Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 150



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người là động vật quần cư, đông người thì dễ sinh mâu thuẫn, số lượng ít thì lại sinh ra những khủng hoảng không tên. Bùi Nhiên ở trong mắt Chu Thương Minh có thể xem là một phế vật, mà Phùng Đường bỏ hắn đi thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đại biểu cho việc cái quần thể nhỏ này sụp đổ.

Chu Thương Minh lạnh lùng nhìn Bùi Nhiên dọn hành lý, ánh mắt nhìn về phía Khúc Nghiên, ánh mắt càng độc ác hơn. Khúc Nghiên thấy thế, khóe môi giật giật, như là đang cười, lại như không cười, cậu chậm rãi lùi về sau một bước, dựa cơ thể gầy yếu vào bên người Bùi Nhiên, cúi đầu không nói, có chút đáng thương ——

Dường như cậu rất vui khi chơi cái trò này.

Bùi Nhiên vừa thu dọn xong, mới vừa đeo balo trên vai, thấy thế bèn dừng lại, sau đó kéo Khúc Nghiên ra sau lưng mình mà bảo vệ, chặn lại ánh mắt đáng sợ kia, thầm nghĩ bốn mắt của tên Chu Thương Minh này không lớn, trừng một cái thành cái đường thẳng luôn rồi.

“Nếu như không thể ở đây được nữa, có thể tới phía nam, nghe nói nơi đó không chừng sẽ có căn cứ cho người sống sót.”

Bùi Nhiên nói xong, xem lời nói mình là cỏ cây, dứt lời cũng không quan tâm người khác phản ứng thế nào, kéo Khúc Nghiên rời cái kho không thấy mặt trời này.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Lúc tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, Bùi Nhiên từ từ ý thức được, mặt trời đỏ đã lui rồi, bầu trời xám trắng u ám tối tăm, như báo hiệu mưa rào sắp tới. Mặt trời sáng trưng treo trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng nóng rực chói mắt, yên lặng mà đun nóng mặt đất này.

Sắc trời này chẳng đẹp đẽ gì, nhìn lâu thậm chí còn làm người ta hơi buồn bực, mà với bầu trời màu đỏ tanh tưởi lúc trước, đã tốt hơn nhiều rồi.

Đúng là không xong.

Bùi Nhiên nghĩ, 80% thì cương thi đã tiến hóa xong rồi.

Ở một góc tối, lớp ngụy trang của Khúc Nghiên dường như cũng từng chút tháo xuống, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt từng chút dò xét cảnh tượng trước mắt, đầu ngón tay tái nhợt chậm rãi vuốt mái tóc khá dài về sau, làm lộ rõ ràng đôi mắt tối đen, giọng khàn khàn lười biếng hỏi: “Chúng ta làm sao đi đây.”

Bùi Nhiên vô tâm vô phế, cũng không phát hiện Khúc Nghiên có thay đổi gì, hắn thấy gần đây không có cương thi, kéo Khúc Nghiên tới một cái tòa nhà trống trơn, giải thích: “Ở này có một chiếc xe, còn đầy xăng.”

Như hắn nói, đằng sau có một chiếc xe thể thao xám bạc, dù phủ một tầng bụi, cũng không thể che lấp giá trị của bản thân nó.

Khúc Nghiên hơi nhíu mày: “Sao biết là đầy xăng?”

Bùi Nhiên như làm ảo thuật lấy chìa khóa trong balo ra, cười dương dương tự đắc: “Bởi vì đó là xe của tôi đó!”

Lúc tận thế xảy ra, hắn và Phùng Đường chạy chiếc này, nhưng mà lúc họ trốn ở cái kho, xe vẫn để ở đây cho bụi bám, chưa từng lái qua, Bùi Nhiên vẫn luôn giấu chìa khóa trong ngăn kín trong balo, rất dễ tìm ra.

Hắn không lên xe ngay, mà trước tiên mở cửa xe chỗ cạnh tài xế, vô cùng lịch thiệp mà nói với Khúc Nghiên: “Mời.”

Bùi Nhiên bằng lòng đối xử tốt với ai đó, thì sẽ không ai tìm ra điểm thiếu xót nào*, Khúc Nghiên lên xe hắn vô cùng thân mật đưa tay che đầu cho cậu. Thấy cậu ngồi yên, lúc này mới đi vòng mà khởi động xe.

Đầu ngón tay Khúc Nghiên gõ nhẹ lên đầu gối, nghiêng đầu yên tĩnh dựa vào lưng ghế, ánh mắt quan sát gương mặt Bùi Nhiên: “Chừng bao lâu thì chúng ta tới căn cứ phía nam?”

Bùi Nhiên lái xe, xe lăn bánh trên đường: “Không chắc, thuận lợi thì mấy ngày, không thuận lợi thì không ước chừng được.”

Hắn chẳng lên kế hoạch gì, trong khi đó Khúc Nghiên vạch ra khá nhiều, dường như đã sớm trù tính: “Tới trạm xăng lần trước, bên trong còn đồ.”

Đồ ăn của họ chịu không nổi mấy ngày, thậm chí ngay cả một bộ quần áo sạch sẻ cũng không có, nhưng trong lòng Bùi Nhiên đối chỗ đó vẫn còn cái bóng ma, nhưng không thể không nói tới, trước mắt, đây là chỗ tốt nhất có thể thu thập vật dụng.

“Được, cũng tiện đường.”

Lúc chạy xe, không biết Bùi Nhiên nhớ tới chuyện gì, bèn gọi ra hệ thống: “Mày không có không gian thật hả?”

Hệ thống: 【 kí chủ thân mến, hệ thống chỉ phụ trách giám sát kí chủ quán triệt phương châm sáu chữ tự lập, tự mình cố gắng, vấn đề khác không trong phạm vi phục vụ đâu ha, một số kỹ năng cần phải tự phát động 】

Bùi Nhiên: “Tao muốn có không gian.”

Hệ thống: 【 thân mến kí chủ, vấn đề này… 】

Bùi Nhiên: “Tao muốn có không gian.”

Hệ thống: 【 chuyện ngủ nghỉ của bạn… 】

Bùi Nhiên: “Tao muốn không gian.”

Hệ thống: 【 bạn à… 】

Bùi Nhiên: “Tao muốn không gian.”

Hắn cứ như vậy, không ngại phiền phức, đấu miệng trăm hiệp, hệ thống rốt cục cũng thấy phiền.

【 giết cương thi, đi giết cương thi đi! Đập bể sọ nó, cho nó chết! Nhấc thiên linh cái của nó lên! Lấy tinh hạch trong óc nó ra! Một tinh hạch đổi cái phòng một mét mốt, mười tinh hạch mới cho đổi! 】

Đại khái là hệ thống cảm thấy phiền, giọng cũng cao hơn thường ngày, nói xong thì hừ một tiếng, rốt cuộc không lên tiếng nữa.

“…”

Bùi Nhiên có được đáp án mình muốn có, nhưng cũng không vui nổi, hắn chẳng dám giết cương thi, huống chi làm đập nát sọ nó. Bây giờ là xã hội văn minh, chuyện như vậy chắc chỉ có mấy tên biến thái điên cuồng mới làm nổi thôi?!!

Tệ hơn, hiện tại là tận thế, muốn có không gian, nhất định phải dùng tinh hạch để đổi, dị năng cũng nhất định phải dùng tinh hạch để tu luyện, căn bản chẳng có cách nào tránh khỏi chuyện này.

Hắn sốt ruột, vô thức mà lái xe nhanh hơn, vốn lộ trình nửa tiếng đã bị rút ngắn còn một nửa, trên đường gặp vài con cương thi, Bùi Nhiên cũng không muốn đối đầu trực diện với chúng, trực tiếp tăng tốc bỏ rơi chúng.

Xe lẳng lặng dừng trước trạm xăng, nhìn vào bên trong, có thể thấy hai con cương thi đi tới đi lui, trong đó có con từng cào Bùi Nhiên, còn con kia mặc đồ học sinh, nhuộm tóc đỏ.

Toàn là người quen cũ.

Bùi Nhiên chưa từng thử qua dị năng, vốn định ở xa xa thử một lần, mà có lẽ là hai con cương thi đó đã tiến hóa nên mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, ngửi được mùi người, lập tức xoay người gào thét, chạy tới chỗ họ.

Bùi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, một tay nắm chặt vô-lăng, một tay tụ lại sức mạnh mà đánh tới, tính là nếu không xong thì chạy, mà chẳng ai ngờ, hai tia chớp giánh xuống, chỉ nghe roẹt roẹt vang rền, cương thi trực tiếp bị điện giật thành tro.

Bùi Nhiên: “…”

Không hổ là hệ sấm sét có sức tấn công mạnh nhất, đã tiếp thu kiến thức.

Hắn làm xong việc, theo bản năng nhìn về phía Khúc Nghiên, lại phát hiện Khúc Nghiên cũng đang nhìn mình, tóc đen da trắng, khuôn mặt nhu thuận, không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.

Tay Bùi Nhiên hơi run, không biết là sợ, hay là lý do nào khác.

Khúc Nghiên thấy thế, hơi híp mắt lại, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, như một con mèo lười biếng, cũng có chút hưởng thụ động tác thân mật như vậy, nhưng mà một giây sau, Bùi Nhiên lại thu tay về, hối thúc: “Nhanh nhanh, xuống xe lấy đồ, một lát nữa có con cương thi khác tới là mình xong đời.”

Dùng dị năng tốn sức, nếu thên một con nữa tới, cọng bún như hắn đánh chẳng thắng nổi đâu.

“…”

Mắt thấy Bùi Nhiên vô cùng lo lắng chạy xuống xe, Khúc Nghiên hơi nghiêng đầu, nhớ lại vừa nãy hắn dùng dị năng. Cậu dùng dị năng hệ tinh thần của mình sao chép lại cảnh ban nãy, một giây sau, một tia chớp liền yên lặng xuất hiện từ trong lòng bàn tay cậu.

Nhưng hơi nhỏ, thoạt nhìn không có uy lực như của Bùi Nhiên.

Khúc Nghiên nắm năm ngón tay lại, cười nhẹ, mở cửa xe xuống xe, cất bước đuổi theo Bùi Nhiên.

Trên kệ cũng gần như sạch hàng hóa, chỉ còn trong kho, Bùi Nhiên tính toán, còn không ít hàng dữ trữ, tính cả nước và thức ăn cũng tầm 10 thùng, nhưng xe lại không lớn, mang ¼ số này cũng là miễn cưỡng rồi.

Đúng là cần không gian.

Hiện tại vật tư là của hiếm, bỏ qua chỗ này, cũng không biết sau này còn chỗ nào để tìm vật tư hay không.

Bùi Nhiên nhìn về phía Khúc Nghiên, trưng cầu ý kiến: “Hay chúng ta ở đây một đêm đi?”

Hắn muốn kiếm đủ mười cái tinh hạch, sau đó đổi lấy chỗ ở, trữ được nhiều đồ hơn.

Khúc Nghiên không hỏi hắn vì sao, chỉ là gật đầu nói: “Được.”

Bùi Nhiên càng ngày càng cảm thấy cậu đồng đội này vô cùng hợp tác, không cản trở, cũng không nói nhiều, vừa đem đồ dùng hàng ngày và đồ ăn chuyển sang cốp sau, vừa hạ giọng giải thích: “Trong đầu cương thi có tinh hạch, sau này cậu có được dị năng, có thể dùng nó để tu luyện.”

Thực ra hắn cũng có thể tu luyện, nhưng tinh hạch hỗ trợ không tới mau như vậy.

Bùi Nhiên nói, từ cốp sau rút ra một cây dao nhọn, đi tới hai con cương thi bị cháy thành than, một trong hai con chỉ còn cái đầu lâu, điện giật khiến nó đen như mực, không đáng sợ lắm, dễ dàng lấy tinh hạch ra sau hai ba lần thử.

Còn con khác, là tên tóc đỏ, Bùi Nhiên đã từng đánh nhau với nó, xem như cũng là chỗ quen biết, một tay hắn vừa dùng tay áo bịt miệng mũi, một tay khác dùng mũi dao xé da thịt bên ngoài ra ——

Sau đó một loại chất lỏng đỏ tươi, thuận theo cái đầu lâu thiếu mất nửa bên, chảy ra.

Động tác của Bùi Nhiên cứng đờ, đôi mắt thấy cay cay, hắn không thất thố đến nỗi phun ra, nhưng lại không có cách nào tiếp tục ra tay, hắn xoay người, đi tới chỗ cách đó vài bước, chống vào cây, yên lặng khống chế cảm giác buồn nôn trong dạ dày.

“Răng rắc —— “

Vào lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn nhẹ nhàng, Bùi Nhiên tưởng có cương thi đột kích, theo bản năng quay đầu lại, ai ngờ lại thấy Khúc Nghiên đứng ở phía sau mình.

Tay trái cậu cầm con dao ban nãy, vẫn còn chất lỏng tanh nồng chảy từ mũi dao xuống nghe tí tách, tay phải cầm một đống giấy ăn, bên trong là tinh hạch tỏa sáng lung linh, nhưng mặt cậu là chẳng có biểu cảm gì, khiến người ta sởn tóc gáy.

Vào lúc này, người bình thường sẽ bị cậu dọa tới tè ra quần mất.

“Cho đó.”

Khúc Nghiên chắc chẳng biết hành động của cậu dọa người ra sao, hắn đưa tinh hạch tới trước mặt Bùi Nhiên, cười, liếc nhìn đôi mắt hắn, như một đứa bé đợi được khen, đồng thời mũi dao cũng vẽ một vòng trên không trung…

“Cậu móc ra sao?”

Từ nhỏ đến lớn, trừ chuyện tán gái ra thì trí thông minh của Bùi Nhiên chưa từng online, hắn nhận tinh hạch từ trong tay Khúc Nghiên, không chỉ có không sợ, ngược lại, hắn thấy vui, giống như bản thân đang rầu vì một chuyện khó, bỗng nhiên có người làm thay vậy.

Khúc Nghiên cười gật đầu, mũi dao vẫn ở trong không trung, vẽ vòng tròn.

Bùi Nhiên để tinh hạch vào túi quần: “Mới có hai cái, đủ mười cái thì tụi mình, đi, lên xe trước đã.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Mặt mày hắn hớn hở, gương mặt lại càng tuấn tú hơn, trong lòng lẳng lặng tính toán mình nên làm gì để Khúc Nghiên tiếp tục giúp mình đào tinh hạch ra, hắn vô cùng ân cần vỗ vai cậu, cùng ra sau ngồi.

“Có đói bụng không, nè nè nè, ăn gì đi.”

Bùi Nhiên lấy trong túi ra một túi bánh táo đỏ cận date, sau đó xé gói bánh ra đưa cho Khúc Nghiên, lại khui cho cậu một hộp sữa bò: “Uống nhiều một chút, cho cao.”

Hắn rất cẩn thận, ống hút cũng cắm vào giùm luôn, như một trưởng bối, đang chăm sóc con cháu nhà mình.

Khúc Nghiên nhìn hắn, không nhúc nhích: “Anh không ăn à?”

Bùi Nhiên nói: “Cậu ăn đi, lịch sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của tôi lộn xộn lắm, giờ đói bụng cũng chẳng giống người bình thường đâu.”

Khúc Nghiên nghe vậy, chẳng hỏi nữa, ăn một mình, ăn bánh táo xong, nhưng không đụng tới sữa bò.

Bùi Nhiên thấy thế liền đưa chai nước cho cậu: “Không thích uống sữa tươi hả, uống nước đi.”

Không phải không thích uống, chỉ là nhớ trước đây có người đổ mực vào sữa, đổ vào miệng cậu, bắt cậu uống, giờ ăn uống cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì nữa.

Khúc Nghiên nhận chai nước khoáng, tay cậu rất gầy, rất trắng, từ từ vặn cái nút màu xanh của chai nước, lộ ra một đoạn xương cổ tay rất đẹp, xương đầu ngón tay thon dài.

Bùi Nhiên không giỏi khống chế, không biết tại sao, nhìn rất chú tâm, hắn thấy Khúc Nghiên uống nước xong, nhịn không được nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu, đúng là gầy yếu xinh đẹp không khác tưởng tượng là bao, ngón tay không nhịn được, lại nhẹ nhàng vuốt ve mu tay cậu.

Động tác này mang theo cảm giác tán tỉnh, Khúc Nghiên hơi ngừng lại, ngẩng đầu chỉ thấy Bùi Nhiên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, cặp đôi mắt ôn nhu kia giờ khắc này như bầu trời đêm giữa mùa hạ, thâm thúy mà yên tĩnh, nhìn lâu có thể bị hút vào trong đó.

Khúc Nghiên không lùi mà tiến tới, ném chai nước sang bên cạnh, sau đó nghiêng người, chậm rãi tới gần Bùi Nhiên, chậm rãi đánh giá hắn, giọng mang theo cảm giác thuần khiết vô tri khó phân thật giả: “Tại sao lại cầm tay tôi?”

Bùi Nhiên nghe vậy, như là tìm được sân nhà, ra dáng một tay lăn lộn trong tình trường, tựa cười mà không cười, nói: “Cậu em, hồi đi học không biết đồng tính là gì à?”

Khúc Nghiên nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”

Thiếu niên này, khí chất cả người cực kì tối tăm khó lường, vĩnh viễn khiến người ta nhìn không thấu, như độc dược ngấm vào máu sẽ chết người. Bùi Nhiên không nhìn ra, hắn chỉ là không giải thích nổi mà muốn dựa gần Khúc Nghiên hơn, như uống rượu độc giải khát.

Bùi Nhiên liếc nhìn cả khuôn mặt cậu, một nửa thanh tuyển một nửa đáng sợ, mâu thuẫn rồi lại hợp nhau tới quỷ: “Có ai theo đuổi em chưa?”

Khúc Nghiên nói: “Không có.”

Bùi Nhiên nghe vậy, tâm trạng rất tốt, cười đến híp cả mắt: “Vậy anh theo đuổi em nhé, có được không?”

Hắn nói câu nói này từ hồi học sơ trung bao nhiêu lần không biết nữa, như uống nước ăn cơm, nói mãi cũng quen. Với Bùi Nhiên mà nói, thích một chút cũng đủ khiến hắn đi gióng trống khua chiêng theo đuổi ai đó, thích thì cặp bồ, không thích hợp nữa thì chia tay, không có gì ghê gớm hết.

Nhưng hắn không biết, có vài người một khi theo đuổi được, cả đời đuổi cũng không đi.

Nếu Bùi Nhiên hào phóng thẳng thắn, suy nghĩ của Khúc Nghiên vẫn khó lường như trước: “Tại sao muốn theo đuổi tôi?”

Họ rất ít khi trả lời đối phương bất cứ vấn đề gì, nhưng lại nhiều lần dò hỏi đáp án bản thân muốn có.

Bùi Nhiên nói: “Anh thích em, thích em nên mới muốn theo đuổi em.”

Khúc Nghiên nghe vậy không nói gì, hoặc là không biết nên nói gì, một lát sau, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, như một ngọn lửa yếu ớt, hỏi ngược lại Bùi Nhiên: “Anh thích tôi à?”

Từ trước tới giờ chưa ai nói vậy với cậu.

Bùi Nhiên cười híp mắt gật đầu, hắn rất là thích Khúc Nghiên.

Nói đến cảm giác, hắn vẫn động lòng như những lần trước, cách đây mười mấy ngày, hắn thích hoa khôi học viện âm nhạc sở hữu giọng dịu dàng ngọt ngào, nhưng đáng tiếc hắn còn chưa kịp theo đuổi, lại xuyên việt đến thế giới tận thế.

Khúc Nghiên không biết Bùi Nhiên đang suy nghĩ gì, nếu như biết, chắc đá hắn ra cho cương thi mần thịt.

Trong lòng Khúc Nghiên hiện tại, chỉ là có một loại cảm giác không rõ, tràn ngập khoang ngực và phổi, thậm chí có cảm thấy nó hơi sưng lên, có chút gì đó mới mẻ, lại hơi mờ mịt, thấp giọng do dự hỏi hắn: “… Vậy anh muốn theo đuổi tôi như thế nào?”

“Ai lại hỏi chuyện này.”

Bùi Nhiên cảm thấy Khúc Nghiên hơi ngốc, ngốc nên dễ bị người bắt nạt, hắn vui khôn tả, diễn một công tử đào hoa một cách vui vẻ, tay hơi dùng sức kéo Khúc Nghiên, khiến đối phương ngã vào trong lồng ngực của mình, hơi thở giao hòa, không phân biệt được đâu là của tôi đâu là của cậu.

Cái ôm này đối Khúc Nghiên mà nói, vĩnh viễn có ma lực thôi miên, thêm mấy câu nói khi nãy, cậu dựa vào vai Bùi Nhiên, tim đập bịch bịch, bình tĩnh và căng thẳng giao nhau, linh hồn cũng cùng chia làm hai, không ngừng run rẩy.

Bùi Nhiên lần đầu nghiêm túc ôm Khúc Nghiên như thế, chỉ cảm thấy quả là gầy, gầy đến cộm người, hắn trói tay phải Khúc Nghiên lại, vuốt nhẹ lòng bàn tay trải qua nhiều khổ cực của cậu, sau đó đưa tới bên môi, lưu lại trên những vết thương cũ một nụ hôn.

Đôi mắt Bùi Nhiên mang theo cười, giấu đi vẻ phong lưu: “Em không phải hỏi anh theo đuổi em thế nào sao, sau này anh không để ai bắt nạt em, có được không.”

Giọng điệu nghiêm túc như vậy, lại mang theo một chút trêu đùa và lừa dối, cho dù biết rõ đây là lời nói dối, cũng khó có thể làm người ta giữ vững quyết tâm của mình

Khúc Nghiên không lên tiếng, cọ nhẹ như có như không trong lồng ngực của hắn, hai mắt lười biếng mê say nhắm lại, tay quấn lấy cổ hắn, như một con rắn vô hình, chậm rãi chiếm lấy, Bùi Nhiên không hiểu sao lại nhớ lúc con mèo nhà mình hít catnip, cũng mê mê say say, thần hồn điên đảo.

Theo đuổi được người ta nhanh như vậy, chắc cũng xứng đáng được ghi vào tình sử ký lục của Bùi công tử.

“Trên người em tại sao lại có nhiều vết thương như vậy?”

Bùi Nhiên bắt đầu ung dung thong thả hưởng thụ con mồi của mình, lại phát hiện hai cánh tay Khúc Nghiên chẳng có nơi nào lành lặng, không khỏi cúi đầu, môi ấm áp lướt qua những vết thương chằng chịt, làm người ta ngứa ngáy.

“Anh đoán xem?”

Đuôi mắt Khúc Nghiên phủ một màu hồng nhạt, cậu nhẹ nhàng thở hổn hển, dẫn dắt tay Bùi Nhiêu, từng chút một mò mẫm bên dưới lớp áo của mình, tay chạm tới những vết thương dầy đặc, thấp giọng cười nói,

“Này là thuốc lá, compa đâm, dao rạch, đây là roi mây…”

Đa phần đều là vết thương cũ năm xưa, Khúc Nghiên lại nhớ rõ ràng từng vết thương một, tay Bùi Nhiên cứng lại, giật mình: “Ai ngược đãi em?”

Hắn dùng sự giáo dưỡng ít ỏi của mình, nuốt những lời thô tục dành cho tổ tông 18 đời của những kẻ có liên quan nuốt vào bụng.

“Không quan trọng.”

Bởi vì những kẻ đó, đã chết hết rồi…

Khúc Nghiên mặc áo sơ mi của Bùi Nhiên, cậu cười mở nút áo, lộ ra xương quai xanh gầy yếu, phơi bày những vết thương khủng bố của mình với người đối diện, sau đó ánh mắt lại si mê như con rắn, quấn quýt si mê dán lên người Bùi Nhiên, ánh mắt bệnh hoạn, không giống người thường.

Xưa nay Bùi Nhiên chưa từng thấy chuyện như thế, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mơn trớn những vết thương kia, sự yêu thích hời hợt lại có chút đau lòng: “Có đau không?”

Bà mẹ nó, để hắn biết ai làm, hắn gọi hai trăm huynh đệ chém mỗi đứa một dao, làm thằng khốn nạn đó kêu cha gọi mẹ.

Khúc Nghiên dính người sát vào hắn, tay để sau gáy Bùi Nhiên, sau đó thấp giọng nói: “Hôn ở đây, anh hôn một cái sẽ hết đau.”

Với mấy chuyện này, Bùi Nhiên tuyệt đối nắm quyền trong tay, hắn trói tay Khúc Nghiên ngược lại, nhướng người đặt cậu bên dưới, ở trên cao nhìn xuống cậu, sau đó nghe theo cậu cúi người, môi hôn lên những vết thương đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, mềm mại ấm áp.

Khúc Nghiên thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ, đầu ngón tay nắm chặt lấy vai Bùi Nhiên, giọng khàn khàn nói: “Lại đây hôn em… Nhanh lên… hôn em…”

Bùi Nhiên dần dần hiểu ra, Khúc Nghiên chắc là mèo bệnh.

Thấy hắn bất động, ánh mắt Khúc Nghiên trầm lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn mạnh lên vành tai hắn một cái.

Bùi Nhiên: Đau đau đau!

Hắn trợn to mắt, không thể tin nổi, lại thấy mình oan ức, Khúc Nghiên vẫn không buông vành tai của hắn, giọng dinh dính, lạnh lẽo: “Chê em xấu sao?”

Cậu nhớ lúc trước, Bùi Nhiên từng ám chỉ cậu xấu.

Bùi Nhiên không hiểu, Khúc Nghiên ngoan ngoãn vô hại lúc trước tại sao bỗng nhiên trở nên hung ác như thế, gấp gáp hỏi: “Đau quá, đau! Không chê em xấu, mau bỏ anh ra!”

Khúc Nghiên buông vành tai sưng tấy của hắn ra, rũ mắt, giọng khàn khàn: “Hôn em.”

Bùi Nhiên cảm thấy Khúc Nghiên tám phần mười là hơi tự ti, dù sao bản thân hắn ôn nhu như thế, đẹp trai phong độ lại mềm mỏng, cậu thấy có áp lực cũng là chuyện bình thường, hắn vừa ôm lỗ tai của chính mình, vừa tới gần, hôn Khúc Nghiên một cái.

Đầu tiên là môi, sau đó tới gò má đã kết mài, Bùi Nhiên cũng không cảm thấy nó xấu xí nữa, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên từng cái một.

Khúc Nghiên không tự chủ, yếu ớt như một vũng nước, cậu ôm chặt Bùi Nhiên, có qua có lại, nhẹ nhàng liếm láp vành tai mới bị mình cắn bị thương, ôn nhu cẩn thận, mang theo sự triền miên nghẹt thở.

Bùi Nhiên ôm lấy Khúc Nghiên hôn một trận, lên lên cái lưỡi ngứa ngáy, hô hấp hỗn loạn, hắn để cậu ngồi lên đùi mình, cũng không răn dạy, chỉ thấp giọng nhỏ nhẹ ôn nhu nói: “Lần sau đừng tùy tiện cắn người.”

Đôi mắt Khúc Nghiên ngập hơi nước, mang theo mùi vị tình dục, cậu ôm sát Bùi Nhiên, dựa vào trong lồng ngực của hắn, đắm chìm trong trải nghiệm mới mẻ vừa nãy, trong lòng khó kiềm chế, nghe vậy mí mắt cũng lười nhất, lười biếng đáp một tiếng: “Ừm…”

Giọng khàn khàn trêu ghẹo người, bách chuyển thiên hồi, khiến Bùi Nhiên không khỏi căng thẳng cả người.

Bùi Nhiên càng cảm thấy, hắn và Khúc Nghiên, quả thực là trời sinh một đôi, đất tạo một đôi, một người giết tang thi, một kẻ đào tinh hạch, rất hợp.