Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 144



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài hoang vu.

Mặt trăng đỏ như máu treo cao trên đỉnh đầu, nhuộm sắc trời thành một màu đỏ tươi khiến người ta choáng ngộp, chẳng ai có thể phân biệt nổi bây giờ là ngày hay đêm, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, kích thích thần kinh căng thẳng mà yếu đuối. Đường lớn âm u đầy tử khí, tình cờ có một chiếc xe phóng qua, cũng không dừng lại dù chỉ một giây.

Trước cửa siêu thị trống trơn, có hai cô gái đi tới đi lui, lưng còng, bước chầm chậm, lộ ra một phần da bị mục nát, khi há miệng gào thét, lộ ra hàm răng nhọn hoắc sắc bén, con ngươi màu xanh vô cơ không che giấu nổi cơn khát máu.

Đây là một đại họa của loài người.

Kho để hàng trong siêu thị nằm ở hầm của tầng trệt, âm u không ánh mặt trời, chỉ có thể thông qua lỗ thông khi mà nhìn thấy sắc trời đỏ tươi chói mắt bên ngoài, người sống bên trong cũng không dễ mà đi ra ngoài, hiện tượng kì quái này đã tồn tại một thời gian dài, cũng không ai dám bảo đảm bọn họ có thể thành cái thứ quái vật kia hay không.

Bên trong kho hàng, có một đôi tình nhân, một người phụ nữ tuổi già sắc suy, ba đứa học sinh mặc đồng phục, một cái công tử nhà giàu cùng hộ vệ, ngoài ra còn có một tên cường tráng đeo kính, lòng dạ thâm sâu.

Đôi tình nhân bằng mặt không bằng lòng.

Nét mặt người phụ nữ tê dại.

Ba đứa học sinh, có hai đứa nhuộm tóc lòe loẹt, dáng vẻ lưu manh, như là mấy thiếu niên bất lương, một đứa khác tóc đen bạch da, u sầu yên lặng, ôm cặp sách lẳng lặng ngồi ở góc tối, cúi đầu, không thấy rõ mặt, khí chất sạch sẽ, là loại học sinh ngoan mà mấy giáo viên thích nhất.

Công tử nhà giàu cúi đầu chơi di động, hắn mặc áo sơ mi đen, cổ thắt cà vạt đỏ đôi, trên cổ tay là đồng hồ kim cương giới hạn, là người sạch sẽ đáng chú ý nhất, ở gần còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt. Màn hình ánh huỳnh quang chiếu lên mặt hắn, một bộ dạng nhu thuận, gương mặt rất dễ đánh lừa người khác.

Vệ sĩ im lặng ngồi ở bên cạnh hắn, lau chùi con dao sắc bén trong tay, cơ trên cánh tay hiện lên đường viền rõ ràng.

Trong đám bọn họ, không ai chủ động mở miệng nói chuyện, mãi đến khi gã đeo kính từ bên ngoài trở về, trông rất tức giận, nổ như một quả bom nặng cân: “Hàng hóa bên ngoài trống rỗng rồi, chẳng còn một miếng đồ ăn, muốn ăn, phải tới trạm xăng gần đây.”

Gã là người gan dạ nhất ở đây, dám một mình ra ngoài dò la tình hình, cũng có chút võ công, chẳng muốn dính líu tới vệ sĩ của tên nhà giàu, như đang đứng ở đỉnh chuỗi tức ăn, vừa nói xong, trên mặt mọi người không hẹn gặp đều lộ vẻ thất kinh.

Người luôn yên lặng chơi di động là Bùi Nhiên, nghe vậy cũng cùng ngẩng đầu lên, đầu ngón tay hắn ngừng lại, điện thoại trong nháy mắt đen thui, đại não nhanh chóng phân tích lời gã đeo kính mới vừa nói, cuối cùng thành công cho ra một cái đẳng thức.

Không có ăn  = phải đi ra ngoài tìm cái ăn  = phải giết tang thi hoặc bị tang thi giết.

“…”

Đối với một cọng bún mà nói, tình huống như thế không còn nghi ngờ chính là muốn giết người, huống chi cọng bún này rất là sợ chết, hết ăn lại nằm, nhát gan lại sợ phiền phức.

Mặt Bùi Nhiên mang vẻ trải đời vậy thôi, chứ thực ra lòng dạ hắn đang rối bời, ngay cả điện thoại di động hắn cũng chẳng muốn chơi nữa, ánh mắt từ từ nhìn về phía người bên cạnh, cuối cùng dừng lại trên cây đao của vệ sĩ.

Không biết bị đâm một nhát, đau bao lâu mới có thể tắt thở…

Người vệ sĩ nhận ra ánh mắt của hắn, nghi hoặc ngẩng đầu: “Bùi thiếu gia?”



Thôi, sợ đau lắm.

Bùi Nhiên giấu tâm tư mình rất tài, nghe vậy âm thầm thu ánh mắt lại: “Không có gì.”

Cái kho hàng này là nền đất, cũng chẳng lót xi măng, gạch nhô lên, bên cạnh là phòng ở và phòng vệ sinh cho nhân viên, có một chỗ để hàng, nhưng nhóm họ tới hơi trễ, siêu thị trước đó đã bị người dân cuỗm đi sạch rồi, chẳng còn nhiều đồ ăn, tới ngày hôm qua, đã cạn sạch.

Nửa tháng, chín người ăn hết toàn bộ thức ăn trong đó, đến khi gói bánh quy cuối cùng bị xơi sạch, lễ nghĩa liêm sỉ tượng trưng dường như cũng biến mất, nền văn minh trong phút chốc lui về xã hội nguyên thuỷ, dùng võ lực phân thứ tự cao thấp, xem kẻ nào thích hợp sinh tồn.

Bùi Nhiên dựa đầu vào tường, gõ nhẹ một cái, sao hắn lại xui xẻo như vậy, sao lại xui xẻo như vậy, lẽ nào đời trước làm nhiều chuyện thất đức hay sao, sao lại xuyên tới ngày thế giới tận thế, từ trước đến giờ hắn nếu có thể động não được thì tuyệt đối không động thủ, bắt hắn ra ngoài đấu với tang thi hả, không làm được.

Hai ngày trước, Bùi Nhiên xuyên tới đây, hiện tại tất nhiên hơi không khống chế được cảm xúc trong lòng, đừng nói tới chuyện đám người này đã ở đây nửa tháng, tinh thần cùng thể xác đều chịu áp lực, áp lực nhất định phải có chỗ xả.

Bùi Nhiên nhắm mắt không nói, chỉ cảm thấy con đường phía trước xa vời, nhưng vào lúc này, tiếng vật nặng bị túm lên xuyên vào tai, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn, mở mắt nhìn lại, chỉ thấy gã đeo kính đang kéo đứa học sinh ngoan vào nhà vệ sinh, hai tên lưu manh kia thấy thế cũng chẳng giúp đỡ, trái lại còn có một tên giúp gã đeo kính, thành đồng phạm.

Gã đeo kính để trống một cái tay, mở ra nút áo: “Tao trước, xong thì tụi mày lên.”

Thằng tóc đỏ ghét bỏ nói: “Tui không thích thịt đàn ông.”

Một thằng nhím đầu nói: “Sợ cái gì, dùng miệng cũng như nhau thôi, ông nhịn sắp chết rồi đây.”

Mấy câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu chúng muốn làm gì.

Thiếu niên bị giữ chặt nổi gân xanh, liều mạng giãy dụa, cậu khàn giọng cầu cứu, hai tay trên không trung vung lên loạn xạ, cố gắng với tới thứ gì mình có thể chạm tới, giống như tử tù sắp nhận cực hình, như là cá giãy dụa trên hoang mạc, cặp mắt màu đen thuần khiết đổ đầy kinh hãi tuyệt vọng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cái tay trong bối rối tóm được góc áo người phụ nữ, như là tìm được nhánh cỏ cứu mạng, người đó hơi rụt lại, kéo áo mình ra, chọn bỏ mặc.

Cô gái trong cặp tình nhân thấy thế giận xanh cả mặt, đứng bật dậy: “Các người điên à! Như vậy là phạm pháp!”

Cô bước xa một bước, định cứu cậu thiêu niên, lại bị bạn trai che miệng kéo về: “Chi Chi, đừng lo chuyện bao đồng!”

“Không được! Không thể như vậy! Anh mau cứu em ấy đi! Em ấy sẽ chết, sẽ chết huhuhu —— “

Cô gái không thể động đậy, liều mạng giãy dụa, một chiếc giày thể giao văng xa, nước mắt trào ra, bạn trai cô nhắm hai mắt, kìm cô trong lòng, không chịu buông dù chỉ một chút.

Đôi tay kia thương tích chất chồng, không tóm được thứ đồ gì, đầu ngón tay bấu trên mặt đất, trên đất lưu lại vết máu uốn lượn, lúc gã đeo kính sắp lôi cậu vào nhà vệ sinh, thiếu niên tóm được một cục đá, ngay sau đó cậu làm một chuyện khiến ai cũng khiếp sợ——

Cậu nắm chặt cục đá, đập mạnh vào mặt mình, gã đeo kính bị doạ lập tức buông tay, động tác của cậu thiếu niên cũng không dừng lại, hắn dùng hòn đá sắc nhọn, từng chút một, làm gò má mình máu me đầm đìa, lại dường như không có cảm giác đau, như là bị điên.

Gương mặt đó rất đẹp, mà ở tình huống như vậy, chỉ có thể mang đến tai hoạ.

Thiếu niên quỳ một chân trên đất, lại từng chút đập mạnh lên, nửa bên mặt đã không nhìn  thấy rõ diện mạo thật sự, tiếng cười cậu trầm và bệnh hoạn, nước mắt lẫn vào máu, trong con ngươi tối tăm không ánh lên một chút ánh sáng, không biết qua bao lâu, cậu rốt cục cũng dừng lại, tay phải vô lực trên mặt đất, cục đá dính máu kia lăn xuống đất, cuối cùng dừng ở bên chân Bùi Nhiên.

Gã đeo kính tức giận, dường như cảm thấy đây là đang khiêu khích gã, mặt gã vô cảm, nới lỏng cà vạt ở cổ, kéo cổ thiếu niên lôi vào trong.

Lần này cậu thiếu niên lại không giãy giụa, như người chết, cánh tay tái nhợt, vết thương ở khắp nơi, móng tay tróc ra, trả giá đau đớn thê thảm tới như thế, lại không thể nắm được cọng rơm cứu mạng nào, cặp con ngươi màu đen đã không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào thuộc về nhân loại nữa.

Bùi Nhiên mơ hồ cảm thấy chuyện này vượt khỏi giới hạn cuối cùng của mình, chuyện như vậy không có thể mở đầu, nếu mở đầu, sẽ như thú dữ xổ lồng, sau này sẽ không khống chế được, hôm nay là cậu thiếu niên này, ngày mai biết đâu là cô gái kia, sau nữa, nói không chừng chắc tới hắn.

Suy nghĩ nhiều lần, hắn lấy một thứ từ bên hông ra, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, chặn động tác muốn đóng của gã đeo kinh, một bàn tay khớp xương rõ ràng ở trên cửa, mang theo sức lực không ngờ.

Gã đeo kính thấy là hắn, liền dừng lại, không lo lắng gì, trầm giọng nói: “Bùi Nhiên, đừng có mà xen vào việc của người khác, hai ta nước giếng không phạm nước sông.”

Bùi Nhiên chắn cửa, cúi đầu không nói, một lát sau, giơ tay nới lỏng cà vạt, đầu ngón tay thon dài nổi bật trên nền hoa văn đỏ thẫm, đánh mạnh vào thị giác con người, cũng chẳng có sức hút bằng cây súng đen tuyền giấu bên hông.

Gã đeo kính thấy thế, đồng tử hơi co rụt lại, không dấu vết mà hơi híp mắt một cái.

Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: “Chu Thương Minh, mọi việc nên có trước có sau, tôi ấy mà, ở nhà bị cha mẹ chiều hư, không thích người khác cướp đồ của tôi.”

Cách đó không xa tên vệ sĩ như phụ họa lời hắn nói, cũng đứng lên, con dao trên tay lạnh lẽo lộ ra vẻ sắc bén.

Nét mặt gã đeo kính trong giây lát cứng ngắc, lạnh lùng kéo kéo khóe miệng: “Cũng không biết mày là người của Bùi thiếu gia đấy.”

Nói xong liền chầm chậm gật đầu, liếc mắt nhìn Bùi Nhiên một cái, buông tay nói: “Được, cho mày đi.”

Thiếu niên nằm trên đất, mà cũng chẳng nói là thiếu niên được nữa, cậu giống như con ác quỷ bò ra từ địa ngục, tóc đen dính sát vào mặt, bị máu dính bết thành từng sợi, mở to mắt, không nhúc nhích, mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Ác ma vẫn còn đang ngủ say, một khi thức tỉnh, nhân gian sẽ bị đày trong luyện ngục.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Bùi Nhiên không có hứng thú gì với một kẻ bị hủy dung, đặc biệt là thiếu niên này, nhìn tổng thể khiến người ta cảm thấy cậu ta cũng chẳng phải là người lương thiện, hắn đang muốn quay người rời đi, nhìn liếc mắt nhìn qua, lại thấy thiếu niên này có một nốt ruồi lệ, bước chân cứ như vậy mà miễn cưỡng dừng lại.

Một giây kia, cũng không ai biết trong lòng Bùi Nhiên thoáng suy nghĩ cái gì, người khác chỉ thấy hắn cúi người, đỡ dậy thiếu niên từ dưới đất dậy, sau đó đưa vào phòng rửa tay, trở tay đóng cửa lại.

Chu Thương Minh thấy thế đẩy đẩy mắt kính, cười nhạo châm chọc.

Tận thế bùng nổ chỉ vẻn vẹn trong nửa tháng, thuỷ điện vẫn còn chưa hoàn toàn tê liệt, Bùi Nhiên dùng một tay vịn thiếu niên, một tay cởi cà vạt xuống, dùng vòi nước rửa, sau đó lau đi máu đen trên mặt cậu.

Nốt ruồi lệ hiện ra rõ ràng trước mắt.

Bùi Nhiên đè xuống cảm xúc bí ẩn trong lòng, thấp giọng hỏi hắn: “Cậu tên là gì?”

Thiếu niên không nói gì, nửa bên mặt máu thịt be bét, mới vừa lau sạch, lại có máu tươi chảy ra.

Bùi Nhiên thấy thế, dựa vào bồn rửa tay, ung dung thong thả cởi nút áo: “Cậu cảm thấy, bị bốn người chơi, hay bị một người chơi thì tốt hơn?”

Thiếu niên nghe vậy, rốt cục có phản ứng, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Nhiên, một đôi mắt trống rỗng, nhìn kỹ lại có thể phát hiện có thứ gì đó vỡ vụn, sau đó chậm rãi cúi đầu, xương gáy nhô ra, quỳ trên mặt đất, tay cởi thắt lưng của Bùi Nhiên ra.

Bùi Nhiên cảm thấy cái mặt máu me này thật là dọa người, hắn lùi về sau một bước, tránh né động tác của thiếu niên, nhìn gương rửa mặt, sau đó vuốt tóc mái hơi ướt ra sau, liếc mắt nhìn về phía cậu, hỏi lần nữa: “Tên cậu là gì?”

“Khúc Nghiên…”

Tay của thiếu niên dừng ở giữa không trung, cổ họng khàn không phát ra được tiếng, cậu giật giật môi khô nứt, máy móc lập lại: “Khúc Nghiên.”

Bùi Nhiên bây giờ mới rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, đại khái chính là sơn cùng thủy tận ngỡ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng, cộng thêm cảm giác uống ba trăm cân cẩu huyết, hắn tự hỏi mình tại sao cảm thấy được hình huống tận thế này rất quen, ra là hắn xuyên sách ——!!!

Một quyển thế giới ngài tận thế, vai chính đánh quái thăng cấp thu nạp hậu cung, ngựa đực văn, nội dung cực kì tầm thường, lúc trước Bùi Nhiên đọc qua chẳng nhớ gì, duy nhất nhớ một thứ, đại khái là tên nhân vật chính.

Khúc Nghiên…

Mắt có nốt lệ…

Trước khi tận thế vì nhỏ yếu bị bắt nạt, không cẩn thận nên hắc hóa, sau đó bạo phát hệ dị năng, trở thành vô định trong cuốn tiểu thuyết, có thế giới*, có em gái, sau này tu luyện hệ dị năng tinh thần tới cấp cao, thậm chí có thể điều khiển được tang thi.

Cũng không phải là mấy chữ “người chiến thắng trong cuộc sống” có thể khái quát nổi.

Trong đầu Bùi Nhiên liền hình thành một cái đẳng thức.

Khúc Nghiên = vai chính = đùi đại kim chủ.

Ai không ôm, thì là sb.

Trong tay không có khăn mặt, Bùi Nhiên nâng cằm Khúc Nghiên lên, chỉ có thể dùng cái cà vạt kiên trì lau vết bẩn còn lại trên mặt cậu, lát sau mới mở cửa, mang theo cậu đi ra ngoài.

Trong kho hàng có chín người, hiện tại dường như chia làm bốn phe, đôi tình nhân, người phụ nữ, hai thằng lưu manh với Chu Thương Minh, Bùi Nhiên và Khúc Nghiên với vệ sĩ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Thương Minh giương mắt, đã thấy Khúc Nghiên bước đi bình thường, trên người cũng không dấu vết gì, bóng gió nói: “Bùi Nhiên, mày không nổi, thì đổi người khác, chiếm cầu tiêu mà một cục phân cũng không ị được.”

Bùi Nhiên buông tay ra, ra hiệu Khúc Nghiên tới chỗ mình ngồi, sau đó đem cái cà vạt ướt tùy ý khoác trên cổ, đi tới cầm cặp sách của Khúc Nghiên về, áo sơmi màu đen thuần là gương mặt hắn thêm phần lãnh khốc: “Ông đây có ị hay không cũng phải để mấy người nhìn à.”

Chu Thương Minh cười lạnh, không nói lời nào.

Giường của nhân viên từng có người chết, mặt đó còn có một miếng thịt thối to, không ai dám lên đó ngủ, toàn lấy thảm lông lót dưới lưng mà ngủ, Bùi Nhiên ngồi giữa vệ sĩ Phùng Đường với Khúc Nghiên, lòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác an toàn.

Phùng Đường làm người hướng nội trầm mặc, không thể nói là xấu, nhưng cũng không thể nói y tốt bụng, ít ra ở trước mặt Bùi Nhiên vẫn vẫn duy trì sự tôn kính cơ bản, nhưng sau này không nhất định, tận thế, quan hệ khách hàng kiểu này còn mỏng hơn giấy.

Cha mẹ Phùng Đường còn ở phía nam, y sẽ không bảo vệ Bùi Nhiên suốt được, chờ tình huống bên ngoài khá hơn, sẽ đi tìm người nhà, cho nên trong lòng Bùi Nhiên vẫn luôn yên tâm, bất quá bây giờ, chỉ cần vững vàng ôm lấy cái đùi kim chủ Khúc Nghiên này, sau đó sẽ không buồn lo nữa.

# bỗng nhiên lại có tự tin sống tiếp #

Bùi Nhiên đang suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện Khúc Nghiên bên cạnh không bình thường, cuối cùng vẫn là cô gái Chi Chi kia nhắc nhở: “Em ấy… hình như sốt rồi.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Bùi Nhiên nghe vậy nhìn lại, đúng như dự đoán phát hiện Khúc Nghiên núp ở góc tường, cả người nóng như bị thiêu, nhưng cũng không hoảng sợ, chỉ là vươn tay kéo người tới, cho cậu nằm trên đùi mình, sau đó mở ba lô, lấy thuốc hạ sốt ra.

Đồ ăn còn dư lại không còn bao nhiêu, bên trong cũng chỉ có nửa bịch bánh và một viên kẹo, cộng thêm ba bình nước khoáng, một ít thuộc mang từ nhà đi, đương nhiên, này chỉ là đồ ăn của Bùi Nhiên, còn vệ sĩ Phùng Đường còn bao nhiêu đồ ăn, hắn không rõ, cũng sẽ không hỏi.

Bùi Nhiên nâng gáy Khúc Nghiên, cạy hàm răng cắn chặt của cậu, cho cậu uống thuốc hạ sốt, sau đó liền tách hai viên hạ sốt con nhộng, thấy bột thuốc rắc lên chỗ vết thương.

Khi tận thế thuốc là vật quý giá, chuyện này như đầu tư vậy, càng nguy hiểm thì càng nhiều lợi ích, Khúc Nghiên trong lòng Bùi Nhiên, hiện tại chính là bùa hộ mệnh, không được chết cũng không thể chết.

Phùng Đường liếc nhìn hành động mớm thuốc của Bùi Nhiên, khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Cuộc hỗn loạn này là Khúc Nghiên tự mình hại mình và Bùi Nhiên nhúng tay vào, ngắn ngủi mà lắng xuống, hiện tại trong kho không có tín hiệu, mạng trong trạng thái nửa tê liệt, điện thoại chơi một buổi sáng, đã hết điện, Bùi Nhiên không có chuyện làm, liền nhìn chằm chằm Khúc Nghiên mà đánh giá, muốn nhìn xem vai chính tương lai nổ trời này sẽ có bộ dáng gì.

Đồng phục trên người cậu rất sạch sẽ, lại mơ hồ có thể nhìn ra một ít dấu bút lông đã nhạt, viết đầy mấy từ sỉ nhục, còn có từng vết mực lớn, không giống như vô ý làm bẩn, như bị người ác ý giội lên.

Bùi Nhiên nghĩ, ra là một đứa nhỏ đáng thương ở trường học bị bắt nạt.

Hắn đốt điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, liền mở cặp Khúc Nghiên ra, phát hiện bên trong có vài cuốn sách, mấy tờ bài thi, còn có bút và văn phòng phẩm, có một chùm chìa khóa trong ngăn, đã bị gỉ, bên trong có một chai nước thủy tinh, ngâm một con gián không biết bị ai bỏ vào.

Bùi Nhiên không có hứng thú với toán học, bỏ bài thi đạt điểm tối đa, mở trang bìa sách ngữ văn, trên đó có những chữ nét bút đầy tuấn khí.

Lớp 12/6

Khúc Nghiên

Bên cạnh còn có vài bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo dị dạng, viết mấy câu mắng người như Khúc Nghiên là xx, mấy trang sau, trang sách bị người ta dùng viết vẽ nát bét, thành công ngăn đi suy nghĩ đọc sách giải sầu của Bùi Nhiên.

Quả nhiên, trong sách, mỗi một vai chính vô địch, đều có một thân thế bi thảm.

Nếu như hôm nay Bùi Nhiên không ra tay, Khúc Nghiên chắc đã bị đám ba người Chu Thương Minh kia kéo vào phòng rửa tay xx lại xx, nhìn vẻ quyết tâm lấy đá đập vào mặt của cậu ban nãy, chẳng trách sau này lại hắc hóa.

Bùi Nhiên là loại người không chịu cực nổi, cũng không chịu nổi cái khổ, đại khái là mạng của người thường.

Thời gian từng chút trôi qua, tiếng hít thở của Khúc Nghiên cũng càng ngày càng nặng nề, nóng như lò lửa, cơ thể co giật, chẳng phải phát sốt bình thường, Bùi Nhiên phát hiện trong ba lô cậu có một cuốn sách ngoại khóa, đọc hăng say, sau khi phát hiện, đặt một tay rảnh rỗi lên, đem lòng bàn tay dán lên trán cậu.

Trời sinh Bùi Nhiên thể hàn, tay cũng lạnh như băng, dán lên rồi, Khúc Nghiên yên tĩnh tới quái dị.

Mùi nước hoa mưa Luân Đôn từ cổ tay hắn nhàn nhạt tỏa ra, nốt đầu là bạc hà, nốt kế là hoa nhài, cuối cùng là mùi trà Mã Đại (马黛茶), ôn nhu như một cơn mưa lâm râm, tươi mát ẩm ướt.