Huyện Lâm sáng sớm rất yên tĩnh, trời còn chưa sáng, quán điểm tâm dưới lầu đã lượn lờ khói bếp, ông bác cưỡi xe ba bánh bán trứng kho chậm rì rì loanh quanh trên phố, trên tay lái có cái chuông nhỏ, âm thanh lanh lảnh nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Dương từ sớm đã rời giường, cậu mang theo một cái túi, chuẩn bị xuống lầu nhặt chai nhựa, tám giờ tới nhà hàng lau bàn rửa chén. Trong hai tiếng nghỉ trưa, cậu có thể đi nhặt tiếp, buổi tối tan làm thì đi giúp ông chủ tiệm tạp hóa chuyển hàng, cả ngày được cậu lên lịch kín mít.
Mỗi ngày đều Văn Xước ngủ thẳng cẳng tới khi mặt trời lên cao mới lên, ngày hôm qua tâm trạng y không tốt, nói muốn mượn tiền, lại không lấy tiền, cơm cũng không ăn thì cúi đầu về nhà, buổi tối cũng chưa ra khỏi cửa.
Bạch Dương đi qua đi lại trước cửa nhà y, chốc lát lại dừng lại, sau đó đi xuống lầu, đi lên thì trong tay mang theo một ly sữa đậu nành cùng hai quả trứng kho, đặt ở cửa nhà y, gõ cửa hai lần.
Hôm nay, Văn Xước dậy sớm, hay nói đúng hơn là đêm qua y căn bản không ngủ, nghe thấy tiếng động ngay lập tức mở cửa, mái tóc đỏ biến thành cái ổ gà, tùy tiện vuốt hai lần cũng ra dáng lắm, có cảm giác soái ca chán chường.
“Ê đứa ngốc kia!” Văn Xước ngồi xổm ở cửa xách điểm tâm lên, nhìn Bạch Dương vẫy tay, hơi không kiên nhẫn nói, “Anh không ăn, em lấy mà ăn.”
Bạch Dương hơi híp mắt lại, cau mày nhìn y, đứng bất động ở chỗ cách đó ba bước, cái áo thun trắng giặt tới xù lông, lùng thùng mà mặc lên người, lộ ra xương quai xanh thon gầy, mang theo cảm giác thiếu niên vô cùng ngây ngô.
Văn Xước đứng lên, đem điểm tâm nhét vào tay cậu, cố gắng nói chậm: “Em ăn đi, anh không đói bụng.”
Sau đó cũng không quản Bạch Dương nghe hiểu hay không, trực tiếp đóng cửa lại ngủ bù.
Ngày hôm qua Văn Xước ở trong nhà mình phát điên cả một buổi tối, đâm vào tường, đập đầu, lăn lộn trên đất, cãi nhau ồn ào, cách nào thử được thì đều thử cả, chính là không có cách nào tống con quỷ đang bày trò trên cơ thể y ra ngoài, cũng đã bắt đầu nản lòng rồi.
Còn hai năm nhà họ Văn mới đón y về, y không làm được gì, không ăn đồ thừa, lại không thể nhịn ăn mà sống qua ngày, nói đơn giản, sự xuất hiện của hệ thống chính là đả kích trí mạng của Văn Xước.
Hàng xóm láng giềng đều biết Bạch Dương ngốc. Một, hai người có lòng quan tâm bình thường có chút lặt vặt như lau bàn dọn hàng đều sẽ tìm cậu, trả cậu ít đồng lương còm, có khi một ngày làm bốn phần việc, không có thời gian nghỉ ngơi.
Thừa dịp nghỉ trưa, bữa trưa Bạch Dương cũng không ăn, mang túi nhặt chai nhựa ven đường, lúc cong lưng, trên bả vai bỗng nhiên bị thứ gì đập một cái, cậu ngẩng đầu, phát hiện là tên Đại Hồng trong khu chợ.
“Ê, thằng ngu, tao có chai nhựa, mày muốn lấy hay không?”
Đại Hồng cũng là một thằng nhóc du côn sống gần đây, đen đúa gầy gò, như một cây cột, ngồi ở hàng rào ven đường, trong tay là một chai coca uống được một nửa, khi đung đưa trên không trung phát ra âm thanh.
Bạch Dương không để ý tới hắn, quay người rời đi, Đại Hồng thấy thế, từ trên hàng rào nhảy xuống, chặn đứng đường đi của cậu, lấy tay đẩy Bạch Dương một cái: “Ê, thằng ngu, ba mày nói chuyện với mày, mày không nghe à?”
Bạch Dương cúi đầu không lên tiếng, bèn đổi đường đi, lại bị Đại Hồng đẩy về, lảo đảo đụng vào tường: “Ê, ra là mày không chỉ bị ngu, còn câm, tai cũng điếc đấy à? … Lần trước tao còn nghe mày nói chuyện mà, sao đấy, xem thường tao hả, vậy đi, mày gọi tao là ba, tao thả mày đi.”
Đại Hồng cười vui vẻ, đẩy Bạch Dương tới lui, giống như thấy việc này rất vui vậy, bà chủ cửa hàng bên cạnh ném khăn lau, quát: “Thằng mất dạy! Bạch Dương chọc gì mày, cả ngày không lo học! Lát thằng Văn Xước thấy đánh mày kêu cha gọi mẹ.”
Đại Hồng không để ý, lúc này, dường như là khẳng định lời của bà chủ, đằng sau hắn truyền tới một luồng sức mạnh, ngay sau đó vút một tiếng, hắn bay thật xa, lăn trên đất hai vòng mới dừng lại.
“Mày kêu ai gọi mày là ba, hả?”
Văn Xước không biết lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn, mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu đen hình đầu lâu, mái tóc màu rượu đỏ chải ra sau, trang phục vẫn kỳ quái như trước, hai tay đút túi, một đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng.
Đại Hồng bị một cước bất ngờ, ôm eo nửa ngày cũng không đứng nổi, bà chủ cười một tiếng, vén rèm đi vào. Văn Xước thấy hắn không nói lời nào, mất kiên nhẫn, tiến lên nắm chặt cổ tay hắn, táng một bạt tai như trời giáng vào mặt hắn: “Mày còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì lấy tư cách gì mắng người ta ngu, biết đọc chữ à? Nói được tiếng Anh không? Biết chữ ba đó viết thế nào không hả? Đúng là quạ đứng trên người heo, chỉ nhìn thấy người khác xấu, không nhìn thấy mình xấu!”
Văn Xước nói một câu thì tát một cái, âm thanh giòn giã vang lên, sức của Đại Hồng không lớn như y, trong chốc lát mặt đã sưng lên, chỉ có thể hung tợn nhìn y, Văn Xước thấy thế lại tát thêm cái nữa: “Nhìn con mẹ mày, ông mày tốt nghiệp trung học rồi!”
Mấy thằng lưu manh đánh nhau là chuyện thường, những người chung quanh đều xem trò vui, có mấy người thấy Văn Xước đánh Đại Hồng rớt răng, máu me đầy mặt hù chết người, la lên nói muốn báo cảnh sát, Bạch Dương rốt cục phản ứng lại, tiến lên dùng sức kéo Văn Xước ra: “Đừng đánh nhau.”
Bạch Dương sốt ruột vỗ tay y: “Đừng đánh nhau.”
Ánh mắt lạnh băng của Văn Xước lướt qua: “Con mẹ nó, em chỉ biết ngang ngược với anh, còn bị người ta bắt nạt thì lại chẳng thèm xì hơi một cái?”
Y buông Đại Hồng ra, còn chưa hết giận lại đạp một cước lên bụng hắn, trong không trung chỉ chỉ đầu hắn: “Lần sau để ông nhìn thấy mày, gặp lần nào đánh lần đó!”
Lòng dạ Văn Xước ác độc, tay cũng độc, y biết, có mấy người không chịu khổ sẽ không nhớ, lần này tha, lần sau hắn ta có thể tái phạm, phải đánh hắn, làm hắn bị thương, như vậy sau này hắn mới không còn dám bắt nạt người khác nữa.
Sự việc này cũng hơi ầm ĩ, mẹ Đại Hồng nghe thấy vậy liền giận đùng đùng chạy tới, trong tay còn cầm chày cán bột, Bạch Dương liếc mắt nhìn, sau đó vội vàng kéo Văn Xước về nhà: “Mau về.”
“Về cái con khỉ, anh phải xuống dưới, ” Văn Xước đẩy cậu ra, “Em tránh ra, anh không tin bả dùng chày cán bột mà đánh anh chết được.”
Mẹ Đại Hồng vừa nhìn thấy con mình bị tát thành đầu heo, lập tức khóc tới kêu trời gọi đất, ngồi dưới đất dùng chày cán bột gõ thật mạnh lên: “U hu hu hai mẹ con tui tạo cái nghiệt gì, đắc tội với ai, Văn Xước, mày là cái thằng khốn kiếp chẳng nên thân, sớm muộn cũng bị sét đánh chết!”
Đêm qua Văn Xước đã bị điện giựt, phiền muốn chết, nghe vậy sắc mặt âm trầ, hai tay y đút túi, cà lơ phất phơ bước tới, cười hỏi: “Bà nói ai bị sét đánh chết, hả?”
Tiếng tăm của Văn Xước thối khắp cả phố, lần trước có một thằng nhỏ hư đốn vứt bánh pháo vào cổ áo Bạch Dương. Y kiên quyết rượt con người ta cả sáu cái phố, chặn ở đầu hẻm đánh cho nhừ đòn, thằng nhóc nhỏ vậy cũng không buông tha, có thể thấy người này lòng dạ độc ác bao nhiêu. Mẹ Đại Hồng thấy thế, bị doạ tới khóc cũng không khóc nổi, chỉ lo Văn Xước sau này kéo đám hồ bằng cẩu hữu tới tính sổ.
“Nói mày đó! Đánh chết thằng khốn nhà mày! Lòng dạ thối nát!” Mẹ Đại Hồng chỉ được cái mạnh miệng, vội đỡ con trai dậy, hùng hổ đi vào trong nhà, thỉnh thoảng cảnh giác quay đầu lại, xem Văn Xước có đuổi theo hay không.
“Bà khốn.”
Văn Xước giơ ngón giữa, bộ dạng không hứng thú lắm, y vươn mình ngồi trên lan can, thấy Bạch Dương ở dưới nhìn mình, trong tay còn mang theo cái túi đầy chai nhựa, đầy mặtchán ghét: “Rồi rồi rồi, nhặt mấy thức vứt đi này, có thể bán được vài đồng, đứa ngốc này.”
Bạch Dương nắm chặt túi, mơ hồ hiểu ý của y, sau đó vỗ cái túi căng phồng của mình nói: “Rất nhiều tiền.”
Ánh mắt Văn Xước không khống chế được nhẹ nhàng lướt qua, y từ trên hàng rào nhảy xuống, trong nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười, tay liền muốn mò vào túi Bạch Dương, vò vò mặt cậu nói: “Ai cha, lợi hại dữ vậy, để anh xem em kiếm được bao nhiêu tiền.”
【 roẹt —— 】
Tiếng dòng điện vang lên, thế giới trong nháy mắt yên tĩnh.
【 bạn ưi ~ quản bàn tay nhỏ của bạn tốt một chút nha 】
Mặt Văn Xước vô cảm, rụt tay về, đồng thời cũng thấy rõ trong túi Bạch Dương đều mấy đồng xu, thiếu chút là ói không còn giọt máu. Y cúi đầu gõ lên lan can, tức giận không chỗ trút, muốn nghẹn chết rồi.
Bạch Dương kéo tay áo y: “Văn Xước.”
Văn Xước ghét bỏ hất ra: “Kiếm chỗ nào mát mẻ mà đứng.”
Sức của y hơi lớn, Bạch Dương lảo đảo lui về sau một bước nhỏ, cậu nhìn bóng lưng Văn Xước một chút, liền cúi đầu đếm chai trong túi, sau đó buộc lại, về quán tiếp tục làm việc.
Văn Xước không ăn cơm trưa, vừa nãy đánh nhau xong thấy cả người mất sức, vịn lan can bị mặt trời chiếu tới đầu váng mắt hoa, cuối cùng đẩy cửa đi vào tiệm ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ông chủ là chú Phong đang ở sau quầy tính sổ sách, hai ngày nay đầu bếp chính xin nghỉ về nhà, đồ ăn đều là do cháu chú Phong làm, tiệm hơi ế, nghe thấy tiếng đẩy cửa vào ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái: “Ôi, Văn Xước, ăn gì, chú tính giá tốt cho.”
Bạch Dương đang lau bàn, cho dù đã rất sạch sẽ, cậu vẫn lau tới lau lui hết lần này tới lần khác, bướng bỉnh tới mức làm người ta sợ. Khi tới chỗ Văn Xước, đồ lau sàn nhà bị người ta đạp lên, Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn cái mặt người dạ thú của Văn Xước: “Lau cái gì nữa, lau sạch thì lát người ta cũng làm dơ thôi, có sức mà không biết xài.”
Văn Xước dùng bút khoanh mấy món lên thực đơn, sau đó đưa Bạch Dương, làm như đại gia: “Lên món, lên món đi, anh sắp chết đói rồi.”
Chú Phong ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái: “Thằng nhỏ này, sau mày lại như vậy, trước đây chẳng phải thân với Bạch Dương lắm sao.”
Khi Văn Xước mới vừa chuyển tới đây, trời vẫn đang vào thu, y sạch sẽ tuấn tú, nho nhã lễ độ, mười mấy tuổi mà chững chạc như người lớn, thích mặc áo lông ca-rô phong cách Anh, bên trong là áo sơ mi trắng, mỗi lần đeo cặp đi ngang qua, dường như cùng với những đứa trẻ chảy nước mũi chạy lung tung ngoài đường không phải là người cùng một thế giới.
Lúc đó tuổi Bạch Dương còn nhỏ, mẹ cậu đi làm, không có cách nào chăm sóc cậu, giao cậu cho bà chủ quán trông chừng, Bạch Dương không chơi bùn cũng không chạy lung tung. Khi còn bé đã rất trầm tĩnh, xách ghế đẩu nhỏ ngồi ở trước cửa chờ mẹ tan làm, ngồi rồi thì ngồi cả ngày.
Văn Xước có một lần tan học sớm, nhìn thấy Bạch Dương ngồi ngốc, như một con rối vô hồn, lại cảm thấy cậu vô cùng ngoan ngoãn, ngồi xổm, nói đùa: ” Bạch Dương nè, còn chờ mẹ hả, tới nhà anh chơi được không?”
Hai đứa trẻ này tuổi tác không chênh lệch lắm, mà từ nhỏ Bạch Dương thân thể đã yếu, chẳng cao được bao nhiêu, trong nhà thì nghèo, Trần Mỹ Anh cũng không có gì ngon cho cậu ăn, thiếu dinh dưỡng hơn bạn cùng tuổi rất nhiều.
Văn Xước thường ở nhà học tiếng Anh, dưới lầu có mấy bạn gái, thích tìm y chơi, mà y chưa bao giờ thật sự chơi với ai cả, vốn độc lai độc vãng.
Bạch Dương gầy gò nhỏ người, nghe vậy ôm gối nhìn về phía Văn Xước, trên mặt không có miếng thịt, khiến mắt trông to hơn. Văn Xước càng nhìn càng thích, kéo tay áo lên khuỷu tay, cúi người bế cậu lên, lại phát hiện đứa bé này còn nhẹ hơn y tưởng.
Có lẽ là gen ba mẹ vốn đã tốt, thân hình Văn Xước thon dài, mới mười mấy tuổi đã rất cao, ôm Bạch Dương cũng không tốn sức chút nào: “Đi, đi tới nhà anh chơi nè, cho em ăn chocolate nha.”
Bạch Dương còn chưa hé răng, mở to đôi con mắt đen như mực, mềm oặt dựa vào bả vai Văn Xước, ngửi mùi oải hương nhàn nhạt trên áo lông y.
Văn Xước cảm thấy mấy đứa nhỏ trong khu này toàn gào thét như đầu trộm đuôi cướp. Ngày nào cũng ầm ĩ làm người ta đau đầu, chạy như điên trên cầu thang không ngừng, cho nên không thích chơi với chúng, yên lặng như Bạch Dương vậy tốt hơn, vừa ngoan vừa xinh, nhưng mà hơi ngốc, bị người ta bán chắc cũng không biết.
Liễu Nhược Khanh lúc đó sức khỏe cũng không tốt, không quản Văn Xước, mỗi ngày trang điểm cẩn thận, mặc quần áo thật đẹp, đi ra ngoài dạo một vòng, thu được mấy ánh mắt kinh diễm, sau đó dựa vào cửa sổ đa sầu đa cảm.
Trần Mỹ Anh không tự lo nổi, căn bản cũng không muốn cho Bạch Dương đi học, Văn Xước rảnh không chuyện gì làm, sẽ dạy cậu đọc sách học chữ, ngoài trừ toán ra thì mấy thứ khác đều dạy, Bạch Dương nhìn ngốc, nhưng cậu học được cái gì thì sẽ học cái đó, Văn Xước biết cái gì thì sẽ dạy cho cậu.
Cậu là do một tay y dạy dỗ.
Vào lúc ấy Văn Xước, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, thi cử đều đạt điểm tối đa, bằng khen xếp chồng chồng trong nhà, tiếng Anh còn nói lưu loát hơn thầy giáo, biết đàn piano, biết vẽ tranh. Ai nấy cũng nói y khẳng định có tiền đồ.
Mà Văn Xước chẳng vui nổi, dường như những gì y muốn cũng chẳng phải mấy thứ này, bằng khen giấy chứng nhận đại biểu vinh dự khi xếp ở đó, ở trong mắt y thì cũng chỉ là đống giấy lộn, chẳng khác nào hạt bụi.
Văn Xước lên sơ trung, bệnh tình Liễu Nhược Khanh cũng chuyển biến xấu, mỗi ngày đều ói ra máu, thuốc cũng không uống, la hét muốn nhảy lầu, lại không bộ dáng trầm tĩnh xinh đẹp của trước đây, như một ả đàn bà chanh chua, Văn Xước khóa bà trong phòng ngủ, một mình ở bên ngoài mà vẽ vời.
Trần Mỹ Anh mấy năm trước chết rồi, Bạch Dương mỗi ngày đều tới đây, Văn Xước không nói tiếng nào, cho cậu một viên chocolate, để cậu ngồi bên cạnh, cầm cọ vẽ, chấm màu, trong lúc Liễu Nhược Khanh la hét ầm ĩ đạp cửa mà vẽ tranh.
Bạch Dương nghe thấy tiếng nôn nghe tới tan nát cõi lòng trong phòng truyền ra, vỗ tay Văn Xước, Văn Xước lại che mắt cậu, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Kệ đi.”
Dưới ngòi bút không ngừng, một bức họa dần hiện ra trước mắt, là cây bạch dương ngoan cường, tượng trưng cho sự bất khuất.
…
Ngày Liễu Nhược Khanh chết, Văn Xước chạy mất, không ai biết y ở đâu, bằng khen trong nhà bị xé nát, dụng cụ vẽ tranh cũng rớt bể, Bạch Dương ngày nào cũng tìm y, mỗi ngày đều tìm y, mà không tìm được, nửa tháng sau, Văn Xước tự đi về.
Tóc y nhuộm đủ thứ màu, đi chơi với một đám lưu manh, uống rượu chửi tục, đánh nhau mắng người, không nhìn ra được bộ dạng trước đây.
…
Máy điều hòa nhà hàng hơi cũ, tiếng ồ ồ không ngừng vang, Bạch Dương dùng khăn lau bàn, bưng đồ ăn lên, Văn Xước thấy thế dời mắt ra khỏi di động, dùng đũa gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm thấp: “Ngồi ăn cơm.”
Lời này nói với Bạch Dương.
Văn Xước mới vừa tới ngân hàng, gom góp cũng được 500 đồng, lòng y cũng chẳng muốn giữ lại làm gì, lại không thể mua biệt thự lại không thể mua xe thể thao, nộp tiền thuê nhà cũng không đủ, tiêu sạch sẽ là xong.
Bạch Dương nghe vậy chậm rì rì ngồi xuống bên cạnh y, liếc nhìn giấy tờ, lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm, năm đồng, mười đồng, một đồng, hai mươi đồng, đếm từng tờ như vậy.
Văn Xước: “Ái chà chà, đừng đếm nữa, anh mời khách, anh trả tiền, ngài ngồi yên một lát.”
Mà bây giờ không có khách, chú Phong liếc nhìn, cũng không để ý, tiếp tục tính đống sổ sách mơ hồ.
Bạch Dương vẫn đang đếm tiền, Văn Xước thấy phiền, nhờ cái bàn che mà đánh vào mông cậu một cái thật mạnh: “Em có cần khoe tiền trước mặt anh không?”
Lại nói: “Đếm nữa anh giựt hết đấy!”
Bạch Dương bị đánh có chút đau, đôi mắt tối tăm nặng nề nhìn y, tóc mái dài che đi đôi mắt, nhìn lâu khiến người ta sợ, Văn Xước là người ngoài mạnh trong yếu, mấy giây sau, sợ hãi vỗ vỗ eo cậu: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Bạch Dương tiếp tục đếm tiền, đếm xong, sau đó đặt lại lên bàn, đẩy sang cho Văn Xước, tự mình bới cơm ăn.
Văn Xước sững sờ, không dám lấy, qua loa dùng mắt đếm đếm, phát hiện có chín trăm, vừa đủ một tháng tiền thêu nhà, nhất thời mở cờ trong bụng: “Bạch Dương em…”