Không Làm Thế Thân

Chương 49



Tưởng Lâm Dữ dùng nửa giờ soạn sáu chữ, click gửi đi.

Chậm chạp không có hồi âm.

Tưởng Lâm Dữ nhìn lịch sử trò chuyện hồi lâu, tâm huyết dâng trào, lướt lên trên WeChat xem đối thoại quá khứ của hắn với Lâm Hi. Tất cả đều là an bài công việc máy móc, mỗi một câu đều là mệnh lệnh lạnh nhạt cùng với câu trả lời.

Xem mỗi một câu, Tưởng Lâm Dữ đều cảm thấy chính mình tiến tới lò thiêu gần hơn một bước.

Hai năm trước hắn đổi di động, tin nhắn chỉ lưu giữ trong hai năm này. Tưởng Lâm Dữ xem xong toàn bộ, ngón tay để trên màn hình di động hơi trở nên trắng, mãi cho đến khi màn hình điện thoại tối xuống, Tưởng Lâm Dữ buông chân dựa vào trên ghế sô pha.

Sau khi tách ra khỏi Lâm Hi hắn suy nghĩ 1m85 là cái gì? Thời điểm tắm rửa đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Hắn 1m85 cô 1m69, khoảng cách giữa bọn họ là 16 cm, cô mang giày cao gót rút ngắn khoảng cách giữa bọn lại.

Tưởng Lâm Dữ nghĩ thông suốt ngực liền hơi hơi phát đau, trong lòng nóng như thiêu đốt.

Tưởng Lâm Dữ ngồi mười phút, lấy ra một điếu thuốc khẽ cắn nghiêng đầu bật lửa. Ánh lửa phản chiếu trên kính cửa sổ, sáng lên một đốm lửa, rất nhanh lại tối sầm xuống.

Di động vang lên, bật lửa trong tay Tưởng Lâm Dữ rớt trên mặt đất, hắn nhanh chóng cầm lấy di động.

Người gọi là Lâm Hạo Dương.

“Nói.” Tưởng Lâm Dữ nghe máy sau đó mắt nhìn màn hình di động, Lâm Hi cũng không có hồi âm, hắn mở wifi, gọi điện thoại không ảnh hưởng trực tiếp đến tin nhắn trên WeChat. Lâm Hi có phải không thấy được tin nhắn nào hay không? Hay là thấy được nhưng không muốn trả lời hắn?

“Anh chừng nào thì liên hệ với Ngọc Tuyên?”

“Ngọc Tuyên là ai?”

Điện thoại đầu bên kia trầm mặc vài giây, Lâm Hạo Dương nói, “Alisa, nữ hài duy nhất của phòng làm trước kia của chúng ta.”

“Tháng ba năm trước tôi đi nước Mỹ giao lưu phát triển khoa học kỹ thuật gặp được cô ấy, đoàn đội của cô ấy nghiên cứu phương hướng vừa lúc phù hợp với nhu cầu công ty chúng tôi.” Trong lòng Tưởng Lâm Dữ như cỏ dại mọc, rối bời, duỗi tay lấy gạt tàn thuốc, dập tàn thuốc lại nhìn thoáng qua di động, nhíu mày nói, “Anh hỏi cô ấy làm gì? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại?”

Nếu là ngày thường hắn đã dập điện thoại, lười cùng Lâm Hạo Dương nhiều lời một chữ. Nhưng hiện tại hắn có quan hệ thân thiết với Lâm Hi, hắn không thể để Lâm Hạo Dương đổ sông đổ biển.

“Cô ấy…… Làm sao lại về nước?”

“Tôi cho tiền cũng đủ nhiều, công ty chúng tôi cũng đủ ưu tú, hạng mục cũng đủ mê người, cô ấy liền quay về.” Tưởng Lâm Dữ lại nhìn di động, Lâm Hi vẫn không hồi âm, “Rốt cuộc anh có chuyện gì?”

“Không có việc gì, tạm biệt, anh ngủ đi!” Lâm Hạo Dương nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Có bệnh.

Tưởng Lâm Dữ lập tức quay trở về trang đầu của WeChat, khung thoại của Lâm Hi lẳng lặng nằm trong danh sách, yên tĩnh không tiếng động. Tưởng Lâm Dữ lặp đi lặp lại xem những lời này, từng chữ từng chữ hắn đều cân nhắc cẩn thẩn, hẳn là sẽ không làm lỗi.

Hút xong một điếu thuốc, Lâm Hi không hồi âm.

————

7 giờ sáng Lâm Hi đúng giờ rời giường rửa mặt, tóc búi lên, áo sơ mi phối với quần dài gọn gàng chỉnh tề giỏi giang. Lấy ra một áo khoác màu đen, Lâm Hi mặc phối trên người, vừa đúng chỗ.

Cô mang theo nạng ra cửa, xuống lầu gặp được Lâm Hạo Dương.

“Sớm.”

Lâm Hạo Dương hôm nay mặc âu phục, đeo cà vạt sọc caro màu xám, “Sớm.”

“Bữa sáng đã đưa tới.”

Lâm Hi đến phòng khách nhìn thấy đã dọn xong bữa sáng, một chén hoành thánh nhỏ cùng với một ly sữa bò nóng. Lâm Hi kéo ghế dựa ra ngồi xuống, tiếng chuông cửa vang lên, cô muốn đứng dậy, Lâm Hạo Dương đã nhanh hơn cô một bước đi qua mở cửa.

“***! Sao lại là anh?” Lâm Hạo Dương liếc xéo Tưởng Lâm Dữ, tay chặn cửa, “Có việc?”

Tưởng Lâm Dữ nâng hạ mí mắt, cau mày có điểm khó coi, “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi tới chiếu cố em gái tôi.” Lâm Hạo Dương nói, “Có chuyện mau nói.”

“Bữa sáng.” Tưởng Lâm Dữ đem túi trong tay đưa qua, hướng mắt nhìn vào bên trong, không thấy được Lâm Hi, vẻ mặt của hắn trầm trọng, “Chân của cô ấy hôm nay thế nào?”

“Không có việc gì, lăn.”

“Một khi đã như vậy, Alisa vì cái gì quyết định về nước, tôi cũng không cần nói cho anh.” Tưởng Lâm Dữ bỏ xuống một câu, xoay người nhanh chóng đi đến xe của mình. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu đen phối hợp với áo vest màu nâu nhạt, ghim cài cổ áo sơ mi là một mảnh nhỏ màu bạc dưới ánh mặt trời phá lệ xa hoa tự phụ lại phách lối.

Lâm Hạo Dương: “……”

Lâm Hạo Dương cứng cổ mạnh mẽ ngẩng đầu, bộ mặt dữ tợn, “Tưởng cẩu, anh —— muốn đi vào ăn bữa sáng hay không?”

Tưởng Lâm Dữ dừng bước chân lại quay đầu nhìn qua, nâng mí mắt lên nhìn kỹ Lâm Hạo Dương, tối hôm qua Lâm Hạo Dương gọi điện thoại rất quỷ dị, “Bữa sáng không cần, tôi phải về Yến Thành mở cuộc họp, chân cô ấy thế nào?”

Lâm Hạo Dương nghiến răng nghiến lợi, “Tạm ổn, tôi sẽ đi theo em ấy.”

Lâm Hạo Dương tạm dừng, ngay sau đó lại bước nhanh xuống bậc thang đi đến bên cạnh Tưởng Lâm Dữ, yết hầu hoạt động lên xuống hỏi, “Cô ấy vì cái gì quyết định trở về?”

“Cô ấy nói vì người nào đó.” Sau khi Lâm Hạo Dương ra khỏi cửa, cửa phòng chậm rãi khép lại, Lâm Hi trước sau không có đi ra. Tưởng Lâm Dữ không muốn nhìn Lâm Hạo Dương, một ngốc cẩu biểu diễn sôi động, nhìn đi chỗ khác, “Đi.”

Hắn dứt khoát xoay người bước đi về xe của mình, mở cửa xe ngồi vào trong.

Xe hơi màu đen đón ánh mặt trời lái đi ra ngoài.

Vì một người? Không phải là vì Tưởng cẩu sao?

Lâm Hạo Dương mặt vô biểu cảm mang theo túi vào cửa, đem bữa sáng để tới trên bàn cơm, nhìn Lâm Hi liếc mắt một cái.

Lâm Hi đang ăn một miếng hoành thánh cuối cùng, nhận lấy ánh mắt của Lâm Hạo Dương, “Anh làm gì?”

“Những lời nói của ngày hôm qua là nói giỡn, Tưởng Lâm Dữ người này còn có thể.” Lâm Hạo Dương uống một ngụm sữa bò, nói, “Tưởng Lâm Dữ mỗi ngày đều đưa bữa sáng?”

Tưởng Lâm Dữ lại có thể chơi chiêu này.

“Ừm.” Lâm Hi đem túi dịch đến phía mình, không thể để Lâm Hạo Dương thấy sandwich Tưởng Lâm Dữ làm, quá mất mặt.

“Đưa cái gì?” Lâm Hạo Dương cùng Lâm Hi nhận thức lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cô cẩn thận quý trọng như vậy, cư nhiên không có cùng hắn chia sẻ bữa sáng Tưởng Lâm Dữ đưa.

“Bữa sáng của khách sạn.” Lâm Hi mang theo túi chống nạng bước nhanh về phòng, đem túi bỏ vào tủ lạnh mini trong phòng mới quay ra, “Hắn cũng đang ở tại nơi này.”

“hai người hợp lại?” Lâm Hạo Dương còn đang suy nghĩ lời Tưởng Lâm Dữ vừa mới nói.

“Không có.” Lâm Hi lại uống nửa ly nước, đem tất cả văn kiện đều bỏ vào trong ba lô, cô nâng cổ tay nhìn thời gian, “Anh muốn cùng em chúng ta cùng nhau đi qua?”

“A? A.” Lâm Hạo Dương gật đầu, nhanh chóng ăn hoành thánh, “Thời gian không kịp sao?”

“Còn có năm phút.”

Xe đừng ở cửa, Hình Lộ bước xuống xe nhanh chóng đi tới, hôm nay Hình Lộ mặc áo vest màu đen phối với áo sơ mi màu trắng tóc được chải chuốt vừa đúng chỗ, mang mắt kính nho nhã.

“Lâm tổng.” Hình Lộ vào cửa nhận lấy máy tính cùng với văn kiện trong túi của Lâm Hi, nhìn thấy Lâm Hạo Dương, “Đại Lâm tổng, sớm.”

“Sớm.” Lâm Hạo Dương nhìn Hình lộ gật đầu, Hình Lộ là thư kí của phòng thư kí ba ba hắn bồi dưỡng ra, hắn gặp qua vài lần. Lâm Hạo Dương nhanh chóng ăn xong hoành thánh, đứng dậy đi về hướng Lâm Hi.

Lâm Hi thay đổi một chiếc xe, xe hơi màu đen điệu thấp lại không có phần thoải mái. Lâm Hạo Dương cùng Lâm Hi ngồi ở hang ghế phía sau, Hình Lộ ngồi ở ghế phụ, tài xế lái xe đi ra ngoài.

Lâm Hi vuốt ve cổ tay nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu qua kính cửa sổ xe, kỳ thật cô có chút khẩn trương. Đây chân chính là lần đầu tiên cô độc lập, độc lập đối mặt với hết thảy mọi thứ, tương lai mỗi một bước trên đường này, cô đều phải đi như vậy.

Năm đó Tưởng Lâm Dữ lần đầu tiên tham gia bầu cử hội đồng quản trị, bọn họ hai người ngồi ở hàng ghế sau xe, hắn cũng như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn một đường, không nói một lời. Xe dừng lại, Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại nhìn cô, chợt mỉm cười.

Ánh mặt trời ló dạng từ phía sau hắn, phản quang lại, hắn cười lên cực kỳ đẹp mắt. Lông mi bị chiếu thành ánh sáng màu vàng, gọng kim loại của mắt kính nổi lên ánh sáng. Chỗ sâu trong đáy mắt thâm thúy có ôn nhu dịu dàng, đó là lần Lâm Hi nhìn thấy nụ cười ôn nhu nhất của Tưởng Lâm Dữ.

Cái nụ cười kia rất ngắn ngủi, hắn xoay người xuống xe, thu liễm cảm xúc, hơi thở trên người hoàn toàn biến thành sát khí lạnh lùng.

Màn hình di động sáng lên, tin nhắn WeChat của Tưởng Lâm Dữ gửi đến.

Tưởng Lâm Dữ: “Nhân sinh con người không phải vì kéo xiềng xích, mà là vì giang rộng đôi cánh.”

Lâm Hạo Dương nói, “Khẩn trương sao?”

Lâm Hi quay đầu nhìn hắn cất lại điện thoại, nâng cằm lên, khóe môi giơ lên nụ cười sắc bén chói mắt, xinh đẹp hào phóng, “Khẩn trương chính là người khác.”

Di động lại vang lên một tiếng, Lâm Hi cầm lên nhìn thấy là tin tức của Tần thư kí, Trần đổng bị bắt. Lâm Hi buông cổ tay, đồng hồ đeo trên cổ tay che đi vết sẹo, cô bất động thanh sắc buông lỏng một hơi.

Khẩn trương quả nhiên là người khác.

Lâm Hạo Dương làm xong phương án dự phòng, nếu Lâm Hi bên này xảy ra vấn đề, hắn sẽ thay Lâm Hi tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, ủng hộ Lâm Hi, chuyện này chỉ có thể thành không thể bại. Bước đi đầu tiên của Lâm Hi trong Hoài Thành nhất định phải vững vàng.

Trên thực tế, Lâm Hi so với trong tưởng tượng làm rất tốt, bước đi rất ổn định.

Lâm Hi chống nạng tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, nạng không ảnh hưởng đến khí chất của cô, cô mở miệng một hơi thở cao 8 mét, kiến thức của cô chuyên nghiệp rất vững chắc, trả lời rõ ràng trật tự các vấn đề.

Bất kể là những câu hỏi hóc búa của phóng viên, cô cũng có thể trả lời thành thạo. Việc khởi công lại một công trình dở dang lại còn là một công trình hạng mục lớn, kỳ thật so với hạng mục mới càng khó khăn hơn.

Lâm Hi phải đối mặt với vấn đề của người phụ trách trước để lại, xây dựng lại niềm tin đã bị sụp đổ là một quá trình vô cùng gian nan. Lâm Hi đứng trên bục mỗi một câu nói ra đều rất kiên quyết, mỗi một câu đều mang theo cường độ, một cái dấu chấm câu đều không thể sai.

Cuộc họp báo diễn ra trong hai giờ, một khắc kết thúc Lâm Hi nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm trên da thịt.

“Lâm tổng, còn có một vấn đề.” Phóng viên trẻ tuổi gọi Lâm Hi lại, nói, “Nghe nói ngày hôm qua ở công trường đã phát sinh việc quần chúng tụ tập ẩu đả, là bởi vì cái gì? Phải chăng do các người tuyên truyền sai hay không? Hoàn toàn không có công khai minh bạch.”

Hình Lộ sắc mặt đột biến, muốn ngăn phóng viên nhưng đã chậm.

“Chuyện này tối hôm qua tôi đã có mặt hiện trường, nguyên nhân mọi người đều ở đó là khiếu nại công ty kiến trúc World One lừa gạt. Công ty kiến trúc World One không hề có đạo đức, không có khế ước tinh thần, trước đó chúng tôi đã phát hiện ra đã ngưng hợp tác với World One.” Lâm Hi phản ứng cực nhanh, phẫn nộ nói, “Công ty kiến trúc World One ức hiếp sức lao động công nhân, lừa tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ. Chúng tôi đã hỗ trợ pháp lý miễn phí cho những công nhân bị World One, đồng thời khởi động các dự án phúc lợi trợ giúp mỗi người vượt qua giai đoạn khó khăn về tiền lương, nếu cần, chúng ta cũng sẽ vì bọn họ cho cơ hội vào vào làm việc. Tập đoàn Lâm thị trước sau luôn duy trì triết lý hướng đến cái tốt đẹp cho con người, công khai minh bạch, cho đến bây giờ đều không phải khẩu hiệu.”

Lâm Hi hôm nay mặc trang phục công sở chín chắn, mỗi một câu nói đều âm vang hữu lực, làm người tin phục.

Cuộc họp báo bên này của Lâm Hi kết thúc, chủ tịch tập đoàn Lâm thị Lâm Thế đã tự mình tuyên bố. Tổng bộ sẽ phối hợp với Lâm tổng tại chi nhánh Hoài Thành tất cả mọi việc, cho Lâm Hi một câu trả lời hoàn hảo.

Hạng mục một lần nữa khởi động, công ty chi nhánh Hoài Thành của tập đoàn Lâm thị từ trên xuống dưới thay máu.

Địa điểm cuộc họp báo cách công trường không xa, Lâm Hi từ trong hội trường cuộc họp báo bước ra ngoài liền thấy được Tưởng Lâm Dữ đang ở bên ngoài, xe của Thượng Dữ rất dễ nhận ra, Lâm Hi nhấp môi dưới, trong lòng nôn nóng lập tức bình tĩnh lại.

Đã làm được đến nước này, lại xảy ra vấn đề, thì thật là không có thiên lý.

Lâm Hi mang phóng viên tiến vào công trường, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu 7 tối giờ mới kết thúc. Lâm Hi rời khỏi công trường lên xe thay đổi giày với quần áo, đi thẳng đến bữa tiệc, đêm nay mở tiệc chiêu đãi toàn bộ khách mời đều có liên quan đến công công trình, tương lai một năm này cô muốn cùng những người này giao tiếp.

Trên chân Lâm Hi có vết thương, không uống được rượu, Lâm Hạo Dương lên sân khấu thay cô uống. Tửu lượng Lâm Hạo Dương vừa phải, kính rượu qua một vòng liền say, Lâm Hi để Hình lộ đưa Lâm Hạo Dương về khách sạn trước.

Cô tiếp tục tiếp đón khách mời, hơn 11 giờ tối tiệc tược mới hoàn toàn kết thúc. Lâm Hi sắp xếp mọi người rời đi, cuối cùng cô một mình ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa gọi điện thoại cho tài xế, muốn tài xế chuẩn bị xe.

Cửa nhà hàng mở ra, Lâm Hi nhìn cửa chính một chiếc xe hơi màu đen đang lăn bánh dừng lại. Biển số xe Yến Thành toàn con số một, biển số xe của Tưởng Lâm Dữ chính là điên cuồng như vậy, không nói đạo lý.

Lâm Hi dừng bước chân lại, cô nhấp môi dưới, hạ giọng cùng bên kia nói chuyện, “Đi về trước đi, không cần đón tôi.”

Bóng đêm dày đặc, ánh đèn thành thị rực rỡ. Hoài Thành là thành phố công nghiệp tuyến hai, trời gần rạng sáng, đường phố đã vắng vẻ.

Những ngôi sao nằm rải rác điểm xuyến trên bầu trời đêm, kéo dài tới biên giới thành thị.

Lâm Hi cất điện thoại vào túi áo khoác, điều chỉnh vị trí của nạng. Cửa hàng ghế sau của xe hơi màu đen mở ra, Tưởng Lâm Dữ khẽ cúi người đi ra khỏi xe. Hắn xoay người từ trong xe ôm một bó hoa hồng champagne lớn, đi đến chỗ Lâm Hi. Dáng người hắn thẳng tắp thon dài, dưới bóng đêm lạnh thấu xương, quần tây phác họa ra đôi chân thẳng tắp, dưới tròng mắt kính đôi mắt đen thâm thúy.

Hắn bước từng bước đi đến trước mặt Lâm Hi, còn dư lại một cái bậc thang, hắn dừng lại một bước.

Ngón tay thon dài khớp xương duỗi đến trước mặt Lâm Hi, Tưởng Lâm Dữ nói, “Chúc mừng Lâm tổng, đứng vững ở Hoài Thành.”

“Cảm ơn.” Lâm Hi đụng tới đầu ngón tay của Tưởng Lâm Dữ, nắm tay nhanh chóng buông ra, trên mặt không có biểu lộ bất luận cảm xúc gì, “Sao Tưởng tổng lại đến đây?”

Bên trong cặp mắt đào hoa của Tưởng Lâm Dữ có ý cười, ban đầu là nhàn nhạt, dần dần tăng lên, một đôi mắt chứa toàn ý cười, “Ngày hôm qua mượn xe Lâm tổng, hôm nay còn trả lại, đưa em về nhà.”

Lâm Hi nắm nạng, nhìn hoa trong tay hắn.

Tưởng Lâm Dữ nâng đồng hồ lên, mặt đồng hồ màu lam trong bóng đêm hạ có vẻ rất có cảm giác, hắn nhìn kim giây trên đồng hồ.

“Ba, hai, một.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói trầm thấp có từ tính, một chữ cuối cùng rơi xuống. Hắn bước lên trên cái bậc thang, mắt đen đen sâu thẳm nặng trĩu dưới màn đêm, Tưởng Lâm Dữ trịnh trọng nói, “Ngày lễ vui vẻ!”

Lâm Hi còn đắm chìm trong nhịp đếm của hắn, nghe vậy sửng sốt: “Ngày lễ gì?”

“Ngày 11 Tháng 11, ngày Quang Côn.” Tưởng Lâm Dữ mắt đen thuần túy nhìn cô.

Tôi cảm ơn, Lâm Hi không muốn nhận hoa trong tay hắn.

“Bất quá, giống như là đại đa số mọi người ngầm thừa nhận Lễ Tình Nhân.” Tưởng Lâm Dữ vươn tay đến trước mặt Lâm Hi, thanh âm trầm ách, “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, bốn chữ là một, đúng hay không?”

*nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời một kiếp một đôi người ( tương tư tương vọng bất tương thân).

Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì, cảm tạ duy trì ~