Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 117



Bánh hơi ngọt, không phải loại Văn Xước thích, nhưng có lẽ bị hãm sâu trong thời gian rất dài, con người không có cách nào tự kiềm chế, vị ngọt cũng có thể khiến con người ta vô cùng quý trọng. Y mở máy tính cắt nối biên tập video, giáo trình video không hoàn chỉnh của “Tuyệt cảnh” ải sơ cấp, Văn Xước xóa mười cái, cuối cùng chọn được một cái đánh mượt.

Y rất tỉ mỉ, một phát lại một phát, động tác gọn gàng sạch sẽ, mất ít máu, những thứ làm khó không ít người ở cửa sơ cấp mà lại nhìn đơn giản vô cùng trong video. Hậu kỳ hiệu ứng có chút phiền phức, Văn Xước cũng khá kiên nhẫn với những chi tiết nhỏ này.

Bạch Dương ăn cơm xong thì về quán ăn tiếp tục công việc, chín giờ về đến nhà, Văn Xước vẫn còn ngồi trước máy vi tính biên tập. Đồ ăn buổi trưa ăn vẫn còn trong hộp không vơi chút nào, y vốn nhìn chằm chằm màn hình, nghe thấy tiếng mở cửa nghiêng đầu liếc mắt nhìn: “Về rồi à?”

Bạch Dương ừ một tiếng, cách bức tường, dọn mấy chai nhựa, sau đó mang theo túi vải dù đựng đầy lọ xuống lầu bán, góc tường trong chốc lát trống hơn một nữa.

Thời tiết lạnh dần, bàn máy tính đặt cạnh cửa sổ, Văn Xước khó giải thích mà cảm giác thấy hơi lạnh, giơ tay khép cửa sổ, ai ngờ lại có một cơn mưa lâm râm thổi vào, y đưa tay cảm nhận, lúc này mới phát hiện trời mưa.

Văn Xước bất thình lình nhớ tới Bạch Dương xuống lầu gần hai mươi phút, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài tìm người. Nhưng mà giày mới mang một một chiếc, cửa liền bị người mở ra, y và Bạch Dương nhìn nhau.

Văn Xước vẫn giữ cái tư thế đi giày lúng túng kia, thấy thế thở một hơi, cởi giày ra, giọng có chút không được vui: “Đi ra ngoài có thể nói anh biết một tiếng không. Trời tối thế này còn chạy lung tung cái gì, bị người ta bắt cóc thì em vui lắm hả, cái chỗ nghèo rớt mồng tơi này có bao nhiêu lưu manh em có thể rõ hơn anh à?”

Hai người ở chung vẫn một người mạnh một người yếu, Văn Xước giận, Bạch Dương sẽ không lên tiếng, Bạch Dương mà giận, Văn Xước sẽ kinh hãi.

Cài cửa lại, mưa bên ngoài ngày một lớn, trên tóc Bạch Dương còn có mấy hạt mưa, cậu chìa tay ra với Văn Xước, lòng bàn tay có một xấp tiền nhăn nhúm, chỉ nói ba chữ: “Bán ve chai.”

Thấy cậu không sợ sệt chạy ra ngoài giống trước đây, Văn Xước cũng thả lỏng tâm tình một chút, kéo Bạch Dương vào phòng, lau khô nước mưa trên tóc cậu: “Lần sau thì bán buổi sáng thôi, buổi tối nguy hiểm, thôi, em tắm đi, cũng không còn sớm.”

Đèn phòng khách đã hơi cũ, ngày mưa gió dễ dàng tắt, Bạch Dương cầm quần áo đi vào buồng tắm, bên ngoài bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó bóng đèn tròn mờ mờ, roẹt roẹt hai lần, giống như có quỷ ám.

Để ngừa việc đột nhiên bị cúp điện, Văn Xước lưu video dự phòng, y vốn chỉ muốn ngẩng đầu nhìn bóng đèn, ngờ lại phát hiện một thanh sắt liền treo trên đỉnh đầu mình, cơ thể nhất thời cứng lại.

Lúc trước Trần Mỹ Anh, hình như là treo cổ ở đây nhỉ…

Vào lúc này, bên ngoài sấm đột nhiên đánh ầm ầm, trong phòng nhất thời sáng như ban ngày, chớp mắt mọi thứ lại tối đen. Lòng Văn Xước run rẩy, lúc này mới phát hiện bóng hình như hư rồi, y tắt máy vi tính, liền rút phích cắm điện, như kẻ ngốc ngồi đó không nhúc nhích.

Bên trong phòng có thể nhìn thấy mờ mờ, Văn Xước nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chợt phát hiện góc trên bên phải bỗng nhiên có hai cái bóng, lúc ẩn lúc hiện, như là hai chân người buông thõng, sắc mặt hơi đổi, lưng đầy mồ hôi, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế.

Y xem như cũng bình tĩnh, liều mạng quay đầu liếc mắt nhìn, mới phát hiện là quần treo trên dây phơi đồ, liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng nước trong nhà ngừng lại, Bạch Dương từ bên trong đi ra, cậu thấy Văn Xước không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, con ngươi đen chậm rãi chuyển động hai lần, nhìn về thanh sắt bên trên, liền thu ánh mắt lại, dùng khăn lau tóc.

“Rầm —— “

Văn Xước thấy cậu đi ra, bỗng nhiên phản ứng là đẩy mạnh ghế ra, lúng túng ho khan hai tiếng: ” Bạch Dương, em em em… đi tắm với anh đi, tối thui anh không nhìn thấy.”

Bạch Dương không lên tiếng, chỉ là thử kéo cái tay đặt bên hông mình ra, mà lập tức liền bị người nào đó dùng sức ôm chặt vào lòng.

Văn Xước nhận sai nhưng cũng vô cùng lưu manh: “Anh sai rồi, vừa nãy anh không nên hung dữ với em.”

Nói xong, y lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ, lôi Bạch Dương vào buồng tắm, trở tay cài cửa lại, tiếng nước ào ào ào vang lên, phòng trong truyền đến tiếng giãy dụa nhẹ nhàng, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Tình huống này chưa tính là làm gì quá mức, nhưng không thể nói là không hề làm gì, Bạch Dương bị hôn tới hai chân nhũn ra, thần trí tan rã, cuối cùng là bị Văn Xước ôm, cậu dựa vào bả vai Văn Xước lẳng lặng mà khôi phục hơi thở rối loạn của mình, mí mắt nhấc lên, thanh sắt trên đầu cậu lóe lên một cái rồi thôi, không lưu lại một chút vết tích.

Bạch Dương được đặt trên chiếc giường mềm mại, bên ngoài lại vang tiếng sấm rền, xen lẫn tiếng mưa và gió, hơi lạnh trong góc lặng thẩm thấu ra ngoài, làm người ta lạnh tới run.

Mỗi khi gặp mưa đêm như vậy, cậu sẽ đi ra ngoài, ngủ ở đầu hẻm cũng tốt, ngủ ở ven đường cũng tốt, co ro một mình, mặc kệ nước mưa thấm ướt toàn thân, lạnh tới run lẩy bẩy…

Huyện Lâm là nơi mà dù Văn Xước có nằm mơ cũng muốn chạy trốn khỏi đây, gian phòng này, dù là ác mộng khi còn nhỏ của Bạch Dương, nhưng tối nay có chút không giống, hay là nói, bắt đầu từ đêm nay, đã không còn giống nữa.

Văn Xước sát tới, đắp chăn lên, sau đó ôm Bạch Dương vào trong ngực, trên người của hai đều là mùa sữa tắm nhàn nhạt, hòa hợp lại với nhau, không nhận rõ ai là ai.

Đầu ngón tay Văn Xước lưu luyến trên tấm lưng trơn bóng của cậu, có lẽ là vừa nãy y bị giật mình, giọng rầu rĩ, mang theo chút tính trẻ con, bĩu môi nói: “Bạch Dương à, sau này em tan làm sớm một chút nhé.”

Bạch Dương bị cái tay kia trêu tới hơi run, hô hấp trong nháy mắt rối loạn, sau đó khẽ gật đầu, vẫn là như trước, Văn Xước nói cái gì, cậu đều chấp thuận.

Dưới thân này một cơ thể yếu ớt, dù cho Văn Xước muốn làm gì đó, cũng không ra tay được, ngón tay trỏ của y vén mái tóc rối trên trán của cậu, thuận theo cung mày lướt qua chóp mũi, thấp giọng hỏi: “Nếu như… em có đồng ý không?”

Hành động này có bao nhiêu ám muội, Bạch Dương trong chốc lát mê man, hiểu rõ ý của y, sau đó chậm rãi bày thân thể mình ra, cúi đầu, cởi từng nút áo một.

“…”

Văn Xước bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, ngăn lại động tác tiếp theo. Sau vài giây lặng im, y hơi cười cười, cũng không nói tại sao, sau đó đặt tay Bạch Dương lên hông mình, ôm lấy nhau: “… Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Ngày hôm sau, sáng sớm lành lạnh làm người ta sảng khoái, không khí mang một chút ẩm ướt cùng mùi của đất bùn. Bạch Dương đến giờ thì dậy, hoàn toàn không cần đồng hồ báo thức, tự ra khỏi giường chuẩn bị đi làm, sau đó lại bị một cái tay lôi về, quần áo ngủ rộng thùng thình cũng bị kéo xuống.

Văn Xước nửa mê nửa tỉnh ôm cậu, lung tung nói mớ vài câu nghe không rõ, lại tiếp tục ngủ say, Bạch Dương nửa quỳ, cúi đầu đẩy tay y, đem một cái gối nhét vào trong lồng ngực y, kéo cổ áo, lặng lẽ xuống giường.

Đi tới cửa thời điểm, cậu bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn một chút. Căn phòng chỉnh tề sạch sẽ giờ có nhiều thứ hơn, người ôm gối còn đang ngủ trên giường, rất loạn, nhưng là rốt cục có chút hơi người rồi.

Sinh hoạt của Bạch Dương rất đơn giản, ngày qua ngày đều lặp lại những việc như vậy, như bánh răng không ngừng chuyển động, đã hình thành thói quen, đi làm, nhặt ve chai, lau bàn rửa chén, còn có…

Yêu Văn Xước…

Đó là một thứ tình yêu câm lặng, chưa từng nói qua với ai, giấu ở đáy lòng, rất nhiều năm.

Lưu Manh Manh biết Văn Xước chuyển nhà, thấy Bạch Dương tới làm, chống cằm thuận miệng hỏi một câu: “Nè, tên Văn Xước lưu manh kia không bắt nạt cậu chứ, nhưng giữ tiền cho kĩ đó, lúc bị hắn hại rồi thì khóc cũng không khóc nổi cho coi.”

Bạch Dương chỉ lắc đầu, không nói lời nào, lau bàn, động tác nghiêm túc chầm chậm, trong mắt người khác chính là ngốc nghếch.

Ở nơi nhỏ hẹp, người ta kết hôn đều sớm, Lưu Manh Manh cũng sắp tới tuổi nói chuyện cưới hỏi, trong lòng cũng có thử cảm xúc nông nóng không nói rõ. Sáng sớm không có khách, đầu bếp cùng chú Phong đi chợ mua đồ, chỉ còn mình cô và Bạch Dương.

“Cậu nói xem… Văn Xước là người thế nào?”

Lưu Manh Manh dựa vào bàn bên, nắm bím tóc mình, suy nghĩ. Cô mười mấy tuổi đã tới quán ăn để phụ, hoạt bát tháo vát, trong đầu cũng không có cái suy nghĩ là có tình yêu thì uống nước cũng đủ no. Tuy thích Văn Xước, nhưng không khóc lóc van nài muốn gả cho y.

Văn Xước là người thế nào?

Câu này thật dư thừa, có ai mà không biết y chính là tên du côn chứ, không nhà không xe không có việc làm, kẻ ngốc mới chịu gã cho y. Lưu Manh Manh cũng không hi vọng Bạch Dương trả lời mình, tự nói: “Mấy ngày trước tôi có đi xem mắt, người kia tốt, thật thà, có công việc danh giá, nếu không có gì bất ngờ thì tám chín phần tôi… Mà lòng tôi không thấy thoải mái.”

Hay nói cách khác là, không phải không thoải mái, chỉ là ý nan bình.

Cô đang nói, bỗng nhiên thấy cửa kính bị người ta mở ra, Văn Xước đi vào, lúc này cô không nói nữa, cũng không giống như ngày thường mà nhìn y chằm chằm, lại quay lưng ở chỗ quầy trông như đang bận gì đó.

Văn Xước mang theo hộp sữa nóng, còn có hai cái trứng gà kho. Y rút khăn lau trong tay Bạch Dương ra, đem bữa sáng đưa cho cậu: “Ăn nhanh đi, nguội đấy.”

Có lẽ là hiếm khi thấy y tỉ mỉ săn sóc người khác như thế, Lưu Manh Manh ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, hiếu kỳ hỏi: “Anh tới chỉ để đưa bữa sáng cho Bạch Dương sao?”

Văn Xước cười dựa vào bàn, nâng kính mắt trên mũi, mặc quần áo đen bình thường, không có bộ dạng lòe loẹt trước đây, nói chuyện dí dỏm khôi hài: “Người đẹp à, tôi muốn tới nhà cô ăn đấy chứ, mà không có tiền, là người tiêu dùng nhạy cảm với giá tiền đó, hiểu không? Có muốn mời tôi không?”

Tận đáy lòng Lưu Manh Manh, thứ cảm giác không cam lòng không nói lên lời cũng không thể tả rõ được bỗng nhiên nặng nề hơn. Cô nằm nhoài lên quầy, ghét bỏ nói: “Không ăn cơm thì đi đi, ảnh hưởng việc làm ăn, đi đi đi!”

“Đi thì đi.”

Văn Xước vốn là cũng không định ở lâu, y thức trắng mấy đêm, ngày hôm nay biên tập phần cuối video, thấy Bạch Dương ngoan ngoãn ăn điểm tâm, nặn nặn cằm cậu, đầu ngón tay lặng lẽ đè lên đôi môi đỏ của cậu, thăm dò vào trong, chạm được đầu lưỡi mềm mại ấm áp…

Bạch Dương thôi uống sữa tươi, giương mắt lẳng lặng theo dõi y.

Văn Xước nở nụ cười, đẩy cửa rời khỏi.

Văn Xước có tài khoản QQ, cũng không nhiều người, chỉ có chừng hai mươi thành viên, tất cả là khách hàng cần y mang qua cửa. Trước mắt có vài nền tảng livestream game đang hot, Văn Xước quan sát thật lâu, cuối cùng lựa chọn nền tảng DK tương đối tốt. Sau khi thăm dò phong cách làm video, y đăng ký tài khoản người mới, sau đó upload video giáo trình sơ cấp, @ tất cả thành viên đi xem.

Tên nhóm cũng thô, gọi là nhóm newbie, thành viên cũng vô cùng có tinh thần tự tiêu khiển, tên xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, Văn Xước gửi tin, hơn hai mươi newbie dồn dập online.

Newbie Năm: sếp cũng chơi DK à, giáo trình hoàn chỉnh, quá chuyên nghiệp rồi, mà em bị kẹt ở nơi nguy hiểm ở ranh giới cửa thứ hai, cầu anh carry em huhuhu

Newbie Ba: … Nơi hiểm yếu cửa thứ hai không phải là cửa sau sơ cấp sao… trình độ của ông chưa tiến bộ… Không nói nữa, em xem giáo trình, vẫn là muốn tự thử mở cửa sơ cấp một lần.

Newbie Bốn: Tui qua được ải nguy hiểm đó rồi, nhưng EXP còn chưa đủ tiến vào khu rừng, xin hỏi có còn nhận đơn không, cầu carry, mọi lúc, nhận đơn call tui.

Văn Xước phát tọa độ, buổi chiều hai giờ tổ chức thành nhóm, muốn tới thì giao tiền báo danh.

Y mang người mới qua ải thường dùng tiểu hào, ID rất mang tính buôn bán, Đại +QQ, người bình thường nhìn liền biết đây người này carry qua cửa, có yêu cầu thì tìm, mà video giáo trình là dùng nick chính, trên đầu nhân vật game có biểu thị thông tin.

KKK.

Ba chữ cái tiếng Anh đơn giản, Văn Xước lúc đó đặt tên cứ bị trùng, cuối cùng mất kiên nhẫn gõ ba chữ K, không ngờ lại được duyệt.

Bình thường, tổng bảng người chơi mười hai khu cũng không lạ gì cái ID này, cũng không ai biết này vị KKK là người phương nào, như là mọc lên như nấm, đột nhiên nhảy lên tổng bảng xếp hạng, tiến độ đánh còn hơn Hoàn Dã bảng một, toàn bộ đều là chiến tích xanh lá, bất quá bởi vì đánh không đủ quái, EXP không cao như mấy vị đại thần, cho nên bị đặt ở cuối.

Văn Xước mấy ngày nay vẫn bận chỉnh video, không có thời gian đi đánh lấy exp, vốn xếp hạng 98 giờ là 132, mà vẫn có không ít người đang hỏi thăm tin tức về y.

Được @ đến xem giáo trình video, newbie Một mang vẻ mặt khiếp sợ hỏi lại.

Newbie Một: Mie mie mie! Kỹ thuật này tui quỳ, nhưng tui muốn hỏi hỏi… Sếp có phải là còn có nick khác không, K đại tổng bảng là sếp sao?!!!

Newbie Sáu: Nghẹt thở mất —— bạn cùng phòng cũng muốn quỳ dưới chân K đại, không biết vị nào lại trâu bò vậy, không nghĩ tới… Không nghĩ tới…!!!

Trong tay Văn Xước còn có vài cái video còn trữ chưa up, cơ bản mỗi ải thì đều có giáo trình, newbie bình thường tám với nhau hơi ồn, y liền ẩn khu chat, căn bản không đọc được tin, tự mình chỉnh video, tính buổi tối sẽ chơi nick chính để kéo exp.

Máy tính thỉnh thoảng hiện lên mấy tin tức lung tung, Văn Xước đang tìm tư liệu để edit video, dưới góc phải bỗng nhiên nhảy lên giải trí tin tức, hình như liên quan tới tập đoàn họ Văn, thiếu gia Văn Thiên Hạo cùng với người đẹp Phương Tâm Đồng kết hôn.

Văn Xước nắm chặt con chuột, tay dừng một chút, muốn ấn nút close, kết quả tay run lại ấn vào nút phóng to, đập vào mắt là ảnh một đôi nam nữ kết hôn, đằng sau có một đôi siêu xe, có thể thấy quan cảnh rất chi là long trọng, người viết tin hết sức thổi phồng bọn họ là kim đồng ngọc nữ, phu thê ân ái.

Văn Xước không muốn xem, như bị ma ám, kéo xuống, cuối cùng dừng lại ở khu bình luận.

—— Họ Văn không phải sắp không xong rồi sao, cái loại nữ hoàng scandal như Phương Tâm Đồng cũng cưới, hơn hai mươi cái nón xanh, rất đáng gờm, hào môn thiếu gia quả nhiên làm chuyện người bình thường không thể làm.

——lầu trên, kết hôn lợi ích đấy? Họ Văn đầu tư vào cao ốc Thiên Hoa, kết quả lỗ gần ba trăm triệu, sắp bị ban giám đốc kéo xuống đài, vừa lúc ba của Phương Tâm Đồng lo lắng không biết có ai thèm con gái mình không, thật tốt, đôi bên cùng có lợi.

—— há ha ha, Văn Thiên Hạo sức yếu, mấy ngày trước vì bệnh tim bẩm sinh mà nằm viện, nhìn là biết sống không lâu, cẩn thận bị Phương Tâm Đồng và tình nhân bức chết, Đại Lang ~ uống thuốc  ~

—— Văn Cẩm Thành là kẻ phong lưu mà, già rồi còn chơi bời, tui nhớ tới vợ trước của ổng, trực tiếp bị đuổi đi, Phàn Thu Vân là con đàn bà độc ác, tiểu tam gả hào môn, dốc hết sức làm tấm gương sáng!

Lòng Văn Xước hoảng loạn, y tắt báo, chôn mặt vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, cơn tức giận ấm ức trong lòng ngực không giảm lại tăng, gần như làm người nghẹt thở.

Thật vất vả xây dựng lên tương lai hi vọng và ước mơ, không biết tại sao, đột nhiên lại dễ dàng bị đánh đổ, dường như dù cố gắng thêm lần nữa, cũng không đuổi kịp những người kia.

Văn Xước rất khó chịu, không biết mình khó chịu vì đây, y miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh edit video, lại phát hiện khắp cả internet đều là tin tức liên quan, thủy triều như vọt tới từ bốn phương tám hướng, thậm chí lên đỉnh hot search.