ động gọi cho anh sao?"

Nam Hạ hỏi: "Anh đang ở đâu vậy? Có bận lắm không?"

Cố Thâm: "Cũng không quá vội vàng, đang ở khách sạn chỗ lần trước nói với em, vẫn tiếp tục luyện tập, tham dự cuộc chơi một chút."

Mặc dù anh nói ra rất thờ ơ nhưng Nam Hạ biết, phàm là chuyện anh muốn làm, anh nhất định sẽ dồn rất nhiều tâm tư để có thể làm tốt nhất.

Cô hỏi: "Em đến tìm anh được không?"

Cố Thâm chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm.

Nam Hạ có giờ giới nghiêm, dưới tình huống bình thường tuyệt đối không nói ra những ý tưởng như thế.

Anh chần chờ chưa trả lời, Nam Hạ nói: "Nếu không tiện thì thôi vậy."

Cố Thâm cười: "Muốn tìm anh lúc nào cũng được.", anh cũng không hỏi nhiều, nói, "Anh đi đón em."

"Không cần.", cô nói, "Em tự mình đón xe đi qua."

Cố Thâm lập tức gởi địa chỉ qua, nhắc cô nhớ chụp số xe và tài xế cho anh.

Không tới nửa giờ sau Nam Hạ đã đến.

Cố Thâm đợi cô dưới đại sảnh.

Nam Hạ xuống xe, chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.

Vừa nhìn thấy Cố Thâm liền nhào vào ngực anh, giống như vừa chịu ủy khuất rất lớn.

Cố Thâm đoán chừng trong nhà cô có việc, thuận thế ôm cô không nói gì.

Một lát sau, cô mới dụi dụi đầu khẽ lui ra ngoài.

Cố Thâm hỏi: "Có mang theo căn cước không?"

Nam Hạ nói có.

Cố Thâm nhìn cô: "Định ở lại đây thật sao?"

Nam Hạ gật đầu một cái.

Cố Thâm suy nghĩ một chút: "Được rồi, để anh đi lấy đồ, chúng ta về nhà chúng ta."

Nam Hạ biết ý anh, anh sợ chuyện cô đăng ký ở lại khách sạn đối với cô sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Cô chớp mắt: "Không quan trọng, hiện tại đã muộn rồi."

Cố Thâm liếc nhìn thời gian, đúng là đã trễ lắm rồi, muốn về căn hộ của bọn họ cũng mất hơn một giờ.

Anh không nói gì nữa, mang cô đi đăng kí phòng.

Đó là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau qua đêm.

Cố Thâm mang cô vào phòng, cũng có chút không biết phải làm gì, mất hơn 10 giây mới nhớ giúp cô lấy dép đi trong nhà cùng áo choàng tắm, hỏi cô có muốn đi tắm không.

Nam Hạ liếc nhìn phòng tắm dùng kính thủy tinh mờ.

Cố Thâm có chút lúng túng: "Trong phòng tắm có rèm, em nhớ kéo lại."

Đây cũng là lần đầu tiên Nam Hạ qua đêm ở bên ngoài.

Bất quá cô tin tưởng Cố Thâm, không tắm cô sẽ không ngủ được.

Cố Thâm để cô ngủ lại phòng, bản thân lại quay trở lại tiếp tục luyện tập.

Hai người là ngủ ở hai nơi.

Nhưng Nam Hạ lăn lộn một trận vẫn không ngủ được.

Nam Hạ cầm điện thoại lên, suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Cố Thâm: "Em không ngủ được."

Mấy giây sau Cố Thâm trả lời: "Muốn anh qua dỗ em sao?"

Nam Hạ: "Càng tốt."

Bình thường giờ nghỉ trưa trở lại căn hộ của Cố Thâm, anh đều ôm cô dỗ cô ngủ.

Không bao lâu sau, Cố Thâm tới gõ cửa.

Nam Hạ nói: "Cửa không khóa."

Cố Thâm vặn mở cửa, đẩy cửa vào.

Đầu giường bật đèn vàng nhạt ấm áp.

Cả người Nam Hạ chìm trong ánh đèn, khuôn mặt giờ phút này lại càng thêm thanh thuần, tóc đen tán loạn trên gối.

Cố Thâm rất thích cô như bây giờ.

Trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra tùy ý cùng lười biếng.

Anh rất tự nhiên mà nằm xuống cạnh cô, khẽ cười, nhéo nhéo gò má cô: "Sao lại không khóa cửa? Phải giữ an toàn cho mình chứ, ở bên ngoài đôi khi sẽ có những tình huống bất ngờ. Chưa kể, em không sợ anh làm chuyện xấu với em sao?"

Nam Hạ chớp mắt long lanh nhìn anh: "Chuyện gì xấu?"

Cố Thâm hỏi lại: "Em nói xem?"

Nam Hạ chớp mắt, không trả lời.

Cố Thâm cười nhẹ, đưa tay ôm eo cô: "Sao không trả lời anh?"