Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 108



Quán trà nằm vị trí rất u tĩnh, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, ở giữa là một cái tủ kính, bên trong một vài đồ cổ có không ít năm tuổi cùng châu báu ngọc thạch, dựa vào tường là một cái kệ trưng đồ cổ, đặt hai ba lọ hoa Thanh Từ, vị trí còn lại thì đặt chung trà.

Trong phòng có đốt đàn hương, mùi hương thoang thoảng làm tinh thần người ta sảng khoái.

Tô Tình đi vào phòng riêng ở đằng sau, ngay chính giữa để một bài vị, không tên không họ, đặt di ảnh của một thiếu nữ, màu trắng đen tẻ nhạt không che giấu đi vẻ tuyệt sắc, cô thuần thục đốt ba nén nhang, sau đó cắm vào lư hương.

Nghiêm Ngộ ở bên cạnh liếc nhìn, cảm thấy mình dường như từng thấy bức ảnh kia trong nhà Tô Tình, muốn hỏi gì đó, lại không nói ra miệng.

Tô Tình dùng khăn lau bụi trên linh vị, nhìn thấy hắn mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, động tác không khỏi chậm lại, lau khung hình một chút, thấp giọng nói: “Đây là linh vị của tôi.”

Nghiêm Ngộ hơi nhíu mày: “Cô là quỷ à?”

“Giống không?” Tô Tình cười cười, “Trong số của tôi có một kiếp, vốn năm mười tám tuổi đã chết rồi, tôi không tin, cũng không cam lòng, liền tự sửa mệnh, dù sao thì… Xem như là còn sống, dựa theo quy củ thế hệ trước, phải lập bài vị để hương khói.”

Nghiêm Ngộ vừa nhìn về phía di ảnh, phát hiện đôi mắt giống Tô Tình mấy phần, bèn khen: “Cô trước đây rất đẹp.”

“Có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, trên thế giới không có đạo lý rằng mọi chuyện tốt đẹp để một người chiếm toàn bộ, ai cũng nói hồng nhan bạc mệnh, xấu thì xấu, như bây giờ cũng rất tốt.”

Sinh lão bệnh tử tức là thiên đạo có luân hồi, có mấy người sống lâu trăm tuổi, cũng có thiếu niên chết trẻ, đều đã định sẵn, Tô Tình cương quyết cải mệnh, tất nhiên phải trả cái giá tương ứng, Nghiêm Ngộ nhìn di ảnh, chỉ cảm thấy thực sự đẹp đẽ, vừa thay Tô Tình tiếc nuối, vừa cảm thấy, có thể còn sống chính là vô cùng may mắn rồi.

Phòng trà thanh tĩnh, ít có khách đến, mà một khi tới, tất nhiên là có món làm ăn lớn, Tô Tình có lúc bận, không để ý tới việc mở cửa, nửa năm mở cửa, khai trương ăn nửa năm trong truyền thuyết.

Sau đó đổi cho Nghiêm Ngộ trông cửa hàng, làm ăn tốt hơn trước, bất quá phần lớn đều là khách nữ, Tuân Xuyên cười lạnh, Tô Tình cũng đau lòng thay: “Đây chẳng lẽ ngày cả thế giới xem mắt?”

Tuân Xuyên lành lạnh nói: “Cũng không nhất định là ngày cả thế giới xem mắt.”

Tô Tình thảng thốt.

Nghiêm Ngộ thì ngược lại, không quản nhiều như vậy, có khách thì tiếp, ban ngày trông cửa hàng, buổi tối nhàn rỗi không chuyện gì thì cùng Tuân Xuyên đi giúp Tô Tình một tay, so với những năm qua sống ngơ ngơ ngác ngác, quả thực là chăm chỉ tới mức kỳ cục, thời gian cực nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.

Bên ngoài gió lạnh thổi từng trận, phòng trà mở máy sưởi, nên cũng không cảm thấy lạnh, Tô Tình đi siêu thị mua thức ăn, định trở về làm vằn thắn ăn, hôm nay là ngày cuối cùng mở cửa, chờ khí trời ấm lên lại khai trương.

Nghiêm Ngộ mặc một chiếc áo lông xám nhạt phong cách Anh, đang kết thúc công việc, dưới quét dọn cửa hàng từ trên xuống dưới một phen, phía sau lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, hắn lau sàn nhà xong, ngồi ở sau quầy chơi điện thoại, chờ đến buổi tối sáu giờ thì đóng cửa.

Tuân Xuyên ngồi trong lồng ngực hắn, phát hiện Nghiêm Ngộ đang xem phim, vẫn là loại phim võ hiệp xa xưa, tuy rằng đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn là hồi ức của một đời người.

Tuân Xuyên ngồi ở trên đầu gối hắn, quơ quơ chân: “Anh thật giống cụ ông.”

Một người nếu như bắt đầu nhớ hồi ức trong quá khứ, thì người đó đã già rồi.

“Cái này gọi là thành thục.”

Nghiêm Ngộ đem điện thoại đặt ở giá đỡ trên quầy hàng, ở phía sau giữ chặt Tuân Xuyên trong lồng ngực, hai tay ôm qua eo, ôm thật chặt, cùng cậu xem phim, qua nửa ngày, lại hỏi cậu: “Lạnh không?”

Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, Tuân Xuyên như cảm giác nhìn ra bên ngoài, sững sờ trong chốc lát, sau đó làm ổ trong lồng ngực ấm áp của Nghiêm Ngộ, tay mò vào trong vạt áo gã, nói: “Không lạnh.”

Nghiêm Ngộ đem thảm trên ghế đắp trên người cậu, yên lặng ôm cậu chặt hơn. Trên bàn, ấm trà bốc khói nghi ngúc, vang lên sùng sục, Tuân Xuyên từ trong không trung lấy được thanh chocolate hạt phủ, dựa vào trong lồng ngực Nghiêm Ngộ chơi di động, đang xem xem dụng cụ gia đình.

Tuân Xuyên: “Đèn bàn này đẹp này.”

Một năm nay cần cù chăm chỉ, đổ mồ hôi không uổng phí, Nghiêm Ngộ lúc trước chỉ đủ tiền mua phòng, tính khi nào trời ấm lên thì trang trí, mấy ngày nay luôn xem đồ dùng gia đình.

Nghe Tuân Xuyên nói, hắn liếc nhìn, phát hiện là cái đèn bàn nhỏ hình đám mây, chạm vào thì sáng lên, tay click vào nút mua, sau đó bình luận: “Tâm hồn thiếu nữ, thích hợp với em đó.”

Tuân Xuyên: “Xì.”

Nghiêm Ngộ nở nụ cười: “Thích thì mua.”

Dưới quầy, có một xấp quẻ đồ thật dầy, là thành quả lao động một năm của hắn, vì liên quan tới mệnh số, không thể tùy ý xé bỏ, muốn tập trung thiêu hủy.

Tuân Xuyên đặt mua cái đèn bàn, sau đó phấn khởi tiếp tục lướt web, nhìn thấy xấp giấy, lắc đầu hỏi: “Vẽ mấy thứ này không cảm thấy chán sao, trước đây anh vừa lười vừa tham…”

Nghiêm Ngộ bình tĩnh chen ngang cậu: “Anh không tham.”

Tuân Xuyên: “Ừ, vậy lười.”

Nghiêm Ngộ: “Cái đầu cũng chẳng đúng, vì bây giờ anh rất chăm chỉ.”

Tuân Xuyên không nói lời nào, ăn chocolate, tiếng nhai hạt phỉ vang lên, Nghiêm Ngộ xoa đầu cậu, nghiêng đầu hôn hắn một chút, phảng phất cũng nếm trải sô cô la vị ngọt.

Nghiêm Ngộ: “Tuân Xuyên…”

Tuân Xuyên: “Hả?”

Nghiêm Ngộ hôn một cái lên mặt cậu: “Ở với em là quan trọng nhất, nghiêm túc sống một ngày, bù đắp trăm năm người khác sống uổng phí.”

Nghiêm Ngộ: “… Anh rất hối hận, hơn hai mươi năm trước không sống cho tốt, nhưng giờ anh rất vui, hiện tại nghiêm túc vẫn còn kịp.”

Thảm len vươn hơi ấm của Nghiêm Ngộ, ấm áp hoà thuận vui vẻ, không cảm giác được bên ngoài gió tuyết lạnh giá, Tuân Xuyên nhắm mắt, dường như còn có thể nghe thấy phố đối diện đang mở nhạc, lòng luôn cảm giác thiếu mấy gì đó, giờ đã viên mãn.

Nghiêm Ngộ dùng mạng di động, âm thanh dừng lại, luôn phải load một đoạn, hắn cũng không vội, lẳng lặng nghe tiếng ca bên ngoài truyền đến, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ô tô bay vút qua.

Chuông gió trên cửa mang theo phát ra một tràng tiếng đinh đinh, Tô Tình mang theo đồ ăn về, đầu phủ một tầng tuyết mỏng, cô cảm nhận được không khí ấm áp trong phòng, không nhịn được run lên, sau đó dậm chân nói: “Siêu thị đông người quá, tôi đã tính mấy ngày sau không còn ai nữa chứ, lạnh quá lạnh quá.”

Nghiêm Ngộ tiến lên lấy đồ ăn, phát hiện cô mua thật nhiều thịt, cộng thêm một ít quả khô, tự giác đi ra sau phòng rửa rau, phòng trà có nhà bếp nhỏ, Tô Tình cởi khăn quàng cổ xuống, dọn bàn trà sạch sẽ, vén tay áo lên nói với Tuân Xuyên: “Dùng cái bàn này gói vằn thắn đi.”

Giọng Nghiêm Ngộ cảm khái từ bên trong truyền tới: “Dùng bàn gỗ sưa để nhào bột, thật là xa xỉ.”

Tô Tình: “Cán bánh, chứ có phải bổ làm củi nấu đâu.”

Điện thoại Nghiêm Ngộ vẫn để ở đàng kia, mạng tốt hơn, TV liền bắt đầu tiếp tục truyền tin, Tuân Xuyên vừa nhào bột vừa nghe, Tô Tình liếc mắt, sau đó thu ánh mắt lại: “Anh hùng xạ điêu sao, nhạc quen tai ghê, còn hay hơn nghe Xuân Vãn.”

Trước khi hai người một quỷ chưa ở cùng nhau, đều là người cô đơn, chưa từng có thói quen xem Xuân Vãn, bởi vì trong ti vi càng náo nhiệt, lại càng cảm thấy mình thê lương.

Nghiêm Ngộ đem nhân bánh ra, lại thấy bọn họ cán ba tấm vỏ sủi cảo, kéo ghế ngồi bên cạnh, cùng nhào bột: “Tại sao không mua vỏ bán sẵn.”

Tuân Xuyên: “Tự nhào vui hơn.”

Tô Tình gật đầu, cô căn bản không làm cơm, cả buổi toàn đục nước béo cò, cuối cùng đều là do Tuân Xuyên gói, sủi cảo cho vào nồi rồi vớt lên. Từng cái từng cái béo trắng, da mỏng, nhân vừa đủ, mùi của giấm chua vương ở đầu lưỡi.

Bữa ăn đã xong, Tô Tình nhìn Tuân Xuyên cùng Nghiêm Ngộ chắp tay như đi chúc tết: “Chúc mừng năm mới, đây là năm tôi vui nhất, không giống như trước, một mình lẻ loi.”

Thuật sĩ có ngũ tệ tam khuyết, năm khuyết điểm, tức “góa vợ, góa chồng, cô nhi, cô độc, tàn phế”, thiếu hụt ba thứ là “Tiền, mệnh, quyền”, thế giới vận hành theo luật đã định, họ truy được thiên cơ, không thể không nhận trừng phạt.

Ba người bọn họ ma xui quỷ khiến cùng ở một chỗ, cũng là duyên phận.

Nghiêm Ngộ nở nụ cười, gật đầu nói: “Năm mới vui vẻ.”

Tuân Xuyên nghe thấy tiếng pháo hoa đã bắn, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt loé ra một vệt ánh sáng, cũng nói theo: “Năm mới vui vẻ.”

Tô Tình từ túi lấy ra hai bao lì xì dày, một cái cho Tuân Xuyên, một cái cho Nghiêm Ngộ: “Năm nay cực thân các cậu, năm sau cũng phải thuận thuận lợi lợi, trường trường cửu cửu.”

Nghiêm Ngộ nhận tiền lì xì, trong đầu bỗng nhiên keng vang lên một tiếng, tay run một cái, tiền lì xì trực tiếp rơi vào mâm.

【 Keng! 】

【  lần phục vụ này sắp kết thúc, kí chủ thành công phấn chấn, quán triệt phương châm bốn chữ tự lập tự mình cố gắng một cách hoàn mỹ, trải qua sự xét duyệt cẩn thận đã đạt tiêu chuẩn, xin  ngài tiếp tục không ngừng cố gắng, quãng đời về sau tiếp tục, tiếp tục giữ vững nhá ~ 】

Nghiêm Ngộ nghe vậy theo bản năng thở một hơi, sau đó liền sửng sốt: “Cậu phải đi sao?”

Hắn còn tưởng hệ thống trói chặt mình cả đời.

【 Keng! Bởi vì kí chủ đã không cần hệ thống nữa, đây là chuyện tốt, thiên hạ không tiệc nào không tàn, cho nên xin hãy quý trọng mỗi phút mỗi giây ở cùng nhau nhá, đời người là như thế này, xin hãy kiên trì nỗ lực tiếp tục đi về phía trước, đã bỏ lỡ một lần, đừng tiếp tục bỏ lỡ lần thứ hai 】

Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai, bởi vì có phía trước có khổ, cho nên ngọt ngào sau này mới vô cùng quý giá, Nghiêm Ngộ trải qua nhiều chuyện như vậy, hệ thống tin tưởng hắn nhất định hiểu đạo lý này hơn bất kì ai.

Nghiêm Ngộ yên lặng chốc lát, sau đó cười cười: “Cám ơn cậu, cũng cảm ơn nhân quả này.”

Gặp gỡ là nhân, rời đi là quả, thuật sĩ tính hết nửa cuộc đời, nói cho cùng cũng vì hai chữ nhân quả này.

【 Keng! Khởi động gỡ bỏ chương trình, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,

Kiểm tra chương trình,

Kiểm tra xong xuôi.

Giải trừ trói buộc,

20%

50%

100%

Giải trừ thành công, lần này phục vụ kết thúc mỹ mãn, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này không gặp lại ~ 】

Một quả cầu màu xanh lam bay ra khỏi người hắn, bay về tuyết trắng mênh mông ngoài kia, Tuân Xuyên thấy Nghiêm Ngộ sững sờ, dùng cánh tay đỡ hắn: “Làm gì vậy, ngu đột xuất à.”

Trong mâm đồ ăn đã bị ăn sạch sẽ, chỉ còn một chút canh, Tuân Xuyên rút giấy ăn chùi bao lì xì, sau đó đưa cho Nghiêm Ngộ.

Nghiêm Ngộ không muốn: “Cầm đi, cho em bảo quản.”

Tuân Xuyên ngừng lại, sau đó ném tiền vào lồng ngực của hắn, nhịn cười nói: “Tiền của anh lạ lắm chắc.”

Nghiêm Ngộ đón được tiền lì xì, nhìn về phía cậu, hỏi ngược lại: “Vậy người của anh thì em có thấy lạ không?”

Tuân Xuyên ở dưới bàn đạp hắn một cước.

Tô Tình ngồi ở đối diện, đem tất cả thu vào đáy mắt, yên lặng che mặt, chỉ lộ ra một màu đôi mắt trà, tóc như tơ lụa, mơ hồ có thể nhìn ra trước đây cô đã từng làm điên đảo chúng sinh thế nào: “Hai người các ngươi, đủ rồi nha.”

Nghiêm Ngộ chỉ cười, sau đó đem tiền lì xì lặng lẽ nhét vào túi Tuân Xuyên.

Đời người rất ngắn, hà tất lẫn nhau phụ lòng.
Kệ trưng đồ cổ – 博古架
Vậy là đoạn đường này cũng kết thúc rồi. Vì đoạn sau tiết tấu nhanh nên mình up lên hết một lần, các bạn sẽ đọc được thoải mái hơn. Cảm ơn các bạn đã đã ủng hộ mình trong thời gian qua nhé. Phần 5, hẹn các bạn vào cuối tuần sau, hoặc sau nữa nhé. Cảm ơn các bạn lần nữa.

Có một game mình muốn suggest là Stardew Valley, hiện tại summer sale chỉ còn 99k trên Steam~ Nếu các bạn muốn biết nó là game thế nào thì đại khái thì chúng ta làm ruộng, giết quái các thứ.

Còn truyện thì mình đang đọc: Gỉa chết cũng không cứu nổi thế giới.