Không Mua Được Ánh Trăng

Chương 4



16

Sau khi ăn xong, mọi người tự giác chia ra làm hai khu vực nam và nữ.

Tôi và mọi người không quá thân thiết, vì vậy tôi chọn ngồi ngoài rìa.

Lưu Hi Nguyệt rút khỏi cuộc vui, ngồi xuống cạnh tôi.

“Cậu không thích Chu Nghiên Bạch nữa hả?”

Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy.

Chu Nghiên Bạch ngồi giữa đám đông, thân hình đ ĩnh bạt, cử chỉ ưu nhã.

Đẹp quá mức xuất sắc.

Giống như mang theo một lực thu hút ánh mắt người khác.

Tôi gian nan thu hồi tầm mắt, “Không thích.”

“Thật tốt quá, bây giờ tớ đang theo đuổi Chu Nghiên Bạch, đến lúc tớ theo đuổi thành công, cậu không được hối hận đâu đấy!”

Tôi cố giấu nỗi đau trong lòng, gật đầu, “Không hối hận.”

Buổi họp lớp kết thúc, tôi đứng ở trạm xe buýt chờ chuyến xe cuối cùng.

Xe Chu Nghiên Bạch bỗng nhiên dừng trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lưu Hi Nguyệt ngồi ở ghế phụ cười với tôi: “Thư Dao, về cùng đi!”

“Không cần, mình……”

Tôi còn chưa kịp từ chối đã bị Lưu Hi Nguyệt cắt ngang.

“Nghiên Bạch có nói với mình rồi, bây giờ cậu là em gái cậu ấy, nếu như vậy thì về sau cậu cũng vẫn luôn là em gái của cậu ấy rồi.”

Tôi nhìn về phía Chu Nghiên Bạch.

Anh lạnh nhạt nhìn về phía trước.

Tôi nắm chặt túi xách, gật đầu, ngồi vào xe.

Chu Nghiên Bạch đưa Lưu Hi Nguyệt về nhà trước, sau đó lái xe đưa tôi về nhà.

Dọc theo đường đi, chúng tôi đều giữ im lặng.

Ai cũng không nói gì.

Giống như hai người xa lạ cùng sống chung dưới một mái hiên.

17

Lại là một ngày cuối tuần.

Tôi bị mẹ bắt ở nhà với bà.

Chu Nghiên Bạch xuống lầu sau, mẹ tôi bát quái hỏi hắn:

“Nghiên Bạch, hôm trước dì thấy con đi chung với một cô gái, đó là người con thích đúng không?”

Chu Nghiên Bạch mím môi, không nói gì.

Chú Chu nói ngay sau đó, “Nếu đã có người mình thích rồi thì đưa về nhà đi, chúng ta còn phải nói chuyện với nhà gái nữa.”

Chu Nghiên Bạch vẫn không hề hé răng.

Không khí có chút xấu hổ.

Chú Chu gãi đầu, nhìn về phía tôi, “Dao Dao, con thấy sao?”

“Chú nói đúng.” Tôi phụ họa thêm.

Chu Nghiên Bạch lạnh mặt khép sách lại, “Nếu mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì mấy ngày nữa con đưa cô ấy tới nhà mình.”

“Được rồi! Đến lúc đó ba tự mình xuống bếp, đảm bảo sẽ không làm con bé sợ.”

Mẹ tôi bắt tôi xin nghỉ làm.

Vậy nên hôm Chu Nghiên Bạch đưa bạn gái về gặp cha mẹ, tôi cũng ở nhà.

Lúc nhìn thấy Lưu Hi Nguyệt, tôi giật mình.

Tôi lại nhớ đến hôm gặp lại Lưu Hi Nguyệt, cô ấy và Chu Nghiên Bạch trông có vẻ vô cùng quen thuộc.

Nhớ tới lần trước Chu Nghiên Bạch nói, người anh thích tôi cũng biết.

Lúc đó tôi không nhịn được cho rằng, người anh nói là tôi.

Bây giờ xem ra, tất cả là do tôi tự mình mà đa tình thôi.

18

Chú Chu và mẹ tôi đối đãi rất nhiệt tình với Lưu Hi Nguyệt.

Hai người kéo cô ấy ra nói chuyện.

Chu Nghiên Bạch ngồi một bên, lâu lâu gật đầu phụ họa.

Tôi trở thành một tấm phông nền hoàn hảo.

“Hi Nguyệt, cháu quen Nghiên Bạch như thế nào vậy?”

Chú Chu không biết tuổi thơ của Chu Nghiên Bạch nên rất tò mò về chuyện của anh.

“Bọn con là bạn thời đại học, quen nhau từ trước, nhưng gần đây mới chính thức ở bên nhau.”

“Hả? Hồi đại học hai đứa vẫn chưa yêu nhau sao? Có phải Nghiên Bạch không chủ động không?”

“Không phải, vì hồi đó Thư Dao ngày nào cũng quấn lấy Nghiên Bạch, các nữ sinh khác đều không có cơ hội tiếp cận cậu ấy.”

Lời Lưu Hi Nguyệt nói ra làm tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn.

Cô ấy lúc này như mới hiểu ra gì đó, “Cô chú, hai người không biết athư Dao từng theo đuổi Nghiên Bạch sao?”

Chu Nghiên Bạch chỉ cau mày, không nói gì cả.

Tôi gian nan mở miệng: “Đều là hiểu lầm thôi, khi đó……”

Lưu Hi Nguyệt tiếp tục cắt lời tôi, “Hiểu lầm gì chứ, rõ ràng hồi đó cậu theo đuổi Nghiên Bạch mãi, nhưng theo đuổi tới ba năm trời mà cậu ấy không đồng ý.”

“Đều là chuyện quá khứ rồi, chú dì không cần quan tâm đâu, cháu không ngại.”

Cô ấy bày ra vẻ mặt rộng lượng.

Chú Chu thì xấu hổ.

Mẹ tôi như hiểu ra gì đó, đau lòng mà nhìn tôi.

Mà tôi cũng không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này, tìm một cái cớ để chạy về phòng.

Nhưng không bao lâu, Lưu Hi Nguyệt lại tìm tôi.

19

Sau khi cô ta vào phòng tôi, đầu tiên là nhìn một lượt quanh phòng trước.

Sau đó nhận xét: “Phong cách công chúa, rất hợp với cậu.”

Không chờ tôi lên tiếng, cô ta đã nói tiếp: “Không đúng, nói đúng hơn thì phải là thích hợp với cậu trước kia.”

“Trước kia cậu kiêu ngạo trương dương, giống như một cô công chúa nhỏ, đâu giống hiện tại……”

Lưu Hi Nguyệt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Tôi mím môi, không nói chuyện.

Ánh mắt tuần tra khắp nơi của cô ta bỗng nhiên dừng lại.

“Hình như quyển sổ này Nghiên Bạch cũng có một cuốn……”

Thấy cô ta muốn cầm lấy cuốn sổ cùng kiểu mẫu với Chu Nghiên Bạch, tôi vội vàng ngăn lại.

“Không được xem.”

“Có gì mà không xem được.” Lưu Hi Nguyệt nhìn tôi một cái, xoay người ngăn động tác của tôi.

Cô ta chuẩn bị mở quyển sổ ra.

Sự tức giận dâng đến đỉnh điểm, tôi trực tiếp giật lấy cuốn sổ, nhưng lại làm thứ kẹp trong đó rơi xuống đất.

Lưu Hi Nguyệt nhặt tấm ảnh rơi trước mặt tôi.

“Thì ra là giấu ảnh Chu Nghiên Bạch! Thảo nào không cho tôi xem.”

“Còn nói là không thích Chu Nghiên Bạch nữa, kết quả là giữ ảnh của cậu ấy kĩ như vậy.”

Tôi cho rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi sớm đã có thể kiểm soát bản thân, nhưng Lưu Hi Nguyệt nhiều lần tự ý như vậy, cô ta đã chọc giận tôi rồi.

“Tôi có thích anh ấy không, không liên quan gì đến cậu cả.”

Cướp lại tấm ảnh, tôi đẩy Lưu Hi Nguyệt ra khỏi phòng.

Cạnh ——

Cửa phòng đóng lại.

Tôi mãi vẫn không thể lấy lại được bình tĩnh.

Tôi tự nhủ, quá khứ đã qua rồi.

Vì vậy tôi vứt tấm ảnh đó vào thùng rác.

Nhưng lúc nhìn vào gương mặt Chu Nghiên Bạch còn mang theo sự non nớt trong tấm ảnh đó, lòng tôi lại phiếm đau.

20

Ngày đó là ngày khai giảng, tôi mang theo sự tò mò ngắm nhìn ngôi trường đại học của mình.

Sau đó tôi đã bị Chu Nghiên Bạch hấp dẫn.

Thiếu niên ấy thật sự quá đẹp, mọi thứ đều hợp thẩm mỹ của tôi.

Vali hành lý của anh cũ nát, còn bị hỏng một bánh lăn.

Quần áo trên người anh bị tẩy đến trắng bệch

Nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn của anh.

Giống như ông trời cũng đang thiên vị vẻ đẹp của anh.

Một trận gió khẽ thổi qua, mang theo từng cánh hoa đào lả tả rơi xuống.

Thiếu niên ngẩng đầu, nở một nụ cười nhìn bầu trời đầy hoa.

Tôi như chìm đắm vào khung cảnh tuyệt đẹp này.

Chiếc camera trong tay vô thức hướng về phía anh, chụp được tấm ảnh này.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu thích Chu Nghiên Bạch, thật ra là tôi thấy sắc nảy lòng tham.

Nhưng sau đó, tôi dần dần phát hiện, con người anh còn ưu tú hơn cả ngoại hình.

Cho dù ghét cách tôi vung tiền không có não, bị người khác cười nhạo là loại ăn cơm mềm (1), nhưng câu nghiêm trọng nhất mà anh từng nói với tôi, làm tôi đau điếng, đó là anh sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.

(1) Nguyên văn 吃软饭: Ý chỉ những tên con trai bám váy, dựa dẫm vào chị em con gái

Mà khi người khác mắng tôi không biết xấu hổ, là đứa vô liêm sỉ, anh sẽ đứng ra giải thích rằng thích một người không có gì sai.

Lúc tôi bị lừa, anh bắt được tên khốn nạn kia, đưa hắn ta ra trước pháp luật.

Thậm chí một học trò ngoan như anh, còn vì tôi mà đánh nhau cùng người khác.

Báo ân cũng đúng, trả nợ cũng không sai, khi đó, ngoại trừ việc anh không thích tôi ra thì anh vẫn là người rất tốt, cực kì tốt!

Miễn cưỡng quên đi quá khứ, nhưng tôi vẫn nhặt bức ảnh đó lên.

Nhét vào cuốn sổ.

Sau đó khép nó lại, để trên kệ sách.

Như muốn tiếp tục chôn vùi những ký ức đáng lẽ phải bị lãng quên đó.