Làn gió lạnh lẽo thổi qua cuốn bịch ni lông và bụi bẩn bay một khoảng xa, đêm trăng khuyết còn bị mây bao phủ, lối nhỏ trở nên mờ mịt không rõ hình dạng, không gian im lặng trải dài từ đầu hẻm đến cuối.
Dạ Vu Ngôn bật đèn pin điện thoại vội vã trở về chỗ thuê, mỗi bước chân kèm theo âm thanh nhẹ nhàng của đất đá.
Hắn ta khựng lại vài giây khi phát hiện có người ngồi ở phía trước, chấm đỏ hiện lên trong màn đêm mờ nhạt. Loại chuyện này không hiếm lạ, ở nơi hỗn tạp bắt gặp cảnh vài tên ngồi hút thuốc là chuyện thường tình, có khi là trấn lột hoặc đang phê pha thứ gì đó.
Dạ Vu Ngôn chần chừ một lúc quyết định đứng đợi đối phương rời đi trước, nào ngờ trôi qua ba mươi phút, cách một khoảng xa chẳng có động tĩnh gì.
Bóng tối của đêm giăng kín như tấm chăn mỏng, tạo nên không gian tĩnh lặng. Ngọn lửa của điếu thuốc phát sáng như một ngọn đèn đom đóm nhỏ, hơi khói mỏng manh bồng bềnh trong không khí.
Xung quanh Trình Trục Tư đầy rẫy những tàn thuốc, cậu ta biết rõ khung giờ làm việc của Dạ Vu Ngôn nhưng dường như có chỗ kỳ quặc.
“Tên đó định làm xuyên đêm luôn sao?” Cậu ta ném điếu thuốc đang cháy dở rồi đứng dậy, dùng chân giẫm lên điếu thuốc.
Đến đây xem như uổng phí công sức rồi.
Trình Trục Tư cho tay vào túi quyết định quay về. Cậu ta vừa đi được một đoạn đã bắt gặp Dạ Vu Ngôn bước chân nóng vội lướt qua như cơn gió lạnh lẽo giữa đêm.
Cậu ta nhanh như cắt chợp lấy tay Dạ Vu Ngôn, trong lúc đợi chỉ muốn trút giận lên đối phương nào ngờ gặp mặt một lời nói cũng mất nửa ngày.
“Cậu sợ cái gì mà đi nhanh vậy?” Trình Trục Tư khó hiểu hỏi.
Hắn ta né tránh ánh mắt, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Vừa rồi tối quá nên không phát hiện ra cậu, còn nghĩ là mấy kẻ trấn lột nên mới vội như thế.”
Trình Trục Tư buông tay đối phương ra, đảo mắt vài vòng nói: “Tôi quên đem chìa khóa nhà, tiền cũng không có.”
“Sao cậu lại biết tôi ở chỗ này?” Dạ Vu Ngôn nghi ngờ hỏi.
“Lần trước có đọc qua sơ yếu lý lịch cậu nộp cho chủ nhiệm, có vấn đề gì sao?”
“Chỗ tôi hơi chật chội, nếu cậu không chê có thể ở tạm đêm nay.” Dạ Vu Ngôn nhìn về phía trước rồi nói “Sau này đừng ngồi ở chỗ này đợi nữa, nguy hiểm lắm.”
Trình Trục Tư đi theo sau hắn ta thêm một đoạn, rồi cả hai dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ.
Cửa chính mở ra trực tiếp vào không gian chung, vừa là phòng khách, vừa là phòng bếp. Nhìn quanh một vòng, nó chẳng giống với ngôi nhà chút nào, nội thất ít đến đáng thương, bàn ăn gấp và không có lấy một cái ghế. Đam Mỹ H Văn
Ngoài cái kệ đựng sách ra thì mọi thứ quá đơn điện, chăn gối được gấp gọn để ở một góc, mang đến không gian sạch sẽ nhưng lại thiếu hơi người.
Trình Trục Tư động lòng rồi, sao cậu ta có thể bắt nạt một kẻ như Dạ Vu Ngôn vậy chứ?
Lúc nãy còn lên vài kế hoạch bẩn thỉu để dày vò đối phương, nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu ý định đều trở nên vô nghĩa.
“Chỗ này cũng có thể sống sao?” Trình Trục Tư ngạc nhiên hỏi.
Dạ Vu Ngôn ngại ngùng đáp: “Tôi sẽ quét dọn sạch sẽ nên cậu đừng lo.”
Nhìn bằng mắt đã thấy nó sạch sẽ, chỉ là Trình Trục Tư sống trong ngôi nhà rộng rãi với đầy đủ nội thất, đột nhiên được bước vào không gian như vậy, cậu ta bất ngờ nhiều một chút.
“Cậu đã ăn gì chưa?” Dạ Vu Ngôn để cặp để cạnh kệ sách rồi hỏi.
Trình Trục Tư nhìn vào mấy cái trứng cùng với ích rau củ mà lúc nãy đối phương đựng trong bọc như muốn chết lặng. So với việc đặt đồ ăn bên ngoài, nấu ăn vẫn là rẻ hơn.
“Ăn như thế không đủ chất đâu.” Trình Trục Tư ngồi xuống ở một góc nhà, tiếp tục nói “Đã biết vì sao cậu đánh không lại tôi chưa?”
Dạ Vu Ngôn cười cho qua: “Tôi vẫn còn một ít, đặt bên ngoài cũng được.”
Số tiền Trình Trục Tư đưa cho hắn ta sau lần trả nợ vẫn còn, tuy muốn dùng vào việc chi trả cho khoản xét nghiệm nhưng mà đành thôi vậy, chẳng đáng bao nhiêu.
“Cậu định dùng tiền tôi đưa để mưa thức ăn cho tôi đấy sao?” Trình Trục Tư nhìn quanh rồi nói “Thôi, cứ nấu thử xem tay nghề thế nào, nếu hợp khẩu vị tôi sẽ thuê cậu.”
Trình Trục Tư hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Dạ Vu Ngôn với tay bật công tắc, rồi mở cánh cửa còn lại: “Ở bên ngoài.”
“Cậu có quần lót mới không?” Cậu ta đứng dậy đi đến chỗ treo quần áo của Dạ Vu Ngôn, lựa tới lựa lui mà cũng không có quá nhiều sự lựa chọn.
Cầm lấy cái quần short với chiếc áo thun trắng có họa tiết đơn giản, thêm cái quần lót chưa khui mà Dạ Vu Ngôn đưa cho, Trình Trục Tư một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh.
May mắn là kích thước của bọn họ tương đương nhau, nhưng bên dưới thì không hề!
Trình Trục Tư bước ra khỏi nhà vệ sinh với gương mặt méo mó, than vãn: “Bên dưới bó sát quá.”
“Vậy, vậy sao.” Dạ Vu Ngôn mất tự nhiên trông thấy rõ.