Không Mừng

Chương 10: Chương 10





Lúc đầu tôi còn cho rằng dù Phương Mân và người nhà có chiến tranh tới đâu đi chăng nữa thì chung quy lại vẫn là người thân, làm sao có thể chỉ trong một sớm một chiều đã trở thành kẻ thù hẳn được.

Nhưng tôi vẫn còn ngây thơ quá, cha mẹ cậu ta quả thực còn không thèm đến tiễn.
“Em đã phạm phải lỗi lầm gì tày trời sao?” Phương Dân thì thầm giữa đám đông kẻ đến người đi.
Tôi xoa bóp bờ vai cậu ta, nói với cậu, không phải tất cả mọi người đều có thể thông hiểu được, vậy bản thân cứ cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, khi đó dù người khác có không hiểu thì cũng sẽ không thể khinh thường mình được.
Cậu ta cười, nói, “Thầy Thi, thầy thật là không biết an ủi người khác mà.”
Phương Mân cắt đứt liên lạc với người nhà, học phí cùng sinh hoạt phí đều trở thành vấn đề nan giải – đây chắc cũng là nguyên nhân cậu dành cả kỳ nghỉ hè đi làm thêm.

Mà ở trên thành phố này thì tiền làm thuê chỉ như hạt cát trong sa mạc, điều kiện gia đình của Phương Mân lại không nằm trong diện có thể xin học bổng.
Trước mắt xem ra, phương án giải quyết nhanh chóng nhất là tôi giúp cậu ta ứng trước học phí.
Mặc dù Phương Mân không muốn cho lắm, nhưng xét đến thực lực kinh tế, rõ ràng cậu ta cũng không thể lay động tôi được.

Tôi ép buộc cho cậu ta mượn tiền.
“Không ngờ thầy Thi còn muốn nuôi em.” Phương Mân cọ tóc loạn xạ trên quần áo tôi, “Vậy em lấy thân báo đáp có được không?”
“Bớt nghĩ mấy thứ vớ vẩn đi.”

Chen chúc ở nhà ga kẻ đến người đi, tôi lùi về sau, duy trì khoảng cách nên có giữa thầy trò với cậu ta.
Đại học A nằm ở trung tâm thành phố Ninh Thành, không ngoa khi nói tài nguyên của thành phố toàn bộ tập trung tại đây.

Học viện của Phương Mân ở hướng Đông Bắc của trường, rất gần trạm xe buýt.

Một đại lộ thẳng tắp, rộng thênh thang dẫn tới tòa.

Các tòa nhà cao tầng san sát nhau, tất cả đều cao hơn và tươi sáng hơn nhiều so với Liễu Trấn.
Lúc Phương Mân nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Tôi cùng cậu ta hoàn thành thủ tục đăng ký, đưa đến ký túc xá, ở đó gặp được bạn cùng phòng của cậu ta, Trịnh Cửu, tốt nghiệp Nhất Trung Vân Thị, thích chụp ảnh, du lịch.

Trịnh Cửu thoáng nghi hoặc quan sát tôi, cuối cùng cũng không hỏi gì, tự mình thu xếp hàng lý, chỉ lễ phép qua loa vài câu.
Giúp đỡ sắp xếp dọn dẹp xong hết thì trời cũng tối rồi.
Tôi dẫn Phương Mân ra ngoài ăn cơm.

Tôi chẳng quen ai khác ở Ninh Thành này, vì vậy động tác cũng liều lĩnh hơn.

Chúng tôi cố ý ngồi cùng một bàn, kiểu này, có thể gần nhau hơn một chút.
Ai cũng nói tình yêu cuồng nhiệt dễ làm người ta ngứa mắt.

tôi nghĩ chúng tôi hẳn là sẽ bị mọi người hội đồng mất.

Đi tới đâu Phương Mân đều nắm chặt tay áo của tôi, tôi đưa tay cho nắm thì cậu ta lại không chịu, bảo rằng tiếp xúc quá thân mật sẽ làm tim cậu ta đập nhanh lắm.

Cứ vậy mà kéo kéo tay áo tôi hết lần này đến lần khác, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người qua đường.
“Phương Mân..


Cậu không cảm thấy chúng ta nên giữ kẽ một chút?”
Nghe được câu này, Phương Mân lập tức dừng chân, mân mê môi nhìn tôi, “Thầy sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Điệu bộ này rất có phong thái muốn khởi binh vấn tội.

Tôi nhanh chóng đánh trống lảng, nói không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi tản bộ.
Đèn đường ở Ninh Thành được thiết kế rất độc đáo, hoà quyện với thiết kế tinh giản của thành phố biển này, thêm những cột đèn nho nhỏ bên trên như bao lấy giấc mơ của biển cả.
Gió biển thổi loạn tóc chúng tôi, Phương Mân đối mặt với mặt biển tối đen như mực hô lớn: “Em mãi mãi thích Thầy Thi.”
Âm thanh lướt nước lan toả về phương Đông xa xôi, hướng về phía mặt trời, lại hướng về mặt trăng, hòa cùng thuỷ triều và khao khát, cộng hưởng với thanh âm từ lời tỏ tình tuổi trẻ nơi biển rộng, dưới bình minh.*
* câu này mình dịch hoàn toàn thoát nghĩa, nên chắc không đúng ý tác giả lắm đâu, nhưng đại loại ở đây tác giả chỉ đang tả cảnh thôi. 
Tôi nhìn cậu ta, giống như nhìn một bức tranh tĩnh vĩnh hằng.
Tôi còn có lớp dạy ở Liễu Trấn, chỉ xin nghỉ hai ngày, nên không thể ở lại với Phương Mân quá lâu.
Trước khi trở về, tôi cùng Phương Mân đi đến quảng trường trung tâm phồn hoa nhất.

Tôi chỉ thấy mắt cậu ta sáng lên, hứng thú nhìn quanh những tòa nhà cao chót vót.
“Thầy Thi, thầy đoán, mấy toà nhà này cao bao nhiêu nhỉ?”
Đầu cậu ta liên tục ngẩng cao, tôi sợ cậu mỏi cổ nên vươn tay nắm lấy gáy cậu.
Xa kia là tòa nhà cao nhất Ninh Thành, bên trong là các công ty Tài chính hoặc Thương mại Điện tử hàng đầu.

Lúc này là mười giờ sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều dân tinh anh âu phục giày da vừa nhìn đồng hồ nổi tiếng trên tay vừa tới tới lui lui vội vàng; cũng có thể nhìn thấy những người đẹp trang điểm tinh tế với cổ trắng và đôi giày cao gót nhỏ không ngừng đi lại.

Phương Mân nhìn tòa nhà kia cực kỳ lâu, sau đó bày ra tư thế chiến thắng với tôi, “Thầy Thi, một ngày nào đó, em sẽ ở nơi đó.”
“Tốt, vậy cậu cần phải cố lên.” Tôi nói, đoạn giơ ngón tay cái với cậu.
Tôi mời Phương Mân uống một ly cà phê ở quán dưới lầu, cậu ta trông có vẻ lo lắng, bảo mùi vị không giống với cà phê hoà tan ở nhà.

Tôi nói với cậu đại loại là đối với người không thích uống thì cũng không khác biệt lắm.
Ngồi ở quán cà phê đến trưa, tôi đưa cậu ta đi ăn món hải sản đặc sản nơi đây.

Tôi đã từng đến thành phố A để tập huấn, cho nên cũng tương đối quen thuộc, nhưng Phương Mân là lần đầu tiên đi xa nhà, tôi nghĩ nhân dịp mình còn ở đây liền muốn mang đến cho cậu những điều tốt đẹp nhất.
Quả nhiên, người trẻ tuổi dọc đường đi đều hưng phấn nhún nhảy, quơ tay của tôi nói, thầy Thi, thầy thật tốt.
Mãi đến khi tôi lên xe quay lại Liễu Trấn, Phương Mân mắt trần mới như trở lại mặt đất.

Mặc kệ tôi dặn dò hay dỗ dành ra sao thì vành mắt cậu ta vẫn đỏ hoe, dùng dằng không chịu để tôi đi.
“Được rồi, cuối tuần tôi tới thăm cậu, được không?”
Nghe xong lời này, cái tên không biết xấu hổ nào đó mới buông tôi ra rồi cười ranh mãnh..