Cách một khoảng rất xa, Điền Nặc giơ tay chỉ vào hướng của Phó Chi: "Đình Đình liên tục giành được giải quán quân hai năm, trình độ của cậu ấy không thể nghi ngờ được! Còn về phần cậu, trình độ giáo dục ở thị trấn nhỏ như thế nào ai cũng rõ! Tự đặt tay lên ngực mà ngẫm lại đi, nếu không phải mời giáo viên về dạy thì kỹ năng nói tiếng anh của cậu có tốt đến mức đó không?"
"Theo tôi thấy, nói là cậu ở ngoài nhờ sự giúp đỡ đã nói giảm nói tránh hết mức rồi, chỉ sợ cậu vì thẻ ra vào viện nghiên cứu, sáng sớm đã đi mua chuộc đề thi rồi!"
Chu Đình Đình nghe Điền Nặc nói như vậy, lau nước mắt: "Quên đi, sự việc cũng đã định trước rồi, bây giờ nói thì có ích lợi gì, tớ tin nhà trường rất công bằng!"
"Cái gì mà công bằng, còn không phải là Lục gia giàu có sao! Phó Chi bây giờ có thể đi cửa sau giành được giải cao trong cuộc thi, tương lai nhất định cũng sẽ để ba mẹ nhờ quan hệ để vào một trường đại học danh tiếng!" Các nữ sinh trong hội trường đều âm dương quái khí.
Rất nhanh đã có người tiếp lời: "Không tính đến việc dùng tiền của nhà mình để gian lận và giành lấy giải thưởng mà là cậu ta đã cướp mất ước mơ của Chu Đình Đình, còn nói không cần bắt cóc đạo đức của cậu ta, chúng tôi chỉ muốn cậu ta hoàn chỉnh lại tam quan của mình, cũng chưa bắt cậu ta cúi đầu nhận sai với Chu Đình Đình, như vậy còn chưa đủ khoan dung sao?!"
Trên ghế giám khảo, ánh mắt của Đỗ Mân dừng lại chỗ đám nữ sinh dưới khán đài, sắc mặt đen như mực.
Phó Chi ngả người ra sau ghế, tùy ý cong môi, giọng điệu bình thản nói: "Các cậu nói rất hay. Chi bằng dứt khoát đi bán hàng đa cấp luôn đi."
"Mắc cái gì muốn bọn tôi bán hàng đa cấp? Bọn tôi đều có thể phân biệt được đúng sai, người sai cũng không phải bọn tôi!"
"Đúng là được nhà giàu nhận nuôi có khác, ngay cả sự chân chất giản dị của nhà quê cũng không cần nữa sao?"
"Cậu còn trẻ như vậy đã làm ra bộ mặt tư bản, đi ra xã hội không biết sẽ gây họa cho bao nhiêu người!"
Trong hội trường, có một số người không phục thái độ nói chuyện của Phó Chi, cảm xúc đều phát hỏa.
Một mảng nhốn nháo xì xào, Đỗ Mân đập một cái xuống ghế: "Bắt cóc đạo đức, thiểu năng trí tuệ ra vẻ hiểu biết? Chủ nhiệm Lưu, đây chẳng lẽ là phong cách chung của học sinh trường thầy sao?!"
Đỗ Mân là phó viện trưởng viện nghiên cứu FZ ở Bắc Kinh, mà viện nghiên cứu FZ lại đại biểu cho cơ sở nghiên cứu khoa học hàng đầu của Trung Quốc.
Hắn tức giận, kẻ hèn mọn Tiểu Lưu bên cạnh bị dọa cho chết khiếp.
Cả hội trường trong nháy mắt im bặt.
Không ai có thể nghĩ đến, người có thân phận cao quý như Đỗ Mân lại hạ mình lên tiếng thay cho Phó Chi.
Chủ nhiệm Lưu tháo kính ra, lau mồ hôi trên khóe mắt: "Phó viện trưởng Đỗ..."
Tiểu Lưu muốn giải thích, Đỗ Mân không muốn nghe nữa, dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào Chu Đình Đình, tức giận nói: "Bạn học này, nếu thật sự có khóa học cấp tốc mà có thể đạt đến trình độ của Phó Chi trong vòng một tuần, thì loại phương pháp này đã được phổ biến từ lâu trong các trường cao đẳng và đại học trên toàn quốc! Đừng luôn lấy sự ngu dốt làm tính cách của mình, kiến thức và sự tu dưỡng của bạn đã xác định sẵn việc bạn chẳng có chút cống hiến nào cho xã hội cả, nó chỉ là một trò cười cho sự thành công mà thôi!"
Lời này nói rất nặng, khuôn mặt Chu Đình Đình liền trở nên trắng bệch.
Nhưng mà, không đợi cô ấy giải thích, giáo viên tiếng anh của lớp 1 cũng xen vào: "Trình độ của Phó Chi đúng là không thể do khóa học cấp tốc mà thành được. Kỹ năng nói tiếng anh của em ấy tốt hơn nhiều so với dân chuyên, nếu không phải từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, vậy nhất định là cũng là học tập rất chăm chỉ, đây căn bản không phải chuyện ngày một ngày hai!"
Cô ấy vừa nói xong liền nhìn về phía Phó Chi, rất muốn được công nhận.
Phó Chi, người lớn lên trong phòng thí nghiệm và không bao giờ phải làm việc chăm chỉ, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Giáo viên tiếng anh: "...."
Đứa nhỏ rắc rối này!.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phúc Hắc Quyết Đấu 2. Một Kiếp Vấn Vương 3. Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản 4. Nhất Nhất Tri Tâm =====================================
Nếu chỉ là giáo viên trong trường nói thì thôi, nhưng Đỗ Mân cũng đã lên tiếng, hắn và Phó Chi không thân chẳng quen, cho nên cũng chẳng có lý do gì để ra mặt giúp Phó Chi khiển trách Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình từ sau khi có người lên tiếng giúp mình chỉ trích Phó Chi, cả người cô ấy liền bình thản không ít, còn chờ Phó Chi trả lại thẻ.
Cũng không nghĩ đến nửa đường lại mọc ra một cái Đỗ Mân.
Hội trường chỉ có một nhóm nhỏ bị kích động lên tiếng bảo vệ cô ấy, hầu hết những người còn lại vẫn chưa rõ tình hình như thế nào, cũng không có hành động hay bàn luận.
Nhưng một khi Đỗ Mân đã nói thì mọi chuyện sẽ khác.