Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 16: Chưa có ấm ức nào lớn đến vậy



Giai Thiệu Điền lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Quỳ xuống.”

Tờ giấy ghi chú nằm trong tay Lưu Hiên trở nên nhăn nhúm, đến khi cách hắn vài bước chân cậu thật sự đã quỳ, đầu gối chạm vào sàn nhà lạnh lẽo.

Cuộc họp online kéo dài bốn tiếng, hắn nghiêm túc làm việc thái độ đã dịu hơn lúc sáng, sự thay đổi này người có mặt trong cuộc họp điều nhận ra một cách rõ ràng.

Lưu Hiên quỳ bên cạnh nắm rõ nội dung cuộc họp từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, ôm một bụng ấm ức. Đầu gối tê rần, chân không còn là của cậu nữa rồi.

Từ lúc sinh ra đến giờ cậu chưa từng chịu ấm ức nào lớn đến như vậy, hai vị phụ huynh tốt bỏ lại đóng nợ rồi lẫn trốn hầu như không có yêu cầu gì quá đáng, cậu giống như một đứa con ngoài kế hoạch, có cũng mà không có cũng chẳng sao.

Cậu cố gắng học hành đó là do bản thân muốn nỗ lực, chăm chỉ luyện tập thể dục chính vì muốn cơ thể hoàn thiện trong mắt người khác, mỗi việc cậu làm mỗi việc cậu hoàn thành đều không có ai đứng phía sau đẩy thuyền hay cổ vũ, đồng nghĩa với việc không có bất cứ lời khen nào, càng không phụ sự kỳ vọng của ai, cậu chưa từng chịu ấm ức ngoại trừ lần phải gánh khoản nợ kia.

“Nếu không có ý kiến gì mới cuộc họp kết thúc tại đây.” Giai Thiệu Điền rời khỏi cuộc họp sớm nhất, hắn gập laptop xong lập tức quay sang nhìn cậu.

Trong cuộc họp số lần hắn nhìn đến chỗ cậu cũng không phải ít, Lưu Hiên không nhận ra điều đó vì mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân.

“Vì sao lại không ăn sáng, kể cả những bữa còn lại.” Hắn ngồi nhàn nhạ trên sofa dùng đôi mắt từ trên cao nhìn xuống.

Lưu Hiên không có động tĩnh, tờ giấy ghi chú bị cậu nắm chặt trong lòng tay từ lúc sớm đến giờ.

“Nếu không muốn trả lời vậy thì cứ tiếp tục quỳ đến hết đêm nay.” Giai Thiệu Điền bực dọc đứng dậy, một mạch đi vào phòng.

Lưu Hiên thực sự quỳ ở đó cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa chiều lẫn tối không hề đá động, đến khi đủ một đêm cậu lần mò đứng dậy.

Đầu gối mất đi cảm nhận, chân vô lực vừa đứng đã té ngã, cậu ngồi trên sàn nhà xoa bóp cho đôi chân một lúc mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, từng bước chân nặng nề đặt lên bậc thang, nếu không bám vào bức tường sợ rằng đã ngã lăn ra đó.

Chuẩn bị xong mọi thứ Lưu Hiên lặng lẽ xuống nhà, đến bậc thang cuối cùng cậu đã chạm mặt với dì giúp việc, ánh mắt hiện rõ tia khó xử cậu khẽ gật đầu rồi lướt qua như không có chuyện gì.

Ngày hôm nay Giai Thiệu Điền không còn ngồi ở sảnh lớn, hắn trực tiếp đứng bên ngoài đợi cùng với chiếc xe mới toanh.

Bãi đỗ xe đã không còn chỗ chứa, Lưu Hiên tự hỏi hắn đã bán chiếc nào rồi? Người giàu mua xe như mua rau cải ngoài chợ, thật đáng ngưỡng mộ.

“Anh.” Chất giọng khàn đặc phát ra khỏi miệng, ngay cả Lưu Hiên còn cảm thấy bất ngờ.

Cậu cảm thấy cơn đau rát ở cổ họng không còn dữ dội như mấy ngày trước, chỉ là thử một chút nào ngờ đã lấy lại được giọng nói, điều đặc biệt chất giọng đã không còn chát chúa như xưa.

Mặc dù chưa từng đối thoại trực tiếp với thân chủ, bằng cách nào cậu cảm nhận được thanh âm qua dòng ký ức chảy xiết.

Giai Thiệu Điền nghi hoặc hỏi: “Cậu nói được rồi sao?”

“Có thể.” Mặc dù có thể phát ra thành tiếng nhưng Lưu Hiên vẫn kiệm chữ, vừa bình phục tốt nhất nên hạn chế.

Mấy ngày nay ngoại trừ việc chăm chỉ học tập ra cậu đã trở nên ngoan ngoãn hơn, ít nhất là trong mắt Giai Thiệu Điền.

Hắn kiểm soát hoạt động chặt chẽ, hành động cực kỳ quá quắt nhưng Lưu Hiên lại điềm tĩnh mặc dù có chút không hợp tác. Nếu là bình thường Lưu Hiên đã tỏ vẻ thượng đẳng gân cổ lên cãi một trận, hắn đập đồ cậu không biết sao? Thậm chí còn điên cuồng hơn, được nuông chiều một chút ấm ức cũng không chịu được.

Mà ngày hôm qua thì sao? Hắn bắt cậu quỳ, cậu thành thật quỳ hết một đêm.

Giai Thiệu Điền ban đầu nghĩ cậu đang lên âm mưu quỷ quái gì đó, có lẽ hối hận. Ba ngày quan sát, hắn cảm thấy như có ai đó đang điều khiển bộ não của Lưu Hiên, một chút cũng không giống.

Lưu Hiên cũng chưa từng gọi hắn bằng cái từ vừa rồi, bọn họ không có huyết thống, mà trong mắt Lưu thiếu gia đã ngang hàng thì không xứng đáng gọi anh xưng tôi.

Ngồi vào xe Lưu Hiên cứ ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt sắp dính chặt vào nhau. Quãng đường từ nhà đến trường chỉ mất hai mươi phút, cho dù vậy cậu không dám chợp mắt.

“Anh không bận sao?” Lưu Hiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ tiếp tục hỏi “Tôi đã nói không trốn mà.”

Người hiểu rõ nhất chính là Giai Thiệu Điền, hắn biết cậu cho dù có trốn cũng trốn không thoát, chỉ có con đường chết mới giải thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Chẳng qua, cậu vô ý để lộ vài sơ hở khiến hắn để tâm nên giữ bên mình mà thôi.