Lâm Hi không biết nên cảm động vì câu trước hay câu sau, giữa mùa đông, đi vòng đu quay công viên.
Tưởng Lâm Dữ có thể mở lịch ra nhìn ngày coi xem chính mình bao nhiêu tuổi, một lão nam nhân đã gần 31 tuổi, cũng không biết xấu hổ đi vòng đu quay.
“Ngày mai là sinh nhật tôi.” Tưởng Lâm Dữ nâng cổ tay lên nhìn thời gian, tiếng nói trầm lắng, “Còn 40 phút, tôi muốn đi vòng quay công viên.” Hắn ngẩng đầu đối diện mắt Lâm Hi, khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình, “Cầu nguyện.”
“Không phải sinh nhật của anh là mùng một đầu năm sao?” Lâm Hi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Tưởng Lâm Dữ, có loại dự cảm không tốt lắm, cô cũng sẽ không ngốc như vậy?
“Tôi là ngày 01 tháng 01, là sinh nhật dương lịch.” Tưởng Lâm Dữ đẩy mắt kính, đối diện mắt Lâm Hi. Chậm rãi nở nụ cười, toàn bộ mắt đào hoa chứa đựng đầy ý cười, hắn tạm dừng một lát mới mở miệng, “Năm 2013 em tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi liền sửa sinh nhật thành ngày một đầu năm.”
Lâm Hi choáng váng.
Phần lớn người Lâm Hi quen biết dùng căn cước công dân là sinh nhật âm lịch, đại khái là vấn đề khu vực cô sinh hoạt, cam chịu thời gian làm trên căn cước công dân là âm lịch. Căn cước công dân của Tưởng Lâm Dữ là ngày 1 tháng 1, cô liền cho rằng sinh nhật Tưởng Lâm Dữ là Tết Âm Lịch.
Quen Tưởng Lâm Dữ qua cái Tết Âm Lịch thứ nhất, cô lấy hết can đảm bạo gan gửi cho hắn một tin nhắn. Mượn cớ ăn sinh nhật Tưởng Lâm Dữ, ở nơi đó chờ nửa ngày.
Tết Âm Lịch cô không trở về Chu Thành, trước kia không quen Tưởng Lâm Dữ, cô ở trong phòng trọ thuê của chính mình, quạnh quẽ. Quen biết Tưởng Lâm Dữ, cô muốn tìm nơi đặt chân.
Tưởng Lâm Dữ cũng là một người ở Yến Thành ăn tết.
Về sau mỗi năm Lâm Hi đều tổ chức sinh nhật cho Tưởng Lâm Dữ, cùng nhau ăn tết.
Không khí yên tĩnh không sai biệt lắm khoảng một phút, Tưởng Lâm Dữ che dấu mở miệng cười, “Sinh nhật ngày nào không quan trọng, nguyên bản tôi cũng không có sinh nhật. Mỗi năm em làm bánh kem cho tôi, tôi cảm thấy mùng một đầu năm khá tốt.”
Lâm Hi: “……”
Ban đầu sinh nhật Tưởng Lâm Dữ là tết Nguyên Đán, ít nhất đám hồ cẩu bằng hữu kia sẽ tổ chức cho hắn. Sau này Lâm Hi nhầm lẫn mùng một đầu năm là sinh nhật Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ sợ lộ liền hủy bỏ sinh nhật ở tết Nguyên Đán.
Cùng một đám nam nhân có cái gì tốt?
Tưởng Lâm Dữ quan sát biểu tình Lâm Hi, cẩn thận dùng từ, “Tôi là muốn cùng em trải qua Tết Âm Lịch, thuận tiện ăn sinh nhật. Tôi rất thích ăn bánh kem em làm, ngày thường lại không thể để em làm, rất phức tạp.”
Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy? Sở dĩ tất cả trùng hợp đều là có sắp xếp từ lâu.
Tết Âm Lịch năm ấy ban đầu Tưởng Lâm Dữ tính toán đi tới nhà cậu, đêm giao thừa bởi vì công việc chậm trễ, tính toán qua mùng một đi qua. Qua 12 giờ đêm giao thừa Lâm Hi đã gửi cho hắn một cái tin nhắn sinh nhật vui vẻ, ma xui quỷ khiến hắn hủy bỏ vé máy bay, không đi thành phố H. Hắn ám chỉ Lâm Hi, hắn một mình ở Yến Thành ăn tết.
Quả nhiên, ngày hôm sau Lâm Hi mang theo toàn bộ tài liệu tới nhà hắn. Làm một bữa cơm trưa phi thường phong phú, lại làm cho hắn một cái bánh kem. Lâm Hi ở phòng bếp bận rộn, hơi thở bánh kem thơm ngọt lan tràn trong không khí, hắn quyết định đem sinh nhật sửa lại mùng một đầu năm.
Tưởng Lâm Dữ rất thích Lâm Hi vì hắn làm bánh kem, cho nên hắn mới muốn vì Lâm Hi làm bánh kem.
Nhìn người mình thích vì mình làm bánh kem cảm giác rất ngọt ngào, những đồ vật khác không thể nào so sánh được, Lâm Hi quá ngọt ngào.
Lâm Hi nhìn hắn ước chừng khoảng một phút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Quá xấu hổ, da đầu tê dại xấu hổ, cô bắt đầu đỏ từ cổ lên trên mặt, cũng may cô có thể giả bộ, bình tĩnh tự tin kiên quyết không lộ manh mối.
Cho nên hai người bọn họ nhầm lẫn sinh nhật của nhau, hai người bọn họ là không khí? Bọn họ có bệnh?
Lâm Hi hít sâu, vươn cổ ngồi thẳng tắp. Cô tự xưng là nghiêm cẩn sẽ không xảy ra sai lầm, này cũng quá vả mặt. Sinh nhật Tưởng Lâm Dữ là dương lịch, cho nên hắn cũng cho rằng sinh nhật cô cũng là dương lịch.
Năm phút sau, Lâm Hi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Hạo Dương, “Sinh nhật Tưởng Lâm Dữ là ngày nào?”
Lâm Hạo Dương: “Ngày mai.”
Lâm Hạo Dương: “??? Hai người các em không phải mỗi năm đều ở bên nhau ăn sinh nhật???”
Bọn họ ở bên nhau 5 năm, hàng năm Tưởng Lâm Dữ đơn độc cùng Lâm Hi ăn sinh nhật. Hiện tại Lâm Hi hỏi sinh nhật Tưởng Lâm Dữ là ngày mấy, này —— cũng quá bất hợp lý rồi.
Lâm Hi khôn khéo nửa đời người, bị phá hủy trong chốc lát.
“Em không cần để ý chuyện này, Nguyên Đán hàng năm chúng ta cũng ở bên nhau.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ chầm chậm, tất cả lực chú ý đều trên người Lâm Hi, nói, “Có người chờ mong sinh nhật mới là sinh nhật, không có ai chờ mong, nó chẳng qua chỉ là thời gian của ngày bình thường, không đáng chúc mừng.”
Thần tiên, cầu ngươi đừng giải thích, tiếp tục giải thích Lâm Hi liền tại chỗ cất cánh, phá cửa sổ mà bay.
11 giờ 40, bọn họ đến vòng quay công viên Hoài Thành. Buổi tối vòng quay công viên không buôn bán, lâu đài yên tĩnh đứng lặng ở trong bóng tối, ánh đèn công viên sáng lên, lập loè giống biển sao.
Lâm Hi xuống xe cài nút áo khoác nút lên đến trên cùng, quay đầu nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, “Buổi tối có thể đi vào sao?”
“Siêu năng lực.” Tưởng Lâm Dữ mặc áo khoác ngắn, một tay bỏ trong túi bước chân dài tản bộ đi về phía trước, tiếng nói thong thả trầm thấp tẩm ý cười, “Sẽ không để cho em ở bên ngoài nhìn.”
“Năng lực tiền?” Lâm Hi đi bên cạnh, vòng quay công viên trong Hoài Thành ở trên hồ, gió lạnh gào thét, xen lẫn mùi vị của nước. Trên chóp mũi bỗng nhiên bị lạnh, Lâm Hi ngẩng đầu nhìn không trung. Bông tuyết xôn xao từ trên trời giáng xuống, từ chỗ sâu trong bầu trời đêm rớt xuống tới dưới ánh đèn, “Tuyết rơi?”
“Trận tuyết đầu mùa ở Hoài Thành sao?” Tưởng Lâm Dữ đi bên cạnh người Lâm Hi, quay đầu nhìn cô. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hi lập loè ánh sáng, Tưởng Lâm Dữ càng muốn hôn cô.
“Ừm.” Mặc dù Lâm Hi chạy khắp nơi trên cả nước, nhưng chủ yếu vẫn ở trong Hoài Thành.
Tưởng Lâm Dữ lại không giống hắn chạy trên khắp thế giới, hôm nay mới trở lại Hoài Thành.
Bọn họ trải qua quá nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên xem tuyết lần đầu tiên dắt tay lần đầu tiên hôn môi lần đầu tiên ôm, bọn họ ở bên nhau 5 năm, đem toàn bộ lần đầu tiên trong cuộc đời trải qua lại một lần.
“Vậy tôi rất may mắn.” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, thấp giọng nói, “Nghe nói tuyết đầu mùa, là ngày tỏ tình.”
Lâm Hi nhìn lại, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Mắt đen Tưởng Lâm Dữ mang theo cảm giác nóng bỏng.
Lỗ tai Lâm Hi có điểm nóng, cô cho tay vào túi, mím chặt môi. Giày đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng vang, bên cạnh là Tưởng Lâm Dữ cao lớn, hắn đi đường khuỷu tay ngẫu nhiên đụng tới Lâm Hi.
Ban đầu Lâm Hi cảm thấy vòng quay rất trẻ con, công viên trò chơi có cái gì tốt để chơi? Những chờ mong trước kia của cô sau khi đi cùng Lâm Hạo Dương tới công viên trò chơi bị chen thành cá mòi đóng hộp, liền tan thành mây khói. Nhưng hiện tại, cô không biết vì cái gì đột nhiên khẩn trương.
Tim đập rất nhanh, tay chân không biết nên để nơi nào.
“Nghe ai nói?” Lâm Hi lời nói vừa ra khỏi miệng liền muốn đem đầu lưỡi của mình cắn rớt, còn có thể nghe ai nói? Còn không phải là tìm cái cớ muốn nói như thế nào liền nói như thế đó.
Tuyết càng lúc càng nhiều, bay lả tả từ trên trời rơi xuống, rắc xuống nhân gian.
Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, “Em cảm thấy rất khéo?”
Lâm Hi bị hắn cười trên mặt càng nóng, kéo khăn quàng cổ lên che mặt chỉ còn lại đôi mắt, đứng thẳng tắp, “Còn được đi.”
Hai người bọn họ đã tới lối vào, nhân viên công tác mở cửa cho bọn hắn, nói, “Trực tiếp đi vào là lối vào vòng đu quay, mở cửa cho anh.”
“Cảm ơn.” Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận tấm thẻ
Toàn bộ đèn của công viên trò chơi sáng lên, vòng đu quay chậm rãi chuyển động. Trong đêm tối toàn bộ ánh đèn vòng đu quay cao lớn được mở phi thường chấn động, loại cảm giác khẩn trương này lại tới nữa, Lâm Hi nhấp môi dưới.
Âm nhạc bên cạnh cũng vang lên tới, Lâm Hi quay đầu lại.
Ngựa gỗ xoay tròn lập loè ánh đèn, chuyển động giống như trong truyện cổ tích.
“Em muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn sao?” Tưởng Lâm Dữ nói, “Tôi bao suốt đêm, có thể chơi đến hừng đông.”
Ấu trĩ.
Mặt Lâm Hi rất nhanh chôn trong khăn quàng cổ, tim cô đập bay nhanh. Vòng đu quay công viên rất có ma lực, rõ ràng trước đó cô cùng với Lâm Hạo Dương đi công viên trò chơi không sai biệt lắm, nhưng ở chỗ này chính là cảm nhận được loại cảm giác ảo mộng này mộng. Giống như là khi còn nhỏ ảo tưởng cảnh tượng trong công viên trò chơi, có ánh đèn, có âm nhạc còn có vòng đu quay chậm rãi chuyển động.
“Em chờ tôi một chút.” Hai người đi đến phía dưới vòng đu quay, đột nhiên Tưởng Lâm Dữ đi nhanh hướng về bên kia.
Hôm nay Lâm Hi muốn cùng Tưởng Lâm Dữ nói chuyện gì? Cô giơ tay che lỗ tai lại, nghĩ không ra.
Tưởng Lâm Dữ thân hình cao lớn, chân thon dài thẳng tắp, giống như trong cảnh tưởng tượng của Lâm Hi.
Lâm Hi thu hồi tầm mắt, quay mặt xem các trò chơi khác, muốn cho chính mình bình tĩnh lại. Người đã 27 tuổi, đừng có một bộ dáng chưa hiểu việc đời.
“Hi Nhi.” Tiếng nói trầm thấp vang lên.
Lâm Hi quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ đưa tới một cái kẹo bông gòn hồng nhạt thật lớn, “Cho em.”
Kẹo bông gòn xoã tung mềm mại, so với cái Tưởng Lâm Dữ làm đẹp hơn nhiều. Lâm Hi nhận kẹo bông gòn, không lý do cảm thấy thẹn thùng, may mắn xung quanh không có ai.
“Muốn đi lên không?”
“Đi thôi.”
Lần đầu tiên Lâm Hi ngồi vòng đu quay, không gia khép kín, vòng đu quay chậm rãi hướng về phía trước. Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ mỗi người ngồi một bên, cô còn ngốc hề hề giơ kẹo bông gòn.
Không khí yên tĩnh, cái loại cảm giác khẩn trương này lại tới nữa.
“Chơi vui không?” Tưởng Lâm Dữ nhìn bên ngoài, nói, “Chậm như vậy sao?”
Lâm Hi cũng là lần đầu tiên ngồi, “Chuyển động nhanh chắc là sợ có nguy hiểm.”
Tưởng Lâm Dữ nhìn chăm chú Lâm Hi một lát, nhấc chân tới ngồi cùng cùng Lâm Hi, nhìn qua kính có thể nhìn thấy cảnh đêm thành thị được tô điểm thêm bởi ánh đèn trên hồ. Từ phía trên nhìn xuống, hồ nước ngược lại thành dải ngân hà, đầy rực rỡ.
Lâm Hi nhìn ra nơi xa, nói, “Bên này cách hạng mục vườn công nghệ rất gần, chuyển động tới chỗ cao nhất, chắc là có thể nhìn thấy hạng mục công ty chúng tôi.”
Tưởng Lâm Dữ hướng bên cạnh Lâm Hi dịch một chút, tay đặt ở trên chân, gần như đụng tới Lâm Hi.
Không khí yên tĩnh, bông tuyết xôn xao, có mấy bông tuyết rơi trên tấm kính. Lâm Hi quay đầu lại đối diện với ánh mắt Tưởng Lâm Dữ, phía sau hắn là ánh đèn.
Lâm Hi đưa kẹo bông gòn cho hắn, “Ăn không?”
Tưởng Lâm Dữ cắn một ngụm, dựa lên trên kính tư thái thả lỏng xuống, nhíu mày phẩm vị, tiếng nói thong thả, “Tôi cho rằng sẽ rất mềm xốp.”
Kỳ thật chính là đường.
“Anh làm kẹo bông gòn, không ăn thử?” Trên ngón tay Lâm Hi dính đường, đưa kẹo bông gòn cho Tưởng Lâm Dữ nói, “Chính là hương vị của đường.”
Tưởng Lâm Dữ nghĩ nghĩ, nói, “Tôi đối với kẹo bông gòn còn có ảo tưởng, tự mình làm cho chính mình, chỉ là một cái đồ ăn. Tôi không quá thích, tôi đơn thuần chỉ là muốn đồ ăn.”
Lâm Hi dừng lại động tác lau tay, quay đầu nhìn qua.
“Khi còn nhỏ tôi nhìn thấy người khác có kẹo bông gòn, tôi rất muốn, nhưng tôi sẽ không chủ động nói ra. Tôi hy vọng cha mẹ tôi có thể phát hiện mua cho tôi, bọn họ không mua, tôi sẽ không lấy tiền đi mua, có thể cả đời tôi không chạm vào.” Tưởng Lâm Dữ cười khẽ, nhìn ra nơi xa, “Một người rất mâu thuẫn.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, ánh mắt thâm trầm, mắt kính phiến chiếu ánh đèn vòng đu quay, tiếng nói trầm tĩnh, “Tôi từ nhỏ đã khó chịu.”
Cho nên, chưa từng có người mua kẹo bông gòn cho hắn.
“Vì cái gì mang tôi tới nơi này?”
“Tôi hy vọng có thể cùng người mình thích đến nơi tôi thích.” Lần trước Tưởng Lâm Dữ muốn mang Lâm Hi tới nơi này, ngày đó Lâm Hi mệt nhọc, không thể đi qua, “Làm một lần việc mình ưa thích.”
Vòng quay sắp lên tới chỗ cao nhất, toàn bộ phía sau Tưởng Lâm Dữ là ánh đèn thành thị, ánh đèn tinh tinh điểm điểm giống như ngân hà lưu động ở trong bóng tối. Bông tuyết màu trắng bay tới trên kính vòng đu quay, rơi vào trong bóng tối.
Mắt đen hắn trầm lắng, phảng phất chứa đựng toàn bộ vũ trụ. Hầu kết lạnh lùng hoạt động, tiếng nói trầm thấp của hắn khàn khàn vang lên, “Lâm Hi, tôi thích em.”