Không Muốn Làm Ngoại Thất Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 26: 26




“Tử Nghệ, lão thái quân vừa rồi còn nhắc tới ngươi!” Tôn thị đi tới nói.

“Tử Nghệ ca, ta tự mình đi tìm chỗ ngồi đây, huynh cứ làm việc của mình đi.

” Kỵ Thiên Khiếu nhìn nhìn trái phải, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

“Di nương, thân thể tổ mẫu nhiều ngày nay như thế nào rồi?” Lận Tử Nghệ hỏi.

Khuôn mặt Tôn thị lộ vẻ u sầu, khẽ thở dài: “Lão thái quân mấy ngày gần đây không ăn uống gì, ăn ít, người cũng gầy ốm đi chút ít, có lẽ là do trời quá nóng.

”“Ngày mai, ta sẽ sai người đưa chút băng tới.

”“Tử Nghệ có tâm rồi.

”Lận Tử Nghệ nhìn lướt qua trong khách khứa , Tôn thị thận trọng nhìn ra Lận Tử Nghệ đang tìm người, bà che miệng cười khẽ: “ Ngươi đang tìm Hạ cô nương phải không?”Lận Tử Nghệ lắc đầu, rồi sau đó sải bước đi về phía lão thái quân.

Bình thường Lận Tử Nghệ bận huấn luyện binh lính nên sẽ không tới dự loại tiệc tổ chức xem diễn trong sân như thế này, thấy hắn tới, lão thái quân vẻ mặt hiền từ cười.

“Tử Nghệ tới rồi à, ngồi đi.


”Lận Tử Nghệ hành lễ rồi ngồi vào bên cạnh lão thái quân, phía bên phải Lận Tử Nghệ là Lâm đại nhân, người lần này mời gánh hát cùng phu nhân của hắn là Cô Tô thị.

Hạ Cẩn ngồi ở vị trí hẻo lánh, nhìn không được bên kia đã xảy ra chuyện gì, cũng bởi vì vị trí không tốt nên khi xem diễn cũng chỉ xem được nửa bên.

Hạ Cẩn đơn giản là không xem nữa, thừa dịp mọi người trong phủ tướng quân đều đang xem diễn đến hoa viên tướng quân phủ đi dạo.

Trong sân thiết kế vô cùng đẹp, Hạ Cẩn từ trong túi vải mang bên mình lấy giấy bút ra, ngồi ở đình hóng gió, dùng bút than tự chế để vẽ.

Dựa trên khung cảnh nơi này vẽ lại trên giấy, nghĩ về sau nếu mình có một viện riêng, cũng sẽ làm đình viện tương tự.

Lại thấy, trên hành lang dài ở đình hóng gió đối diện, hai nha hoàn bưng khay đi về bên này.

"Cái này là muốn mang đi cho lão thái quân sao?” Đại nha hoàn Bích Đào chặn đường hai người.

“Bích Đào tỷ tỷ, lão thái quân muốn ăn mứt lê phòng bếp vừa mới làm!” Nha hoàn trả lời nói.

“Giao cho ta đi, các ngươi đi xem diễn đi, hiện tại đang đến đoạn hay đấy!” Bích Đào nói.

Hai nha hoàn liếc nhau, cảm kích nói: “Vậy làm phiền Bích Đào tỷ tỷ rồi!” Nói xong liền cùng nhau đi đến sân khấu bên kia.

Thấy các nàng rời đi, Bích Đào khóe miệng tươi cười cứng đờ, nàng ta nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một túi giấy, rắc một ít thứ gì đó lên mứt lê, dùng thìa khuấy đều rồi nhanh chóng đậy lại.

Cho rằng bốn phía không có ai liền bước nhanh rời đi, không nghĩ tới, một màn này hết thảy đều bị Hạ Cẩn nhìn thấy.

“Đó là cái gì a?”“Nàng muốn hại lão thái quân sao!” Tứ Kỳ nhìn về phía Hạ Cẩn.

“Chúng ta có nên đi nhắc nhở lão thái quân một chút hay không?”Hạ Cẩn nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

"Đi xem thử đi.

”Bích Đào bưng khay đi đến khán đài trước sân khấu kịch, đem mứt lê đặt ở trên bàn trước mặt lão thái quân.

“Lão thái quân, đây là mứt lê phòng bếp mới vừa hầm, người tranh thủ ăn lúc còn nóng ạ.


” Nói xong, Bích Đào bước sang một bên.

Tôn thị dùng mu bàn tay kiểm tra độ ấm ở bên ngoài bát, thấy không nóng, liền nói: “Lão thái quân, hiện tại nhiệt độ vừa phải để ăn, uống mứt lê sẽ tốt cho người bị ho về đêm!”Lão thái quân nhận lấy bát mứt, cầm thìa lên cho vào miệng, thời điểm vừa đưa đến miệng, thì một quả từ trên cây phía trên đầu rơi xuống, dọc theo lều che nắng lều vừa lúc rơi vào bát mứt lê trong tay lão thái quân.

Lão thái quân sợ tới mức vô tình làm rơi bát trên tay xuống đất, đồng thời đánh rơi thìa mứt lê xuống bàn.

“Lão thái quân, ngài không bị bỏng chứ!” Tôn thị vội vàng đi qua nhìn.

Cô Tô phu nhân một phen đẩy Tôn thị ra, chen tới: "Ở đây có thuốc trị bỏng, lão thái quân người mau dùng một chút đi!”Lão thái quân vẫy vẫy tay, “Mứt lê này không nóng, không làm lão thân bị thương, nhưng sao táo xanh mới ra trái liền rơi xuống vậy?”Lão thái quân nhìn lên phía trên đầu liền thấy một con chim đang mổ táo xanh, bừng tỉnh nói: “Nguyên lai là tiểu gia hỏa này gây ra.

”Dứt lời liền ý bảo mọi người tiếp tục xem diễn, Bích Đào dọn sạch mứt lê trên sàn, đi ra ngoài sân khấu rồi ném vào sọt rác ở góc tường.

Đợi nàng ta rời đi, Hạ Cẩn đi qua, nhặt lấy một mảnh nhỏ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mứt lê này cho thêm đậu phộng rang.

Lão thái quân không phải là ho về đêm sao, đây là điển hình ho vì nhiệt, ăn đậu phộng trong dầu chiên chỉ càng khiến cơn ho thêm nặng mà thôi!Thậm chí khả năng thời điểm ăn mứt lê dẫn đến ho khan, hít thở không thông.

Là trùng hợp sao, hay là nói, trong phủ này có quỷ muốn hại người?Hạ Cẩn âm thầm chậc lưỡi, trong những đại trạch viện này liền không có mấy người sạch sẽ! Mình vẫn nên cách xa thì tốt hơn.

Bất quá, hại một lão nhân như vậy, cũng không khỏi quá thất đức đi!Nhưng mà, Hạ Cẩn không muốn dính vào những âm mưu nơi hậu viện, cùng bọn họ chơi trò trạch đấu đâu.

Nghĩ nghĩ, Hạ Cẩn lấy giấy bút viết ra những gì mình mới phát hiện được, cũng tặng kèm cho lão thái quân một số thực đơn hỗ trợ.

Trộm lẻn bỏ vào phòng ngủ của lão thái quân, đặt ở dưới gối đầu của người.

“Như vậy, chắc là sẽ không có vấn đề gì.


”Buổi chiều, khi hí khúc kết thúc, Lận Tử Nghệ đỡ lão thái quân về phòng nghỉ ngơi, ra khỏi phòng cùng Lâm đại nhân một trước một sau đi qua hành lang dài.

Lận Tử Nghệ nhìn hắn nói: “Lâm đại nhân, người tới phủ tướng quân cũng thật cần mẫn a.

”Lâm đại nhân gãi gãi đầu, bộ dáng hàm hậu, nói: “ Tẫn hiếu với lão thái quân là những điều vãn bối chúng ta nên làm, chỉ cần lão thái quân cao hứng, ta hận không thể mỗi ngày đều tới!”“Ba tháng trước, bản tướng quân xuất chinh Bắc môn quan, ngươi cũng ở trong phủ sao?” Lận Tử Nghệ thanh âm nhàn nhạt, không hề gợn sóng.

“Thời điểm tướng quân xuất chinh, ta không phải ở kinh thành sao! Sợ lão thái quân lo lắng cho tướng quân thành bệnh, cho nên thường xuyên đến đây một chút, tìm chút đồ mới lạ để giải quyết nỗi lo của lão thái quân!” Lâm đại nhân nói.

“Chắc lại cùng tổ mẫu thảo luận về sự tình xuất chinh của bản tướng quân?” Lận Tử Nghệ dừng bước chân, con ngươi dừng ở trên mặt hắn.

Lâm đại nhân nhếch khóe miệng lên, vẫn là bộ dáng hàm hậu kia, “Lão thái quân cùng ta nói đều là những lo lắng và suy nghĩ của người đối với tướng quân.

”Lận Tử Nghệ thu hồi ánh mắt tiếp tục đi phía trước đi, nhàn nhạt nói: “Lâm đại nhân gần đây ở kinh thành mở một tiệm cơm, quy mô ba tầng lầu so Đức Thắng Lâu còn muốn lớn hơn!”Lâm đại nhân dừng lại bước chân, ánh mắt né tránh, “Đây là do con ta Lâm Xương mở, không phải ta mở a.

”“Tiểu tử Lâm Xương kia, vẫn luôn buôn bán, gần đây tiền lời không tồi, kiếm lời một chút bạc, sau đó liền toàn bộ đều móc ra để mở tiệm cơm!”“Tướng quân, sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?” Lâm đại nhân lau mồ hôi trên trán.

.