Không Mừng

Chương 23: Chương 23





“Cho nên khi gặp chuyện, người mà em có thể thổ lộ hết lại không phải là anh.” Tôi ngừng một chút, quan sát cảm xúc Phương Mân vẫn ổn rồi mới nói tiếp, “Em xem, chúng ta thậm chí còn chẳng thể ủng hộ nhau được.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì đây?” Phương Mân hít sâu, dường như chẳng thể kiên nhẫn nổi nữa, “Anh trách em không nỡ mở lời tâm sự mấy chuyện bẩn thỉu kia với anh? Vậy có lần nào em về nhà mà anh vui vẻ chưa?”
“Anh không thích em cứ nồng nặc mùi rượu trở về, em biết mà.”
“Em biết? Em biết… Anh cái gì cũng kìm nén không nói, em biết cái beep!” Phương Mân đứng lên, vung vung cánh tay, “Vậy tức là xưa giờ anh vẫn luôn không thích? Hôm nay là rượu, mai lại là cái gì? Hay thôi anh cứ dứt khoát nói dứt điểm đi, cả người em còn điểm nào không vừa mắt anh nữa?”
Phương Mân rống lên như thế, đột nhiên lớn tiếng quá mức, làm tôi giật cả mình. 
Có lẽ vẻ ngoài sững sờ của tôi đã làm lòng em mềm hẳn, Phương Mân hạ thấp âm lượng, dè dặt hỏi: “Anh nói những lời này… là bởi vì em luôn phải đi công tác sao?”
Giọng nói người kia ngược lại vô cùng thận trọng, hệt như rất để tâm đến sự bất mãn của tôi lúc này vậy.

Truyện Mỹ Thực
Tôi lắc đầu, nói với em ấy chuyến đi công tác kia chẳng liên quan gì cả.

Em ấy không hiểu, tiếp tục nghĩ ra ba bốn lý do khác mà giải thích một lượt.
Có lẽ nhìn tôi cứ luôn lắc đầu suốt, Phương Mân lo lắng, ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng tay nắm lấy một góc áo khoác của tôi, hỏi: “Anh thật sự không thích em sao?”
Tôi phản xạ có điều kiện định phản bác, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Có lẽ do sự giáo dục từ thuở ấu thơ đã không được nhiệt tình và thẳng thắn như vậy, tôi không quen nói mấy câu như “anh yêu em”.


Nhưng Phương Mân lại rất thích nói lời yêu, và em ấy cũng từng khiến tôi chẳng chấm nổi bài tập về nhà chỉ vì thể hiện chữ “thích” để làm hài lòng tôi. 
“Cũng đúng, anh trước giờ cũng chưa từng nói thích em.” Phương Mân không đợi được câu trả lời, hốc mắt ươn ướt, “Ngay cả việc chúng ta có thể ở bên nhau, cũng đều là em khóc lóc cần xin mà thôi.”
Tôi chửi em ấy là đồ ngu.*
* thầy chửi là 傻 x – cũng giống như p hôm bữa Phương Mân nói ấy, này cũng là nói tục ở bên Trung nha. 
Đây là lần đầu tôi trong đời tôi chửi thề. 
Cứ như vậy giằng co một lúc lâu, Phương Mân thở dài, hỏi, “Ở cùng em anh mệt mỏi lắm đúng không?”  
“Mệt sao?” Tôi cũng nhẹ nhàng tự hỏi, sau đó cũng không đưa ra đáp án hay khẳng định gì.

Tôi nói với em ấy giữa chúng tôi rốt cuộc là yêu hay không yêu, có mệt hay không mệt lúc này đều không liên quan gì cả, tôi chỉ hy vọng em ấy hiểu rõ bản thân rốt cuộc muốn cái gì. 
Là những ngọn núi cao hay đồng cỏ vượt ngoài tầm mắt, hãy vẫn chỉ là ghế sô pha hai người nơi phòng khách – hoặc thậm chí muốn phân chia không gian cho riêng mỗi người đều được cả.
Phương Mân nhíu mày, dường như thực sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Ba giây sau, em ấy nói vô cùng chắc chắn, “Muốn anh!”
Không có gì bất ngờ đối với đáp án như vậy.

Có lẽ Phương Mân nghĩ rằng chỉ cần nũng nịu như một đứa trẻ rồi nói yêu tôi, vậy thì hết thảy mọi vấn đề giữa chúng tôi đều sẽ được giải quyết dễ dàng. 
“Phương Mân này..” Tôi nghĩ mãi cũng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể dùng giọng điệu quen thuộc nhất để dạy học sinh thường ngày mà nói với em ấy, “Sinh nhật của anh là ngày nào?”
“Sinh nhật của anh?” Em ấy nhìn xuống điện thoại.

Trước đây mật khẩu điện thoại là sinh nhật tôi, em ấy hẳn là không thể không nhớ.

Giờ đây mở khóa cũng chỉ cần khuôn mặt, đại khái chẳng còn gì có thể nhắc em ấy nữa rồi. 
Tôi nhìn em ấy suy nghĩ đến là vất vả, cũng không truy hỏi nữa, nhẹ nhàng cười nói: “Sinh nhật của em là Đông chí, trước đây thích uống nước có gas, hiện giờ thích uống Whisky.

Đã quen ngủ trễ, nhưng buổi sáng thức dậy nhất định phải uống một ly nước lớn.

Không thích cà vạt tối màu, nhưng lại rất thích chiếc mũ beret màu xám – dù lông của nó dinh dính.

Nếu em có thể thường xuyên trở về hơn, anh sẽ còn nhớ kĩ nhiều thói quen sở thích của em hơn nữa.”

“Lại lôi chuyện cũ?” Phương Mân ấn tắt màn hình, nhíu mày. 
“Dĩ nhiên không phải, anh chỉ hi vọng em suy nghĩ thật kỹ một chút…”
Nhưng Phương Mân dường như chẳng muốn nghe những gì tôi nói, ôm chặt lấy tôi, bắt đầu hôn sâu.
Này là gì đây? Chuộc lỗi sao?
Tôi đẩy em ấy ra, lau lau khóe miệng, nói tiếp: 
“Phương Mân, anh đang nói chuyện nghiêm túc – Anh biết sự nghiệp của em chỉ mới bắt đầu thôi và có rất nhiều vấn đề nan giải cần phải giải quyết.

Nhưng mà Phương Mân à, anh không tin em bận đến mức ngay cả thời gian thêm một vài cái nhắc nhở cũng không có.”
Tôi mở di động của mình, bên trong chi chít những lưu ý kĩ càng về ưu khuyết điểm của từng học sinh và những thói quen của Phương Mân. 
“Có vài chuyện thực ra anh đã muốn nói từ lâu rồi, chỉ là mãi vẫn không có dịp.

Nhân lúc hiện tại em không uống rượu cũng không đi công tác, anh hi vọng em có thể nghiêm túc tự hỏi mình một chút, em đến cùng là thích cái gì? Hiển nhiên là tương lai của chúng ta không nằm trên cùng một đường thẳng.

Em mới hai mươi ba, còn nhiều thời gian để ngừng mọi tổn thương đúng lúc.

Vậy nên em cần phải nghĩ cho kỹ, em còn muốn tiếp tục không?” 
Tôi nói rất chậm, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.

Ít nhất là không có nghe ra được chút run rẩy nào.


Kỳ thật trước đó tôi cũng đã nghĩ tới việc đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này vô số lần rồi, chỉ là không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra vào một ngày bình thường không chút cãi vã nào như thế này.
Phương Mân không nói gì, hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Liên tục nhìn chằm chằm mắt tôi, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau em ấy lắc lắc đầu cười tự giễu, trên mặt lộ rõ vẻ chua xót và cay đắng. 
“Ngừng tổn thương… Anh cảm thấy ở bên em tổn thương lắm sao?” Em ấy hỏi.
Không ngờ tôi nói nhiều như thế nhưng em ấy lại hết lần này tới lần khác chỉ vin mãi không tha một điểm như vậy.

Tôi bất đắc dĩ an ủi em ấy, không phải, anh chỉ sợ em không suy xét cẩn thận.
Nhưng người trước mặt làm như hoàn toàn không nghe thấy, vô cùng vững vàng lặp lại lần nữa: “Anh cảm thấy mất mát vậy sao?”
Vừa nói vừa đi qua đi lại, chỉ còn góc nghiêng khuôn mặt vừa vặn lọt vào tầm mắt tôi.

Chút ánh sáng yếu ớt lọt ra que cửa sổ, lướt qua góc mặt em ấy rồi lại phản chiếu trở về.
“Những lời này anh muốn nói từ rất lâu rồi phải không?” Em ấy đột nhiên đứng lặng người, giọng điệu vừa cứng nhắc lại sắc nhọn, “Anh nhịn giỏi lắm, Thi Mân.”.