Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 5: Gió xuân



Hoắc Minh Sâm thấy thế, nắm đấm nắm chặt không tự chủ mà buông ra, thay vào đó chính là ý cười không giấu được nơi đáy mắt. Cậu không biết vì sao mình lại vui vẻ như vậy, nằm nhoài trên bàn giấu phần lớn khuôn mặt, chỉ còn một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ở bên ngoài, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lục Khởi, thoạt nhìn rất ngốc.

Cậu không biết, ánh sáng nơi đáy mắt cậu nóng hổi, so với những cô gái khác càng sâu hơn.

Không biết qua bao lâu, chuông buổi tối tự học kết thúc rốt cục reo lên, như là một giọt nước rơi vào vạc dầu sôi. Phòng học sôi sục, học sinh dồn dập cầm sách lên đang chuẩn bị rời đi, lúc này, bốn năm lãnh đạo bỗng nhiên đi vào, có mắt cũng nhận ra một người trong số đó chính là tân chủ tịch văn phòng học vụ.

"Toàn bộ đi về chỗ ngồi."

Một người đeo thẻ công tác lấy túi điện thoại di động từ trên tường xuống, đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén

"Có nộp điện thoại thì lên đây lấy, từng người lên một, ai không nộp thì ngồi yên đó!"

Cái đệch?! 

Thôi toang rồi!

Tiêu đời rồi a a a!

Sắp xảy ra án mạng?!!!!

Đây là suy nghĩ đầu tiên ở đáy lòng của mọi người, những kẻ giao điện thoại ra thì rất vui mừng, không giao quả thực là như đứng trên đống lửa, như người ngồi đống than. Hoắc Minh Sâm phần lớn thời gian nhìn về phía Lục Khởi, đã thấy hắn tháo thẻ công tác xuống, đi ra khỏi phòng học.

Phương Kỳ khóc không ra nước mắt, siết vai Hoắc Minh Sâm liều mạng mà lắc,

"Mẹ nó! Lục Khởi biết ngày hôm nay khoa xuống kiểm tra! Sao hắn không muốn lấy điện thoại của tao mà chỉ lấy của mày? Tại sao? Tại sao a a a?!"

Lần này ai vi phạm đều bị trừ điểm, vi phạm tiếp thì phải gặp phụ đạo viên uống trà ở văn phòng, sau đó là mời phụ huynh.

Hoắc Minh Sâm nghe vậy mà tâm tình tốt khó giải thích, giống như là... được đối đãi đặc biệt. Cậu cố không cong môi lên, thuận tiện đem tay Phương Kỳ kéo xuống, không kiên nhẫn nói,

"Đáng đời mày."

Vừa nãy cùng cậu giao điện thoại di động ra là không sao rồi.

Đêm đã khuya, cầu thang chật ních học sinh vừa tan buổi tối tự học, Lục Khởi ở trong đám người chậm rì rì di chuyển, nửa ngày cũng đi chưa được mấy bước. Hắn ưỡn thẳng lưng, gầy gò mà mạnh mẽ, dù cho lẫn trong một đám ngườicũng có thể liếc mắt một cái nhận ra.

Rời khỏi lớp học, Lục Khởi đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, hắn cũng không thèm nhìn tới, dường như biết là ai gọi, ở chỗ ban nãy dừng bước quay đầu lại, đúng như dự đoán Hoắc Minh Sâm đứng ở phía sau.

"Làm sao không bắt điện thoại."

Hoắc Minh Sâm đi lên phía trước, cùng cậu song song đứng chung một chỗ, cười lưu manh

"Cậu biết tôi gọi?"

Lục Khởi bình tĩnh nói,

"Phải, tôi còn biết cậu nhìn tôi chằm chằm cả buổi tự học."

Tuy rằng chuyện này thực sự đau lòng, mà không thể không thừa nhận, bạn bè Lục Khởi ít đến đáng thương, ít đến điện thoại vừa vang cũng biết là ai gọi.

"..."

Hoắc Minh Sâm nhìn lén người ta bị phát hiện nên lúng túng, cậu vừa đi vừa nói,

"Nhỏ tóc xanh kia ném giấy cho cậu, làm sao không nhặt?" Bởi vì tôi nhìn chằm chằm, cho nên không dám nhặt phải không?

Lục Khởi sửng sốt một chút mới hiểu được cậu nói tóc xanh là ai, "Ồ" một tiếng hỏi ngược lại lại,

"Sao tôi lại muốn nhặt?" Hắn cũng không tới mức phải nhặt rác.

Hoắc Minh Sâm hiện tại mới phát giác được Lục Khởi thực sự là thông minh lại khéo đưa đẩy, ngữ khí cũng không khỏi mang theo chút cứng rắn,

"Cậu biết tôi muốn hỏi cái gì, đừng giả vờ."

Lục Khởi không biết cậu tại sao nhất định muốn hỏi ra nguyên do, bất quá vẫn là qua loa nói ra lý do,

"Vì có cậu rồi."

Liền nói vào trọng tâm, đặc biệt Hoắc Minh Sâm là người khôn khéo đa nghi, chân đạp hai cái thuyền dễ dàng bị lộ, Lục Khởi tự nhận không có bản lãnh săn con mồi khác dưới mắt cậu.

Có, cậu.

Mấy chữ này không biết chạm được vào dây thần kinh nào của Hoắc Minh Sâm, làm cho cậu tê cả da đầu, tim như căng ra, bước chân lảo đảo, giống như một giây sau sẽ chết vậy.

Như có một mồi lửa chôn sâu tận dưới đáy lòng cậu, vốn là đang ngủ yên, mà bây giờ, lửa như đột ngột bốc lên trong rừng rậm, cháy lan ra đồng cỏ.

Bên tai Lục Khởi bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp,

"Tôi muốn hôn cậu, lên xe."

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy đuôi mắt đỏ hoe của Hoắc Minh Sâm, đáy mắt như chưa du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu muôn ăn tươi nuốt sống người khác vào bụng, nói thật, nhìn khiến người ta có chút sợ hãi.

Lục Khởi bên ngoài rất ít chạm vào Hoắc Minh Sâm, từ trước đến giờ là thế, đối phương nói cái gì, thì hắn làm cái đó... Dù cho đời trước cướp đi gia sản Hoắc gia, cũng chỉ là lén lút mà bày mưu.

Hắn không biết đây là một loại tình cảm gì, càng không thể nói rõ ràng.

Xe đậu lầu dưới ở kí túc xá, hai người một trước một sau lên xe, cửa xe đóng lại trong nháy mắt liền quấn lấy nhau. Hoắc Minh Sâm ôm Lục Khởi mạnh mẽ mà hôn, động tác trúc trắc, lúc hôn có mùi máu tanh, mà không biết tại sao, cậu hôn một lúc bỗng nhiên ngừng lại, khoảng cách hai người gần đến nói chuyện đều có thể chạm vào miệng lưỡi,

"Hôn tôi."

Hoắc Minh Sâm kiềm nén ham muốn của mình, thở hổn hển lặp lại một lần, giọng đầy tính mệnh lệnh,

"Lại đây hôn tôi."

Vì để tránh cho miệng bị cậu cắn càn, Lục Khởi biết thời biết thế, đổi khách làm chủ, đẩy ngã cậu lên ghế xe rồi hôn lên, không hề có kẽ hở, khiến người ta thở không ra hơi, như là một con rắn chậm rãi trườn vào trong trái tim, vừa mới bắt đầu không hề có cảm giác, đến cuối cùng muốn phản ứng, cũng đã nghẹt thở đến không có mảy may năng lực chống cự.

Cả hai đều là thanh niên trẻ tuổi nóng tính, rất nhanh liền có phản ứng, hạ thân Lục Khởi cũng hơi dựng lên, trong lúc hoảng hốt ký ức đời trước hiện về, tay hắn theo thói quen chạm xuống dưới, lại bị Hoắc Minh Sâm đánh thức, đè lại.

"Chờ một chút ——! !"

Cậu trợn mắt lên, khó tưởng tượng nhìn vào Lục Khởi,

"Cậu không tính làm ở đây chứ?"

Lục Khởi nghĩ thầm cậu đời trước chưa từng làm chắc, hắn chống người, ở trên cao nhìn Hoắc Minh Sâm, đáy mắt trong veo lẫn lửa tình hỗn tạp.

"Vậy cậu thế nào?"

Hai người đều đã kéo cờ, Lục Khởi không có thói quen dùng tay, cũng không thích.

Hoắc Minh Sâm nhìn thấu ý tứ của hắn, trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu, khô khan đáp.

"... Tùy cậu vậy."

Lần thứ nhất luôn có ý nghĩa đặc biệt, bây giờ thời gian địa điểm đều không giống như mong muốn trong tưởng tượng của Hoắc Minh Sâm, nhưng cậu không nói gì, chỉ là xoay người, đem hết thảy giao cho Lục Khởi.

Sớm muộn cũng sẽ làm một lần, thanh niên lập dị cái gì, Hoắc Minh Sâm an ủi mình như vậy, tâm lý cuối cùng cũng coi như có chút dễ chịu.

Lục Khởi không nhúc nhích, hắn trong đêm đen híp mắt một cái, tự hỏi điều gì đó. Lúc Hoắc Minh Sâm nhịn không được quay đầu nhìn lại, Lục Khởi bỗng nhiên đứng dậy vòng tới chỗ tài xế ngồi,

"Hay là đi khách sạn đi."

Hắn nổ máy, nói.

Khách sạn hàng sao, giường lớn hai người, hoa hồng, máy điều hòa, tắm nước nóng, Lục Khởi trả tiền.

Hoắc Minh Sâm muốn trả, hắn không nhường, đàn ông dù nghèo, tiền mướn phòng vẫn phải trả, đây là tôn nghiêm tối thiểu.

Lục Khởi thoạt nhìn là kẻ băng sơn cấm dục, trên thực tế, là du͙ƈ vọиɠ nhiều năm như vậy một buổi liền được giải phóng, như xe không thể thắng. Hắn cùng Hoắc Minh Sâm cơ hồ là hôn từ cửa lăn tới trên giường, Lục Khởi đem người đặt ở dưới thân, một bên mở nút áo, một bên từ tủ đầu giường lấy ra cái hộp.

Hoắc Minh Sâm bây giờ là cừu con đợi làm thịt, mơ hồ nhìn chằm chằm đồ trên tay của hắn.

"Làm sao cậu biết chỗ này có bao."

Lục Khởi nói,

"Đây không phải là thường thức sao, đừng nói là cậu chưa thuê khách sạn nha."

Hắn bình thường thoạt nhìn không nóng không lạnh, kỳ thực trong xương tủy mong muốn được kiểm soát cũng cường hãn như Hoắc Minh Sâm, trong động tác có thêm mấy phần bá đạo. Hoắc Minh Sâm nằm lỳ ở trên giường, chuẩn bị một màn máu chảy thành sông.

Không như dự đoán, cơn đau chưa từng xuất hiện, mà ngược lại, linh hồn run rẩy trong kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu như nhất định phải hình dung, đại khái chính phấn khích như muốn bay lên trong tiểu thuyết lãng mạn.

Trên đời không có người phù hợp hơn đối phương.

Xong chuyện, hai người ngủ say, Lục Khởi mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng hắn quần áo chỉnh tề, sự nghiệp thành công, bởi vì khi đó đã chiếm được tất cả của Hoắc Minh Sâm.

"Cậu che giấu rất kỹ."

Người đàn ông đối diện trông đau khổ, khuôn mặt gầy gò, tuấn dật lại ẩn chút quỷ dị tái nhợt, so với lúc trước lại mang vẻ từng trải, cậu cười nhìn Lục Khởi, con ngươi màu đen tối tăm đến liền ánh sáng chiếu vào không lọt.

"Phương Kỳ bọn họ đã sớm nhắc nhở cậu, là cậu không tin, bọn họ bây giờ muốn giúp cũng không giúp được cậu... Bất quá vẫn là cảm tạ sự tin tưởng của Hoắc nhị thiếu gia đối với tôi."

Kẻ trong mộng như một con chó, ý cười ôn hòa, thoạt nhìn lại đê tiện, nếu như nhất định phải dùng một cái từ hình dung, đại khái chính là mặt người dạ thú.

Nữ trợ lý xinh đẹp đưa một tờ văn kiện bước vào, cô hờn dỗi nhìn Lục Khởi liếc mắt một cái, nhẹ giọng giục,

"Nhanh lên, buổi tối em đặt nhà hàng dùng bữa rồi."

Người bước ra ngoài, Hoắc Minh Sâm nhắm mắt lại, cậu ngửa đầu ngã vào ghế, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, cười đến đuôi mắt ửng hồng, cả người đều mang một thứ cảm giác quỷ dị không nói ra được, thuận miệng hỏi.

"Thế nào, bạn gái à?"

Lục Khởi không có nói là đó là em gái mình, thuận miệng qua loa đáp lại.

Hoắc Minh Sâm nghe vậy gật đầu, tấm lưng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy hơi cong lên, cậu dụi tắt thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc, động tác nho nhỏ như vậy một chút dứt khoát,

"Lát cậu với tôi đi ra ngoài ăn bữa cơm được không? Tôi dùng Hoắc gia lớn như vậy đổi một bữa cơm, không thiệt thòi lắm."

Bữa cơm này rõ ràng không đơn giản, trong mộng Lục Khởi không hiểu nghĩ thế nào, mà lại đồng ý,

"... Được."

Sau khi hai người lên xe, ban đầu đều rất bình thường, nhưng mà không thế nào , đoạn đường sau Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên điên cuồng tăng tốc, thắng xe không ăn, sau đó thân xe lao vào rào chắn cao tốc, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, xe nổ tung ——

Hai người đều tử vong, năm năm khúc mắc yêu hận, khi hết thảy mới vừa tới tay, thì tất cả đã tan thành mây khói.

Lục Khởi chợt mở mắt, đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, hắn nhìn chằm chằm trần nhà khách sạn dùng sức nháy mắt mấy cái, nắm chặt chăn, rồi buông ra. Khuỷu tay nặng trình trịch, cúi đầu thì thấy Hoắc Minh Sâm chưa trải đời, mặt mày sáng lạn.

Mu bàn tay hắn che mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Mặt trăng lên cao rồi lại lặn, chứng kiến hai người trẻ tuổi có một buổi tối sảng khoái tràn trề. Lục Khởi xuống giường vào phòng tắm tắm rửa, Hoắc Minh Sâm đã ngủ như người chết, cử động ngón tay mà giống như phải lao lực. Hắn hết cách rồi, liền ôm người đi tắm.

"Lục Khởi..."

Hoắc Minh Sâm tỉnh lại, đang ở trong ổ chăn, tóc đen che khuất trán, làm đôi mắt quá mức sắc bén kia bị che khuất phân nửa.

"Ừm."

Lục Khởi ngồi ở cuối giường, đưa lưng về phía cậu, đang dùng khăn lau tóc, thuận miệng đáp một tiếng, Hoắc Minh Sâm tựa hồ là không hài lòng hắn ngồi xa như vậy, từ phía sau ôm lấy hắn, đến gần hôn lên gò má mát lạnh, hờ hững hỏi,

"Lần trước tôi đưa thẻ cho cậu sao lại không lấy?"

Lục Khởi nghe vậy liền ngừng lau tóc, dối lòng nói,

"... Tôi tự kiếm tiền được." Cái beep.

Hoắc Minh Sâm liền lui về, tay từ trên tủ đầu giường cầm điếu thuốc, khói mù lượn quanh làm ánh sáng trong đôi mắt khi sáng khi tối,

"Cậu không cần tiền, sao lại ở cùng tôi?"

"Muốn tình cảm à? Tôi cho không nổi."

Lục Khởi không quan tâm, làm bạn tình không được sao,

"Vậy thì thôi..."

Lời còn chưa dứt, sau gáy hắn truyền đến một trận đau nhức không thôi. Hoắc Minh Sâm trước đây từng luyện tập trong quân đội, thân thủ không tốt, mặt cậu không hề có chút cảm xúc, ở bên tai Lục Khởi âm trầm hỏi,

"Nói cái gì? Anh có giỏi thì nói lại lần nữa."

Đầu óc người này có bệnh, Lục Khởi cũng không phải ngày đầu biết chuyện này, nhanh trí lập tức ngậm chặt miệng mình, mà này không có cách nào loại bỏ được cơn tức giận của Hoắc Minh Sâm trong lồng ngực, hít thở mấy hơi, cậu buông Lục Khởi ra, vỗ vỗ mặt của hắn,

"Những lời như vậy sau này đừng nói bừa, tôi sẽ giận đó."

Lục Khởi không cần tiền, Hoắc Minh Sâm bù đắp theo con đường khác, cậu gửi một văn kiện muốn hậu đãi lương cho Lục Khởi,

"Cho cậu công việc, phiên dịch văn kiện, không khó chứ?"

Có thể thi được trường tốt nhất thủ đô, tiếng anh là kỹ năng cần có, Lục Khởi biết là Hoắc Minh Sâm cho hắn đi cửa sau, lòng cũng không để tâm, có tiền để sống là được, lập tức gật đầu,

"Được, khi nào lấy?"

"Tùy, xong thì đưa tôi, tôi bàn giao."

Hoắc Minh Sâm dường như nhớ tới điều gì,

"Đưa số tài khoản cho tôi, lúc đó lương trực tiếp gửi vào."

Cho nên mới nói ăn cơm mềm rất ngon, đi theo con đường này, hắn sau khi tốt nghiệp sẽ giống như đời trước mà vào Hoắc thị. Bên cạnh Hoắc Minh Sâm, hắn có thể ở thủ đô, thành phố tấc đất tấc vàng, phấn đấu năm mươi năm... A không, đây không tính là ăn cơm mềm được, Lục Khởi suy nghĩ, gã phiên dịch văn kiện là bỏ công ra lao động.

Hệ thống, nghe rõ chưa? Anh đây là bỏ công ra lao động đấy!

Hệ thống: ...

Không lên tiếng chính là nghe thấy.

Lục Khởi mặc quần áo, sấy tóc, hình như là phải đi. Hoắc Minh Sâm thấy thế không khỏi hơi nhướng mày,

"Anh định đi đâu?"

"Buổi chiều có tiết."

"Không thể không ?"

Lục Khởi biết chắc là không được, thiếu tiết thì hắn không được điểm ưu, lấy không được học bổng, bất quá vừa mới ngon ngọt với Hoắc Minh Sâm, không thể quá tuyệt tình. Hắn cúi người ôm lấy cậu, hôn sâu, âm thanh trầm thấp,

"Ngoan, buổi tối gặp."

Sau đó Hoắc Minh Sâm oán giận gì đều không nói ra miệng, chỉ cảm thấy người trước mặt này dường như biết rõ điểm yếu của cậu, vừa nắm là chuẩn.