Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 147



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau nửa đêm, 2 giờ sáng hừng đông, là lúc khó chống cự với cơn buồn ngủ nhất, trải qua cuộc chiến cùng đám cương thi như thuỷ triều vào ban ngày. Đám người Phùng Đường và Chu Thương Minh mệt mỏi vô cùng, đã ngủ từ sớm rồi, tiếng ngáy vang liên tục.

Chỉ có Bùi Nhiên, vì buồn nên không được ngủ. Hắn dựa vào tường ngồi bất động, không biết ngớ ngẩn thế nào, nửa hộp thuốc lá còn lại bị hắn xé nát, trên đầu gối đầy vụn thuốc.

Khúc Nghiên lẳng lặng nhắm mắt, một cái tay để lên đầu gối, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ có quy luật, như đang đếm thời gian, một lát sau, cậu rốt cục mở mắt ra, tia u ám lướt qua đáy mắt.

Bùi Nhiên còn đang ngẩn người hồn bay phách lạc, Khúc Nghiên không dấu vết mà nghiêng đầu nhìn về phía hắn, tia sáng chia gương mặt thành hai phần sáng và tối, hai bên đều không mấy vui vẻ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đồng tử đen kịt Khúc Nghiên của chợt lóe lên thứ ánh sáng màu lam nhạt, Bùi Nhiên sững người lại, lập tức yếu ớt ngã xuống.

Thân hình cũng chẳng phải nặng nền rơi xuống đất, mà được tay ai đó đỡ, vững vàng mà đặt xuống.

Khúc Nghiên ôm bụng, lặng yên không một tiếng động đứng dậy, thuận đường lên lầu, đi ra siêu thị, vốn bên ngoài có hai con cương thi bị Phùng Đường chặt mất đầu, thi thể mục nát lẳng lặng nằm trên đất, không bao lâu sẽ hóa thành bụi.

Cậu bước trong màn đêm màu đỏ, cũng không có một chút hoảng hốt, dường như thế giới này vốn nên như vậy.

Khúc Nghiên mơ hồ có thể cảm nhận được, bốn phía có một nguồn sức mạnh yếu ớt, cùng sức mạnh hệ tinh thần của mình cộng hưởng. Cậu nhắm mắt, dẫm lên vết máu khô, dẫm lên cỏ dại khô héo, như là đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng đứng ở trước một cái đầu lâu.

Khom lưng, cậu nhặt lên ống sắt cách đó không xa, sau đó mặt vô cảm mạnh mẽ đánh mạnh xuống, mang theo sự tàn nhẫn không phù hợp với tuổi tác, tiếng xương cốt nhẹ nhàng vang lên, chất lỏng trắng đỏ tanh tưởi bên trong bắn ra đất, lẳng lặng xuất hiện một viên tinh hạch hình đa diện.

Long lanh giống như kim cương, dưới vòm trời nửa đen nửa đỏ, lộng lẫy lóe lên ánh sáng lóa mắt.

Cậu dùng ống tuýp đẩy tinh hạch tới bên cạnh, Khúc Nghiên cúi người, lấy giấy ăn trong túi nhặt tinh hạch lên, lau chùi sạch sẽ, tinh tế đánh giá, đồng thời cũng dùng thần lực tra xét, vào lúc này, một luồng ánh sáng nhạt tới mức không nhìn thấy thuận thế mà chảy vào trong thân thể cậu, mà tinh hạch mới vừa rồi còn lộng lẫy lại tối đen trong nháy mắt, trở thành một cục đất không có gì đặc biệt.

Nếu như Bùi Nhiên ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, đây chính là tinh hạch dùng để tu luyện dị năng trong truyền thuyết.

Khúc Nghiên ở bên ngoài rất lâu, khi mọi người thức thì cậu về lại kho hàng, cậu đi vào phòng rửa mặt, mặt không biến sắc mà rửa sạch máu trên tay, rửa rửa, cậu dường như phát hiện cái gì đó, bỗng nhiên dừng lại.

Dòng nước tí tách từ vòi chảy ra, ít hơn mấy ngày trước rất nhiều, chất lỏng trong suốt chảy xuống bồn rửa, có thể rõ ràng nhìn thấy một tầng hắc khí nhàn nhạt.

Đầu tiên là mạng internet tê liệt, sau đó điện cũng ngừng hoạt động, tài nguyên nước bị ô nhiễm, dường như cũng chẳng phải chuyện gì làm ta người ta kinh ngạc cả.

Khúc Nghiên trở lại vị trí của mình, nhắm mắt ngủ.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Sáng sớm Bùi Nhiên bị đói bụng nên thức dậy, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, khó giải thích cảm thấy hơi váng đầu, hành động cũng chậm chạp, trong tay có một túi bánh quy, hắn cũng không thèm nhìn tới, theo bản năng nhét vào trong miệng thì bị điện giật tung ngũ tạng, sau đó một giây sau vì bị điện giật mà phun bánh ra ngoài.

【 roẹt —— 】

【 kí chủ thân mến, chào buổi sáng nhá, bên ngoài thời tiết không tốt đâu, chúng ta nhanh nhanh ra đi tìm vật dụng, sớm ngày tự lập tự mình cố gắng trong thời tận thế, bắt tay làm thôi 】

Bắt tay cái gì…

Bùi Nhiên nằm trên đất, nửa ngày cũng không dậy: “Van xin mày, buông tha cho tao, hai ta không hợp nhau…”

【 kí chủ thân mến, ham ăn biếng làm là hành vi không tốt, mặt trời đỏ sắp kết thúc, tang thi sắp tiến hóa xong, có lòng nhắc nhở, thừa dịp tang thi chưa mạnh mẽ, nâng cao chỉ số vũ lực, bảo đảm có thể thành công tồn tại trong thời tận thế 】

Trong nguyên tác, mặt trời đỏ kéo dài tầm nửa tháng, các nơi trên thế giới đều liên tục có người bạo phát dị năng, nhưng cùng lúc đó, tang thi hấp tục sức mạnh của mặt trời đỏ, không ngừng tiến hóa ——

Lang thang bên ngoài, là cương thi T0 bậc thấp nhất, hành động chầm chậm, tứ chi cứng ngắc, chỉ có thể dựa vào mùi máu tanh tìm phương hướng con người, mà mặt trời đỏ qua đi, chúng nó sẽ tiến hóa thành T1, tốc độ cùng thị giác đều phát triển mạnh.

Bùi Nhiên dùng cái đầu không hữu dụng của mình để suy nghĩ một chút, cảm thấy hệ thống nói có lý, mà bản lĩnh của một cọng bún lại làm nổi bật lên một thông tin, thà ở cái kho này, chết đói còn đỡ hơn bị cương thi ăn.

Hắn sẽ trở thành người trên trời nếu giao chiến mất…

Thời gian trôi đi, thể lực Bùi Nhiên từng chút tiêu hao, hầu như không còn gì, lúc đó lỡ đói bụng tới điên muốn xông ra ngoài tìm đồ ăn, chỉ sợ đứng chả nổi mà còn hôn mê, chi bằng thừa dịp thể lực bây giờ vẫn còn, cương thi còn chưa tiến hóa xong, đi ra ngoài một chuyến.

Nhưng bây giờ vấn đề là, hắn không dám.

Hệ thống dường như nhận ra nội tâm Bùi Nhiên xao động, kích động, châm dầu, tiếp sức cho hắn: 【 Lên đi! Sợ cái gì! Nam tử hán đại trượng phu quan trọng là không sợ nguy hiểm! Không có gì ghê gớm, hay đáng sợ hết á! 】

Vì chẳng liên quan gì tới cái mạng của nó nên hệ thống nói dễ dàng tới vậy.

Bùi Nhiên đói bụng cồn cào, đôi mắt ánh lên màu xanh lá, đến cùng cũng không nhẫn tâm bỏ đói bản thân tới chết, tất nhiên hắn tính hôm nay ra đi tìm đồ ăn ——

Nhưng mà trước đó, đầu tiên là phải tăng độ hảo cảm của lão đại, tuy bây giờ còn chưa nhìn ra Khúc Nghiên lợi hại tới đâu, nhưng bất quá cũng ké fame nhân vật chính, cần phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình cái đã?

Khúc Nghiên vẫn nhắm mắt nằm trên đất, thân thể theo thói quen cuộn thành một cục, là tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, hô hấp đều đều, dường như quen ngủ như vậy rồi, căn bản không ai nhìn ra được là đêm qua cậu không về.

Bùi Nhiên đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy bàn tay che bụng của cậu ra, sau đó kéo đồng phục Khúc Nghiên, cuốn vạt áo sơ mi bên trong lên, chuẩn bị thay cậu xoa dầu, ai ngờ trên cái eo trắng nõn đấy không còn thấy dấu bầm đen nữa.

Hả?

Bùi Nhiên bối rối, ngày hôm qua rõ là còn một vết to mà, sao hôm nay sẽ không có, năng lực hồi phục của vai chính nghịch thiên thế sao?!

Ganh tị quá…

Bùi Nhiên không biết hầu hạ người ta, tay chân vụng về, động tác không nặng không nhẹ, Khúc Nghiên dù muốn giả bộ ngủ cũng không có thể. Cậu bất ngờ mở mắt ra, sau đó ngồi dậy từ trên mặt đất, từ từ chỉnh lại y phục của mình, cái eo nhỏ gầy được lớp vải che đi.

Hôm qua Bùi Nhiên còn nói bóng gió chê cậu xấu, Khúc Nghiên cũng nghĩ hắn sẽ không làm chuyện hạ lưu, ánh mắt nhìn thấy lọ dầu thuốc trong tay hắn, dừng lại với tốc độ cực nhanh, sau đó nhìn về phía Bùi Nhiên, thu lại đáy mắt suy tính sâu xa.

Đuôi lông mày Khúc Nghiên hơi nhíu, giật giật môi: “Anh…?”

Bùi Nhiên nghe vậy, rút ra khỏi trạng thái ghen tị, hắn phản ứng lại, tiện tay ném chai thuốc vào trong balo, phát ra một tiếng nặng nề: “À, sức tay của Phùng Đường mạnh như vậy, tôi sợ cậu bị thương trong nội tạng, cậu còn ôm bụng… Cũng không quan trọng nữa, máu ứ tan mất rồi, còn rất là nhanh nữa.”

Khúc Nghiên cụp mắt, chơi đùa với tay của mình, móng tay bị tróc ra đã mọc móng mới, trên mu bàn tay những vết thương cũ cũng nhạt dần, bị compa đâm, bị phỏng, bị dao nhỏ cắt, đều giấu hết dưới lớp đồng phục xanh lam.

Một hồi lâu cậu mới nói: “Cảm ơn, chắc là… sức khỏe tôi khá tốt.”

Bùi Nhiên chẳng biết lúc nào đã đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, cũng không nghe thấy nửa câu sau của cậu, chỉ còn lại âm thanh, lặng im tiêu tan ở trong không khí. Khúc Nghiên hơi ngừng lại, vô thức kéo tay áo đồng phục xuống, che kín cả tay.

Bình thường Bùi Nhiên đi vào nhà tắm, không hết 15 phút cũng sẽ không đi ra, lúc đó mọi người mới dậy, bụng người phụ nữ kêu ầm ĩ, đói bụng tới mặt trắng bệch, Chu Thương Minh còn buồn ngủ, bình thường Phùng Đường dậy sớm nhất, ngày hôm nay lại phản ứng chậm chạp, cả người không tập trung nổi.

Sau khi rửa mặt, Chu Thương Minh như hôm qua giục mọi người ra ngoài tìm kiếm vật dụng, Bùi Nhiên thấy Khúc Nghiên đứng dậy, không nhúc nhích, sau đó hệ thống đánh hắn túi bụi ở trong đầu, hắn mới bất đắc dĩ đứng lên theo.

Chu Thương Minh cười nhạo: “Ôi trời, hiếm thấy nha.”

Vũ khí duy nhất của Bùi Nhiên chính là một cây súng đồ chơi, điều này hiển nhiên không thể mang đến cho hắn bất kỳ cảm giác an toàn nào, bụng trống không, lòng cũng trống không, vì thế hắn quay người, trực tiếp kéo Khúc Nghiên bên cạnh vào lòng, vai kề vai, thấp giọng nói: “Lát nữa đừng có chạy lung tung, tôi bảo vệ cậu.”

Thân hình Bùi Nhiên cao to, công tử văn nhã, cao hơn Khúc Nghiên tầm nửa cái đầu, vả lại thân hình Khúc Nghiên gầy yếu, bộ dạng thiếu dinh dưỡng, so sánh một lát, câu nói này có độ tin cậy nhất định.

Khúc Nghiên xưa nay không thân thiết quá mức với bất kì ai, mặc dù chưa từng tỏ ra chống cự, nhưng cơ thể rất căng thẳng, hồi lâu cũng không thể thanh tĩnh lại, mãi đến lên xe, mới thoáng có một chút thư giãn.

Chu Thương Minh lái xe, Phùng Đường ngồi phó lái, tên lưu manh tóc đỏ, Tang Viêm, Bùi Nhiên, Khúc Nghiên ngồi sau. Cách cửa kính xám xịt, Bùi Nhiên phát hiện một con cương thi ruột lòng thòng chạy theo họ gào thét, nửa bên mặt mục nát đến mức chỉ còn cái đầu lâu, muốn mắc ói bao nhiêu thì có bấy nhiếu, một cái lon lăn qua trên con đường bộ trống trải, thây chất đầy đồng, độ dọa người không thể nói ra hết được.

Bùi Nhiên thấy thế, tay trái đã bắt đầu không khống chế được mà hơi co giật, còn chưa mặt đối mặt với cương thi, chân đã mềm nhũn một nửa, hắn theo bản năng, dường như là tìm kiếm cảm giác an toàn, ôm Khúc Nghiên thật chặt trong ngực, cách lớp quần áo mỏng manh, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương truyền tới.

Tang Viêm yên lặng, cách xa họ một chút, cau mày gầm nhẹ nói: “Ác vậy hả, trên xe cũng chẳng yên?!”

Bùi Nhiên hỏi: “Tôi làm anh buồn nôn hả?”

Tang Viêm: “Buồn nôn lắm.”

Bùi Nhiên: “Vậy thì tốt.”

Tang Viêm: “…!!!”

Xe tăng tốc, bỏ đám cương thi ở sau, cả người Khúc Nghiên đều bị chôn ở trong lồng ngực Bùi Nhiên, cậu chỉ cần thoáng động đậy, lập tức sẽ bị Bùi Nhiên dùng sức của mình đè lại, đành phải đầu hàng, dựa vào trong ngực đầy mùi thuốc lá và bạc hà này.

Đời này, lần đầu tiên Khúc Nghiên dựa vào vai một người như thế.

Trong lòng Tang Viêm thầm mắng, một đôi cẩu nam nam!

Ôm đùi đại kim chủ trong lòng, Bùi Nhiên rốt cục cũng không lo lắng lắm nữa, ngón trỏ và ngón tay cái bàn tay trái vô thức vuốt qua vuốt lại, cúi đầu liếc nhìn Khúc Nghiên, thấy cậu như bé ngoan nằm trong lồng ngực của mình, mắt rũ xuống, lông mi dầy, muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bất nhiêu, chỉ là trên má phải có vết thương, nên vẫn đáng sợ như trước.

Bùi Nhiên hiếm hoi không còn cảm giác ghét bỏ đó nữa, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm mặt cậu: “Mấy ngày nữa sẽ lên mày, sẽ như bình thường trở lại.”

Khúc Nghiên cụp mắt, bình tĩnh nói lên sự thực: “Có sẹo.”

Cậu như dùng trăm phần trăm sức lực đập một cục đá xuống.

Bùi Nhiên không phải gay, vẫn trước sau như một thích các đại mỹ nữ, nghĩ thầm Khúc Nghiên vẫn còn tốt hơn con gái, bản thân hắn có thể dùng nửa tháng thu phục cậu, nửa đời sau chẳng còn gì lo lắng.

Hắn dùng đầu ngón tay lau đi một cục máu trên má Khúc Nghiên, Bùi Nhiên nói: “Không sao, cậu có thẹo thì vẫn đẹp.”

Đẹp hơn cương thi bên ngoài nha.