Hứa Vi vừa rời đi cách đó không lâu, Phó Chi mới phát hiện trong WeChat nhiều thêm một cái nhóm.
Có một thông báo nhảy lên, bạn cùng thành viên trong nhóm ' Chém chết Thái Dương ', 'Atopos', ' Lục Cảnh Thanh ' còn chưa phải bạn tốt.
Phó Chi đại khái nhìn lướt qua, dựa theo ảnh đại diện và biệt danh là có thể nhìn ra ai là ai.
Hứa Vi vẫn luôn đăng đủ loại cảm xúc, ảnh đại diện của cô ấy là một bông hoa sen đang hé nở, biệt danh đã từ ' ta ngày ngày tự bế ' đổi thành ' ta có nữ nhi lạp '.
Nhìn thấy Phó Chi hiện trang thái hoạt động, lập tức đã phát một cái hoa hồng nở rộ với dòng chữ "Dành cho mỹ nữ".
Phó Chi: "....."
Tin nhắn trong nhóm với sức mạnh của một mình Hứa Vi nhanh chóng đạt đến 99+, thậm chí có thể lật ngược tình thế lên đến 999.
Phó Chi tùy ý nhìn lướt qua, không biết Hứa Vi từ nơi nào đăng lại mấy món súp gà chữa lành tâm hồn cùng những lời nhận xét sai lệch của xã hội, theo sau tag toàn thể thành viên.
Ta có nữ nhi lạp: 【 Đêm khuya mộng hồi, đọc này phồn văn, càng khó đi vào giấc ngủ, đến chi thản nhiên, thất chi thản nhiên, hết thảy tùy duyên, là nhất rộng rãi mà sáng suốt nhân sinh thái độ. Thật tốt mấy thiên văn chương. 】.
Ta có nữ nhi lạp,【 Lại đọc kĩ một lần nữa, phát giác những bài báo này giống như một luận văn đó nha, hay thực sự là tác phẩm của một giáo sư nào đó? Hoặc là những người khác đánh cắp nó đem hết những tinh hoa của cuộc đời gộp lại, đây là thứ hay nhất ta từng đọc. 】.
Phó Chi: "...."
Cô dường như cũng có ước tính sơ bộ về IQ của mẹ mình.
Hứa Vi tự mình gửi tin nhắn đến 10 giờ, mãi đến Lục Cảnh Thanh nhắc nhở cô ấy nên đi ngủ, lúc này mới chưa đã thèm tag toàn thể thành viên nói câu ngủ ngon.
Bọn nhỏ giống như đều không quá nguyện ý bao dung bộ dáng mềm mại và tự phụ của cô TAT.
Phó Chi không ở trên giường nằm bao lâu, buổi tối uống sữa bò nên cô có chút khát, cô đứng dậy cầm cái ly, vừa đi đến phòng khách liền chú ý tới ánh đèn yếu ớt phát ra từ trong phòng bếp.
Thiếu niên giả ma giả quỷ ngồi xổm bên tủ lạnh mở toang hai cánh.
Phó Chi vừa tiến đến, liền bắt gặp ánh mắt của người kia.
Đôi mắt cô quét qua những gói đồ ăn vặt vương vãi trên sàn, nháy mắt lại nhìn đến thiếu niên trong miệng nhét đầy bánh mì, mặt và má căng phồng giống như con hamster đang nhét thức ăn.
Mặc dù Hứa Vi có nói là em gái mang về có bao nhiêu đáng yêu, Lục Dư Mặc cũng chưa từng có chờ mong quá.
Đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện, ăn không đủ no, mặc cũng không đủ tốt, tóc chắc chắn sẽ khô xơ, làn da ngăm đen, có thể có bao nhiêu đáng yêu?.
Nhiều nhất cũng là đôi mắt nhìn đẹp một chút, toát lên sự ham hiểu biết.
Dù sao cũng là tiểu đáng thương.
Nhưng hiện tại.
Lục Dư Mặc nhìn mắt Phó Chi.
Tiểu đáng thương tựa như đã mất kiểm soát, điên cuồng lao về hướng phát triển của tiểu đáng yêu.
Phó Chi thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Anh cả."
Lục Dư Mặc có chút kinh ngạc: "Mày biết tao là ai?".
Phó Chi gật gật đầu, rốt cuộc thì trong vòng bạn bè của Hứa Vi cũng toàn là ảnh chụp của con trai.
Lục Dư Mặc nhăn lại mày, trong giọng nói tràn đầy phòng bị: "Mày điều tra tao? Có phải là sớm biết nhà chúng tao có tiền nên mới nhắm tới!?".
"..."
Phó Chi đã hiểu, người anh trai này có lẽ đang hiểu lầm là cô đến để đoạt di sản.
Phó Chi trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô không có kinh nghiệm ở chung với người nhà, nhưng nếu người anh trai này yêu thích tiền, vậy chắc chắn ở chung cũng không tệ.
Bởi vì cô có rất nhiều tiền, cũng có thể đưa cho người anh trai này nha.
Chỉ là không đợi cô mở miệng, Lục Dư Mặc liền thấy cô đang cầm trong tay chiếc ly cùng bộ với hai chiếc ly của ba mẹ.
Không nghĩ đến cô thừa dịp hắn không có ở nhà liền leo lên vị trí được yêu thương nhất.
Lục Dư Mặc trực tiếp đỏ mắt: "Không có tao chúc phúc, các người một nhà bốn người vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ hạnh phúc!".
Phó Chi: "???"
Lục Dư Mặc quá chán ghét kẻ xâm nhập này, hắn lướt qua Phó Chi, mở cái cặp sách ra, sau đó lấy hết sữa chua cùng với bánh mì sữa trong tủ lanh vào trong cặp.
Phó Chi tinh mắt thấy trong cặp hắn còn mấy cái áo sơ mi mới.
Lại còn chuẩn bị rất cả rất tốt.
Lục Dư Mặc vốn còn muốn uống một ly nước ấm, nhưng khi thấy Phó Chi nhìn hắn một cách chật vật, hắn trong lòng thật sự nghẹn muốn chết, dứt khoát liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, dùng một loại kinh sợ đến cha mẹ, nhưng vẫn là muốn phát tiết ra tới phẫn nộ, ậm ừ rầm rì một tiếng, lại lần nữa mang cặp sách rời nhà đi ra ngoài.
"...."
Phó Chi cũng không biết khuyên như thế nào, đang nghĩ ngợi tới, lại nghe thấy bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân, Lục Dư Mặc đi mà quay lại.
"Ai, cái kia ".
Phó Chi ngẩng đầu, khuôn mắt thiếu niên nghiêm túc, nhưng ánh sáng vàng nhè nhẹ từng ánh sáng chiếu ra cũng mơ hồ có thể thấy vàng tai hắn đã đỏ rực.
Lục Dư Mặc tận lực nói thẳng: "Thẻ ngân hàng của tao bị khóa rồi, cho tao mượn ít tiền trước."
Phó Chi: "...."
Cô quả thật không nhìn lầm, hắn quả thực thích tiền.
Vì thế Phó Chi nói: "Anh ở chỗ này chờ em một chút, em về phòng lấy tiền cho anh."
Lục Dư Mặc hơi gật đầu: "Đi nhanh về nhanh.".
Cô lúc này mới xoay người, đi chưa được mấy bước lại quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn đứng ở tại chỗ không đi, tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, dẫm lên dép lê lộc cộc lên lầu.
Lục Dư Mặc: "...."
Lại, lại còn rất đáng yêu đi.
Chỉ là ý tưởng từ lúc trong đầu nhảy ra tới, Lục Dư Mặc không nhịn không được cho chính mình một cái tát.
Tỉnh lại một chút Lục Dư Mặc, đó chính là người cướp mẹ của mày!
Chính một đứa cô nhi cướp mẹ, mày còn quan tâm nó đáng yêu hay không làm cái gì!?.
Trước khi Phó Chi xuống lầu, Lục Dư Mặc nhanh chóng củng cố lại tinh thần.
Phó Chi cho Lục Dư Mặc một cái thẻ ngân hàng, Lục Dư Mặc liếc mắt một cái đảo qua đi, có vài phần khinh thường.
Kỳ thật trước khi Phó Chi tới, mẹ hắn cũng có nói, đây là em gái đến từ nông thôn, hắn phải chiếu cố nhiều hơn.
Đứa trẻ ở nông thôn một ngày có thể có bao nhiêu tiền tiêu vặt?.
Chỉ cần đưa toàn bộ tiền mặt là được, lại làm màu làm gì không biết, bảo vệ số tiền 3 chữ số bằng cái thẻ 6 chữ số à.
Đương nhiên, Lục Dư Mặc chỉ là ở trong lòng lẩm bẩm vài câu, trước khi đi, nhìn Phó Chi một thân váy ngủ màu trắng, còn bộ dáng hung ác uy hiếp cô: "Hiện tại trong nhà này người được yêu thương nhất là tao. Không được đem chuyện tao về nhà nói cho ba mẹ, đồ ăn vặt trong tủ lạnh cũng phải nói là mày vụng trộm ăn, nếu không..."
Lục Dư Mặc do dự giữa ' nếu không chính thất ta sẽ đem phi tần ngươi ném ra ngoài ' và ' chính cung giơ tay đánh thiếp thất ' thật lâu sau, không biết liếc tới nơi nào, ánh mắt sáng lên, giơ tay lên trên đầu Phó Chi giựt giựt cái bím tóc, hung tợn nói: "Nếu không tao liền giật bím tóc mày xuống, biết không?".