Không Mừng

Chương 25: Chương 25





Tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Dưới muôn vàn ánh đèn lộng lẫy là Phương Mân.

Khi em ấy mười tám tuổi, mỗi khi cúi đầu sẽ tạo thành đường cong đẹp nhất thế này. 
Báo nhỏ hiện tại đã rất ít cúi đầu. 
Khi nghe thấy bác sĩ Lưu mắng tôi đã là một ngày sau rồi.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.

Mu bàn tay chi chít mũi kim truyền nước.

Không biết nước bên trong là thuốc gì nữa, lạnh buốt lại còn nhói nhói.

Tôi hỏi bác sĩ có thể cho tôi một miếng dán sưởi ấm được không. 
Ông ấy vừa dán vào ống truyền dịch giúp tôi vừa mắng: “Giờ biết đau rồi à? Người trẻ tuổi bây giờ thật hết nói nổi, đối xử cơ thể tốt hơn một chút thì khó lắm à?” 

Bác sĩ Lưu là bác sĩ chủ trị của tôi, từng là bạn thời đại học của mẹ tôi. 
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn trên trần, quanh quẩn xung quanh là đám côn trùng nào đó. 
Hồi mới từ chức ở Vân Thị, tôi cũng đã từng có một khoảng thời gian hút thuốc, uống rượu liên tục đảo lộn ngày đêm, lúc đó dạ dày cũng sẽ rấm rứt đau.

Nhưng khẳng định chưa bao giờ đau như lúc này đây, hệt như có vật sắc nhọn nào đó chọt thẳng vào dạ dày.
Nghe lời bác sĩ nói xong, tôi lại cảm thấy dạ dày quặn đau một trận, không nhịn được lập tức nôn khan. 
Chắc là nhìn tôi đau đến thương tâm.

Bác sĩ Lưu cuối cùng giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nói tối hôm qua y tá gọi điện cho người nhà để tôi có thể bình tĩnh lại, yên tâm nằm nghỉ ngơi. 
Nghe được hai chữ “người nhà” quen thuộc, tôi dù còn đang nằm cũng giùng giằng hỏi ông ấy đã gọi cho ai. 
“Cậu bớt lo mấy chuyện không đâu!” Bác sĩ Lưu đẩy tôi từ từ nằm xuống giường bệnh, “Còn có thể cho ai nữa, tôi chỉ biết số Lâm Thiến thôi.”
Ra là gọi cho mẹ tôi……
Hy vọng ít ỏi trong lòng sớm vụt tắt, một giây sau, tôi lại bắt đầu lo lắng phản ứng của mẹ tôi khi biết chuyện.

Chắc là sẽ vừa mắng tôi không biết chăm sóc tốt cho bản thân, lại vừa đau lòng đi nấu cho tôi bát mì cũng nên. 
“Nhưng không gọi được… Chuyển sang thư thoại.” Bác sĩ cười nhạt, “Cậu tự gọi thử xem được không?” 
Tôi cũng gọi không được, cũng may là còn có ba, ba nghe máy rất nhanh, nghe ba nói thì có vẻ như ba mẹ đang đi du lịch.
Sợ quấy rầy hai người họ vui vẻ nghỉ ngơi, tôi không dám nói mình đang nằm viện, nói chuyện vài câu liền cúp máy.

Tôi định sau khi ra viện sẽ về thăm họ một chút, nhưng bác sĩ Lưu kiên quyết không cho tôi xuất viện, nói rằng nồng độ axit trong dạ dày cao hay thấp còn phải chờ nội soi chụp cắt lớp thì mới chắc chắn được.
Mấy thuật ngữ chuyên ngành này nghe vô cùng dọa người, tôi theo bản năng khiếp sợ, nhưng thái độ bác sĩ Lưu vô cùng nghiêm túc, tôi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. 
Quá trình kiểm tra vô cùng khổ sở, lúc đầu dạ dày rất khó chịu, ống nội soi liên tục luồn vào nội tạng, cảm giác dị vật đưa vào làm tôi liên tục nôn khan, nhưng nội soi luôn phải vào sâu tận dạ dày để ghi hình và kiểm tra.

Tôi nôn ọe đến nước mắt khắp mặt mũi, cuối cùng cũng hoàn thành cuộc kiểm tra khó khăn này.*
Chú thích
Tôi vốn cho rằng đau đớn sẽ dừng ở đây rồi.
Ngày thứ hai, bác sĩ Lưu tới tìm tôi, hỏi mẹ tôi khi nào có thể đến bệnh viện được.

Đây hẳn không phải lời mở đầu tốt lành gì.

Liên tưởng tới một loạt kiểm tra kia, tôi chợt có linh cảm không lành.

Cụ thể là gì thì cũng không rõ, nhưng không chờ tôi thất thần quá lâu, bác sĩ liền nói nếu như Lâm Thiến nhất thời không thể tới được thì ở đây tôi còn người thân nào khác có thể tới được không?
“Bác sĩ Lưu, cháu cũng không còn nhỏ nữa, có chuyện gì trực tiếp nói với cháu không được sao?”
Bác sĩ Lưu hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu, mới nói sẽ cố gắng giải thích tình hình bệnh trạng của tôi bằng ngôn ngữ dễ hiểu nhất. 
Tôi cảm thấy lỗ tai ong ong, dần dần về sau chỉ có thể nhìn thấy miệng bác sĩ mấp máy, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. 
Khung cảnh ngoài cửa sổ lúc này thu hút sự chú ý của tôi, dời tầm mắt nhìn ra ngoài mấy chú chim sẻ đang bay nhảy trên mớ dây điện chằng chịt dưới bầu trời xanh thẳm mênh mông – đây hẳn là cảnh vật quen thuộc mà đám học sinh trung học hay vẽ trong tiết mỹ thuật, vẽ tranh đề tài em và quê hương của em.
Có điều, Ninh Thành không phải là quê hương của tôi, nơi này biển dù có đẹp đến đâu nhưng nếu không còn người đó, tôi chắc chắn sẽ không yêu thành phố này.
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ liền bay xa.

Đây có lẽ phản ứng của đại não đối với căng thẳng, nó sợ tôi phải nghe được tin quá bi thương.

Thấy chưa, phản xạ đầu tiên của đại não tôi còn đáng tin cậy hơn thằng khốn nhỏ Phương Mân kia nữa.
Bác sĩ nói tôi không cần quá lo lắng, ung thư dạ dày nếu được chữa trị kịp thời tỷ lệ thành công vô cùng cao.
Không có di căn rõ ràng hay bất thường được tìm thấy, sau khi xét nghiệm kiểm tra đối chiếu thì xác định là giai đoạn đầu.

Với tình trạng hiện tại, chỉ cần thực hiện phẫu thuật nội soi can thiệp cắt bóc tách dưới niêm mạc (ESD), nếu như ESD được thực hiện thành công thì tỷ lệ sống sau 5 năm sẽ lên đến hơn 95%.*
Chú thích

Phải mất một lúc sau mới xua đi được cảm giác ong ong trong lỗ tai.

Tôi vậy mà còn có thể cười, nói, “Được, cảm ơn bác sĩ.”
Ca phẫu thuật được quyết định nhanh chóng, sau khi thuốc mê hoàn toàn hết tác dụng, tôi tỉnh táo lại phát hiện ra bên cạnh không có giường nào, cũng không tiện cử đông, một loạt các loại ống được cắm vào người để giải nén và dẫn lưu. 
Vết mổ tuy không lớn nhưng lúc nào cũng ê ẩm đau đến mồ hôi nhễ nhại khắp người, vì phòng ngừa triệu chứng tiềm ẩn, tôi thậm chí không uống giảm đau, nghe nói đâu là đau đớn tận cấp 8-9, gãy xương sườn hoặc đốt ngón tay cũng không đau đến thế.
Tôi cũng không biết bản thân làm thế nào gắng gượng đến vậy, cả tuần sau ca phẫu thuật hầu như không hề chợp mắt. 
Những ngày đó tôi không tự ăn uống được, nhưng mỗi ngày đều sẽ nôn mửa, vô cùng kịch liệt, ít nhất phải nôn ra ba lần dịch axit thì mới hết ngày.

Về sau có thể ăn một chút thức ăn lỏng hoặc là uống dung dịch dinh dưỡng, nhưng cứ ăn xong là lại đau đớn vô cùng, cả đêm không thể nào ngủ nổi. 
Thời điểm sắp hôn mê, tôi mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra, thuận theo ký ức tứ chi còn sót lại gọi cho Phương Mân.
Không liên lạc được. 
Tôi rơi vào Địa Ngục, chẳng ai cứu cả.
Lời tác giả: Năm 2020 mà còn có người viết thể loại này à? Máu chó dữ vậy? – Được, cho mọi người chửi tác giả, các bạn cứ tiếp tục..
Lảm nhảm: Đang edit dừng lại lướt FB thì thấy ảnh này, hợp truyện dễ sợ:))).