Không Nghĩ Tới Đi

Chương 64



Biết Thiệu Từ Tâm sẽ không dễ dàng bị người khác xúi giục, Ôn Chi Hàn cũng an tâm rồi.

Chỉ cần Thiệu Từ Tâm tín nhiệm cô hơn bất luận kẻ nào, vậy mỗi một bước đi của cô đều sẽ rất an toàn, cho đến khi nàng chuẩn bị sẵn sàng đánh vỡ thế cân bằng hiện tại, ở phương diện tình cảm được một tấc lại muốn tiến một thước, công thành chiếm đất.

"Ngủ đi." Thiệu Từ Tâm mở miệng nói.

Nàng xê dịch qua bên cạnh, chừa cho Ôn Chi Hàn một nửa vị trí, sau đó vỗ vỗ giường ngủ.

"Ngày mai còn phải chuẩn bị phát sóng trực tiếp, đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Ôn Chi Hàn đáp ứng, ở bên cạnh nàng nằm xuống.

Đắp chăn đàng hoàng, tắt đèn, trong phòng một lần nữa trở về yên tĩnh.

Mọi âm thanh ngoài cửa sổ đều tĩnh, ánh trăng xuyên qua rèm cửa màu trắng, mông lung rơi vào phòng.

Bóng đêm hoà thuận vui vẻ, đêm dài cô tịch kéo dài.

Ôn Chi Hàn mở mắt nhìn trần nhà.

Một lát sau mới nhắm mắt lại, tìm kiếm cơn buồn ngủ.

Sau đó, cô nghe thấy người bên cạnh truyền đến thanh âm, dường như là Thiệu Từ Tâm ở trong bóng tối trở mình, sau đó quần áo của cô đã bị người nhẹ nhàng kéo hai cái.

"Ôn Chi Hàn." Thiệu Từ Tâm thanh âm cực nhẹ, còn rất ôn nhu, giống như là sợ dọa đến cô.

"Hmm?" Cô đáp lại.

Thiệu Từ Tâm nắm góc áo của cô còn chưa có buông ra.

"Ngày mai phải phát sóng trực tiếp."

"Ừm, chị biết."

"Đến lúc đó có em ở đây, chị đừng lo lắng."

"Được, chị không lo lắng."

"Còn có á, em sẽ gọi chị là "vợ" và "Bà Thiệu" rất nhiều lần, cho nên chị nhất định phải quen nha — nếu không sẽ lộ tẩy mất!"

Thiệu Từ Tâm đang thỏa mãn khát vọng của riêng nàng.

Những ngày tháng sau này, nàng còn sẽ dựa vào chương trình làm đủ chuyện, thử kéo gần khoảng cách cả hai, nếu không thì không phải là lãng phí cơ hội tốt như vậy sao!

Nàng vội vàng muốn cho Ôn Chi Hàn quen thuộc chính mình, lại vô tình xem nhẹ đây là chuyện từ trước Ôn Chi Hàn đã yêu cầu nàng làm.

Trong đêm tối an tĩnh, Ôn Chi Hàn ôn nhu mà cười cười, thanh âm nhu nhu.

Trước kia, cô đã từng khiến Thiệu Từ Tâm tập quen dần với những xưng hô chủ quyền này, nhưng bây giờ thì ngược lại.

Đây có lẽ, cũng coi như là một loại tiến bộ đi......

"Ừm, chị sẽ làm quen, cũng sẽ phối hợp với em thật tốt."

Ỷ vào ánh sáng tối tăm, Ôn Chi Hàn nhìn không rõ, Thiệu Từ Tâm nhất thời kiêu ngạo mà lộ ra nụ cười thực hiện được.

Nàng ân cần mà duỗi tay giúp Ôn Chi Hàn kéo góc chăn, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang dỗ cô: "Ngoan ngoãn ngủ, học tỷ ngủ ngon, mơ đẹp nha."

Ôn Chi Hàn bật cười.

Quả nhiên là khi có việc nhờ với cô, nàng sẽ ngọt nhất, ân cần nhất.

......

Phát sóng trực tiếp vào 8 giờ tối chủ nhật.

Các khách mời có thể đến tòa nhà ghi hình chương trình  《 nhật ký tình yêu sau khi kết hôn 》 để chuẩn bị cho buổi phát sóng sau bữa tối.

Buổi chiều 2 giờ, cách thời gian phát sóng trực tiếp rất sớm, hơn nữa lại là cuối tuần, Ôn Chi Hàn vô cùng thanh nhàn tự tại.

Hôm nay Thiệu Từ Tâm về nhà với ba mẹ.

Từ Chu Chu thấy Ôn Chi Hàn ở nhà một mình, dứt khoát hẹn cô ra ngoài uống cà phê.

Quán cà phê, hai người ngồi ở sát góc cửa sổ.

Từ Chu Chu thêm đường vào cà phê, thong thả ung dung khuấy lên, mở miệng nói: "Cô ấy trở về nhà ba mẹ, sao cậu không đi theo?"

Ôn Chi Hàn cười gật đầu: "Không phải lúc nào tớ cũng có thể về nhà cùng em ấy."

"Nghiêm túc mà nói, ở trong lòng em ấy, tớ còn không tính là người một nhà."

Một bản hợp đồng đã sớm đem tình cảm phân cách rất rõ ràng, rành mạch 

Vì cô không phải người trong lòng của nàng, không cần lúc nào cũng phải chiếm không gian riêng tư của nàng, chọc nàng không vui, đúng không?

Nếu Thiệu Từ Tâm hy vọng cô cùng trở về với nàng, đương nhiên sẽ mở miệng.

Từ Chu Chu nhìn cô một cái, trấn an nói: "Không có việc gì, không phải lần nào tớ cũng về nhà ba mẹ với Yến Thanh."

Ôn Chi Hàn cười cười: "Hai người là người một nhà."

Từ Chu Chu buông cái muỗng: "Hai người cũng có thể trở thành người một nhà mà."

Ôn Chi Hàn ngước mắt.

Từ Chu Chu hất cằm: "Thì...... Bắt đầu tình yêu bằng lời tỏ tình?"

Ôn Chi Hàn: "......"

Từ Chu Chu cảm thấy bản thân nói rất có đạo lý.

Không tỏ tình thì làm sao đối phương có thể biết tâm ý của mình chứ?

Tại sao khi trưởng thành lại phải thận trọng, trưởng thành cũng có thể liều lĩnh hơn một chút trong tình yêu, nói thẳng ra là được rồi!

"Tỏ tình đi tỏ tình đi, cùng lắm thì thất bại thôi, không có gì ghê gớm."

"......"

"Dù sao cậu cũng không phải người sợ hãi thất bại."

"Nhưng tớ cũng có chuyện sợ hãi." Ôn Chi Hàn bỗng nhiên nói.

Mất đi Thiệu Từ Tâm đó là chuyện sợ hãi nhất của cô.

Nếu chưa từng có được, cô còn có thể tiếp tục nhẫn nại.

Nhưng cô đã nếm trải sự ngọt ngào này rồi, cô tham lam khoảng thời gian ít ỏi mà Thiệu Từ Tâm ở bên cô, và cô không còn tưởng tượng được việc mất nàng lần nữa sẽ như thế nào.

Cô đã mất đi nàng một lần, không thể mất đi lần thứ hai.

Cô thừa nhận bản thân hèn nhát trong đoạn tình cảm này.

Cô đã quen ở trước mặt Thiệu Từ Tâm che giấu tình cảm của mình, đã quen với việc thận trọng, thay vì tỏ tình một cách táo bạo và không sợ hãi như những thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Đây là Thiệu Từ Tâm, là người cô thích rất nhiều năm.

Mối quan hệ thân mật của hôm nay là điều cô đã cố gắng hết lần này đến lần khác, và chỉ cần nó không liên quan đến tình cảm, nó sẽ luôn bền chặt không gì sánh được. Một khi nó dính dáng đến tình cảm, chúng có thể trở lại vị trí cũ trong tích tắc.

Cho nên cô không dám tùy tiện ở phương diện tình cảm được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cho nên, là tình yêu của cô không đủ quang minh chính đại, tình yêu của cô vẫn là nhút nhát như thế.

Từ Chu Chu thấy thế, khe khẽ thở dài.

"Chi Hàn à, con đường tình duyên của cậu sao lại lận đận như vậy......"

"Cũng không phải lận đận."

Ôn Chi Hàn ôn hòa cười nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Chỉ là không chiếm được thôi......"

Bên ngoài quán cà phê, ánh nắng xuyên qua ngọn cây, trên mặt đất lưu lại những quang ảnh.

Những lá vàng xen kẽ khắp mặt đất, sáng rõ, tựa như những làn sóng xanh lấp lánh lăn tăn trên mặt nước.

Lá cây xanh tươi, căng tràn sức sống, trông thật tươi tốt, khiến tâm tình người xem cũng thoải mái hơn. 

Cô bỗng nhiên nghĩ đến Thiệu Từ Tâm, vì thế cầm lấy di động chụp một tấm, gửi cho Thiệu Từ Tâm, muốn chia sẻ cuộc sống của mình cùng nàng.

Đáng giá vui vẻ chính là, Thiệu Từ Tâm trả lời trong vài giây.

[ Từ Tâm ]: Đẹp quá

[ Từ Tâm ]: Chụp rất đẹp!

[ Từ Tâm ]: Em cũng chụp hoa mẹ em trồng cho chị xem, chúng siêu đáng yêu luôn!

Sau đó gửi một đống ảnh chụp mới cho cô, mỗi một tấm đều là những bông hoa dễ thương và tràn trề sức sống.

Nàng cũng cùng cô chia sẻ cuộc sống của mình.

Nhiệt tình tích cực, tựa như ảnh chụp những bức ảnh hoa nở rộ, hoạt bát động lòng người.

Ôn Chi Hàn nhịn không được cong lên đôi mắt.

"Có thể sau này sẽ có bước ngoặt.”

Từ Chu Chu nghe thấy cô nói như thế.

...

Thiệu Từ Tâm vội vàng trở về ăn tối với Ôn Chi Hàn trước khi chương trình phát sóng trực tiếp.

Còn tiện thể mang về hai chậu hoa, nói rằng để ở nhà để vun đắp tình cảm

Sau bữa tối, cả hai lên đường đến trường quay.

Không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy một số cặp đôi khách mời khác, bao gồm vợ chồng Chu Hồng.

Từ sau khi đóng máy, Thiệu Từ Tâm và Chu Hồng chưa có gặp lại, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được.

Hai người đang kéo người yêu của mình, tầm mắt đột nhiên chạm vào nhau.

Dừng bước và nhìn nhau. 

Khi nhân viên công tác dẫn đường thấy tình cảnh như vậy, bỗng nhiên cảm thâyd sâu sắc lo lắng.

Tại sao các nàng không di chuyển?

Là đang ấp ủ đại chiêu sao?

Hai người các nàng có tiếng là không hợp nhau, sẽ không thật sự ngay tại thời khắc này mà cãi nhau ầm ỉ chứ? Nếu cãi nhau thì nên làm sao bây giờ???

Sau đó tổ chương trình nhìn thấy Thiệu Từ Tâm giơ tay chào Chu Hồng: "Hello, Hồng Hồng."

Tổ chương trình: "?"

Chu Hồng: "?"

Chu Dịch và Ôn Chi Hàn cùng nhìn về phía vợ mình ở bên cạnh. 

Chu Hồng nổi da gà rồi, điên cuồng xoa cánh tay, mặt đầy ghét bỏ: "Hừ! Cô ghê tởm muốn chết!"

"Chồng à chúng ta chạy nhanh đi, đừng để ý cô ta, quá ghê tởm!"

Chu Dịch bị lôi kéo đi, vừa đi còn vừa cười nói: "Quan hệ của hai người đã tốt hơn rồi nha. "

Chu Hồng xụ mặt: "Làm gì có, ai có quan hệ tốt với cô ta chớ, anh đừng nói bậy!"

Chu Dịch cưng chiều mà sờ sờ đầu Chu Hồng

Nhân viên công tác: "......"

Tôi không hiểu.

Đây là chiêu trò mới gì vậy?

Thiệu Từ Tâm nhìn hai người rời đi, cũng cùng Ôn Chi Hàn đi theo nhân viên công tác đi tới nơi phát sóng trực tiếp. 

Mỗi đôi khách mời đều có một phòng tiến hành phát sóng trực tiếp riêng.

Trên đường đi, Thiệu Từ Tâm còn không quên giải thích cho Ôn Chi Hàn: "Lần trước cô ấy ở phim trường giúp em á."

Ôn Chi Hàn ôn thanh nói: "Ừm, chị biết."

Sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, dùng ánh mặt khẳng định mà lại ôn nhu nhìn nàng: "Từ Tâm của chúng ta là người có tính cách rất tốt, luôn được mọi người thích"

Thiệu Từ Tâm nhìn ánh mắt này của cô, bỗng nhiên có một loại xúc động, nàng muốn hỏi cô một chút: Vậy chị có thích em không

Bất quá nghĩ lại lại từ bỏ.

Hiện tại các nàng đang diễn, còn có nhân viên, cho dù nàng hỏi gì Ôn Chi Hàn đều khẳng định sẽ nói thích, đó là một câu tham khảo không có hiệu quả. 

Haizz, đều là hoa trong gương, trăng trong nước thôi......

Nàng vẫn nên làm tốt công việc của mình trước đã.

...

Phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Có Thiệu Từ Tâm ở bên, Ôn Chi Hàn chỉ cần an tâm đi theo nàng là đủ rồi, căn bản sẽ không luống cuống tay chân.

Bởi vì đây là lần đầu Ôn Chi Hàn phát sóng trực tiếp, hơn nữa là cuối tuần, phòng phát sóng trực tiếp lập tức vọt vào không ít người xem.

Góc trái bên dưới khu bình luận lướt qua rất nhanh, khiến người xem hoa cả mắt.

Ngẫu nhiên nhìn thấy mấy cái bình luận, tất cả đều là khen Ôn Chi Hàn xinh đẹp — đặc biệt là đôi mắt.

Thiệu Từ Tâm phụ trách đọc bình luận cho Ôn Chi Hàn.

Nhìn thấy cái gì lập tức đọc cái đó.

Mấy bình luận nhiệt tình quá mức nàng cũng không dám đọc cho Ôn Chi Hàn, sợ dọa đến Bồ Tát nhà nàng. 

Ôn Chi Hàn ngồi ở bên cạnh nghe nàng đọc, trong mắt tràn đầy ý cười

"Ôn tổng thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Ôn tổng nhà tôi rất xinh đẹp."

"Không biết Ôn tổng nhà em đối với thịnh thế mỹ nhan của mình có ý kiến gì không?"

Ôn Chi Hàn thong dong đáp: "Quá khen."

Thiệu Từ Tâm vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Khiêm tốn."

"Đôi mắt của Ôn tổng cũng quá đẹp rồi, giống như đá quý!"

"Không sai, đó chính là đá quý được khắc lên, đây là tin hot độc nhất vô nhị, phòng phát sóng trực tiếp khác cũng không có."

"Đúng không? Bà Thiệu."

Ôn Chi Hàn cũng không phản bác, ôn ôn nhu nhu mà phối hợp nói: "Ừm, Bà Ôn nói cái gì cũng đúng."

"Hôn hôn vợ Chi Hàn của tôi."

"— Này! Yêu tinh kia, đây là vợ của tôi!"

Nói xong lập tức xoay người ôm lấy Ôn Chi Hàn, sợ bị người nào đoạt.

Ôn Chi Hàn buồn cười, ôm nàng vào lòng.

Ý cười trong mắt cô càng đậm, lúc này, cả ánh mắt lẫn trái tim đều là Thiệu Từ Tâm, chỉ một mình nàng.

Vị học muội này của cô, bất luận thời điểm nào cũng đều đặc biệt đáng yêu đến người ta chịu không nổi, khiến người ta không có biện pháp không thích.

— hoan nghênh đến xem hiện trường Bà Ôn thu phục yêu quái ( đầu chó)

— chính là vợ đó, hai người đều là vợ!

— ha ha ha ha ha ha sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ bị cô ấy chọc cho cười chết

—  hu hu ánh mắt Ôn tổng rất cưng chiều đó nha, đây là em làm loạn còn chị thì cười trong truyền thuyết sao?

— ôn cố tri tâm quá ngọt, motto motto, tôi còn có thể chịu được!!!

Ôn Úc cũng đang xem phát sóng trực tiếp.

Cô ta cũng không muốn click vào, nhưng tay cô ta vẫn rất thành thật mà click vào xem.

Hai người trong màn hình đang ngồi với nhau và tương tác thân mật khắng khít. 

Người xem đang vì các nàng phất cờ hò reo, gửi lời chúc phúc, như thể muốn cho toàn thế giới đều thấy các nàng là duyên trời tác hợp.

Chỉ có Ôn Úc nhẹ nhàng nhíu mày, không thể nói lời chúc phúc.

Tầm mắt của cô ta từ trên người Thiệu Từ Tâm chậm rãi chuyển hướng sang Ôn Chi Hàn.

Ôn Chi Hàn ngồi ở bên cạnh Thiệu Từ Tâm, từ mặt mày đến tươi cười đều tràn ngập ôn nhu và cưng chiều.

Thậm chí, cô ta còn nhìn thấy một phần trân trọng trong ánh mắt cô, như thể người trước mặt là bảo vật quý giá nhất trên đời, là mặt trăng và mặt trời độc nhất vô nhị.

Khi bắt giữ được ánh mắt này, cô ta bỗng nhiên nhớ lại đời trước.

— vào ngày Thiệu Từ Tâm xảy ra tai nạn xe cộ, người thứ nhất xuất hiện ở bệnh viện, là Ôn Chi Hàn.

Khi cô ta chạy tới bệnh viện, Ôn Chi Hàn đã đứng ở hành lang dài trống trải cô tịch, cổ tay áo và đôi tay tràn đầy máu nhìn rất khiếp người, bóng dáng cô độc, tiêu điều.

Lúc ấy cô ta không khỏi dừng bước, ngây ngốc mà hô một tiếng: "Ôn Chi Hàn......"

Người cô độc đứng lặng tại chỗ, nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi xoay người lại.

Hốc mắt đỏ hồng bao trọn lấy đôi mắt xanh lam ảm đạm.

Không còn vẻ trầm ổn như ngày xưa, cũng không còn ôn nhu như thường ngày, cả người giống như bị tước đoạt sức sống, thất hồn lạc phách.

Đó là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Ôn Chi Hàn lộ ra cảm xúc như vậy, tựa như mất khống chế, không biết nên quản lý biểu cảm như thế nào, cũng không biết bản thân nên làm cái gì và có thể làm cái gì.

Lúc ấy tình huống đặc biệt, chuyện Thiệu Từ Tâm xảy ra tai nạn xe cộ đã làm choáng ngợp mọi thứ, và khiến người ta không thể phân tâm để suy nghĩ về những thứ khác. 

Sau này cô ta cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Cho đến hôm nay, khi thấy ánh mắt Ôn Chi Hàn nhìn Thiệu Từ Tâm như thế, đã đánh thức ký ức của cô ta một lần nữa.

Trong khoảng khắc này, mọi chuyện bỗng nhiên trở nên rõ ràng vô cùng.

Một câu hỏi nảy ra trong đầu.

Ôn Chi Hàn.... Không phải là thích Từ Tâm chứ?