"Bố mẹ, em trai anh và chú thím sau một đêm đều đã không thấy."
Tần Hiệt ngữ khí trầm trọng nói.
Cứ cho rằng nói xong lời này Tần Kha sẽ trở nên sốt sắng, nhưng khi Tần Hiệt nghiêng mắt nhìn qua chỉ thấy anh lạnh nhạt không tỏ vẻ gì. Cũng đúng, Tần Kha sau sự kiện kia nhiều năm nay vẫn luôn là một tên mặt than. Có thể làm anh lộ ra một tia khác thường, vậy chỉ có thể là việc liên quan đến Tần Hạ.
Nghĩ vậy, tầm nhìn của Tần Hiệt cũng quét về phía Tần Hạ, chỉ thấy cô đang nhíu mày suy nghĩ gì đó, nhưng ngoài dự liệu trông cô cũng không hề có gì là sốt ruột.
Là vì yên tâm Tần Kha sao? Cho rằng anh ta có thể giải quyết tất cả.
Đáng buồn biết bao, anh ta ngoài việc tỏ ra chấn định thì có thể làm cái gì.
Quan trọng là bố mẹ, em trai, chú thím đều không thấy, nhưng bất kể là Tần Kha hay Tần Hạ, đều không một người quan tâm hỏi thăm, trên mặt cũng hoàn toàn không chút hoảng loạn. Vì sao... là vì lòng người quá mức lạnh lùng ư?
"Tránh đường."
Tần Hiệt định thần, phát hiện Tần Kha không biết từ khi nào hơi nhíu mi đứng ở trước mặt mình. Hắn theo bản năng cẩn thận so sánh, đối phương tựa hồ còn cao hơn hắn nửa cái đầu.
Dưới chân bất giác hơi di chuyển mà tránh ra một lối nhỏ, Tần Kha lạnh lùng lập tức lôi kéo Tần Hạ đi lướt qua.
Mùi thanh lãnh của rừng sâu cùng với hương vị ngòn ngọt của quả đào lần lượt chui vào mũi Tần Hiệt. Hắn nhíu mày tức giận, thầm nghĩ Tần Hạ nữ hài phun nước hoa thì cũng thôi đi, Tần Kha làm cái quái gì mà cũng phải đi theo phun cùng. Xu thế của người thành thị!?
Chỉ là tuy rằng trong lòng ôm bất mãn nhưng Tần Hiệt cũng hiểu lấy đại cục làm trọng. Kỳ thực hắn vẫn luôn cảm thấy nhà cũ ra chút vấn đề, thêm cả đêm hôm qua từ nhà chính bị một đường đuổi chạy ra tới cổng làng... Hắn thật không nhịn được muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà trực giác mách bảo, Tần Kha có thể đưa hắn tìm thấy đáp án.
Tần Hạ được Tần Kha dắt tay suốt một quãng đường trở về sảnh chính. Đến nơi, Tần Kha không trực tiếp đi lên mà đứng ở một góc khuất quan sát. Từ góc độ của Tần Hạ mà xem, người đến tiễn ông nội không nhiều lắm, nhưng là cơ hồ không một lúc nào cổng chính vắng người đi lại qua. Ở nơi này nhìn lại, ảnh thờ trên linh đường bị che khuất mất, chỉ thấy được đầu quan tài gỗ đặt bát cơm cúng cắm hương. Hương đã bị đốt một nửa, tàn hương rơi xuống kệ gỗ phát ra tiếng kêu nhè nhẹ.
Lúc này ngoài trời đột nhiên ì ùng nổi sấm. Tần Hạ ngẩng đầu, không biết từ khi nào trời xanh quang đãng biến thành mây đen vần vũ, ẩn trong tàng mây ngẫu nhiên loé qua vài tia sáng sắc nhọn.
Tần Hạ rùng mình, trời biết cô sợ nhất sấm và sét.
Tần Kha như là phát giác được mà dẫn cô đi vào dưới mái hiên. Không lâu sau, nước mưa nặng nề rơi lộp bộp ở trên đất, đánh vào dòng người kính viếng ông nội đã khuất trở nên có hơi mờ ảo như phủ lên một tầng hơi nước.
Nơi này không đúng. Trực giác Tần Hạ nói cho cô biết, nơi này thực không ổn.
"Alo... Đây là bản tin dự báo thời tiết đến từ đài truyền hình XTC, dự kiến ở miền Bắc Bộ nước ta sẽ đón một đợt mưa giông dải rác ở các tỉnh trong nhiều ngày. Xu thế mưa rất lớn, bà con ra đường nhớ kỹ luôn mang theo áo mưa hay các biện pháp tránh mưa..."
Tần Hạ ngẩng đầu, là loa làng đang thông báo tin tức.
"Anh ơi." Tần Hạ không biết có phải vì trời đổ mưa hay không, trong lòng có chút nặng nề.
"Có tà."
Tần Kha phóng mắt nhìn ra xa xa bên ngoài, cảm nhận được người bên cạnh đáy lòng bất an, vẻ mặt anh lạnh nhạt: "Em cần thiết bảo vệ chính mình, Hạ Hạ."
Tần Hạ hai tay siết chặt vạt áo, nhấp môi không nói.
Bảo vệ chính mình? Vậy anh thì sao? Tần Hạ rất muốn hỏi một câu như vậy. Rốt cuộc, trước kia vẫn luôn là Tần Kha không một tiếng động đứng bảo vệ cô, chỉ riêng lần này, anh nói cô phải tự bảo đảm an toàn cho bản thân. Anh thì sao? Anh sẽ đi đâu sao?
Đúng lúc này, Tần Hiệt đi đến bên bọn họ, cũng bước xuống mái hiên nhìn về phía trời mây âm u nhưng hiển nhiên không phát giác ra được điều gì, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn hai người kia.
Rõ ràng đều là em họ của hắn, bố mẹ xuất thân bần hàn, nhưng ở họ, đặc biệt là Tần Kha mang cho người ta cảm giác ưu việt đến rất khó làm cho người ta bỏ qua nội tâm đi kính ngưỡng.
"Meo~"
Không khí yên lặng quỷ dị giữa ba người bị một tiếng mèo kêu thực nhẹ đánh vỡ.
Tần Hạ quay đầu, chỉ thấy con mèo toàn thân đen kịt, chỉ có vành tai cùng với cái mũi lộ ra chút hồng phấn ngồi trên tường rào. Đôi đồng tử kim sắc mang theo đầy bí ẩn nhìn xoáy sâu vào ba người bọn họ... Không, là nhìn vào Tần Kha!
Tần Hiệt như ý thức được điều gì đột nhiên xông ra: "Mèo? Vì sao sẽ xuất hiện mèo! Đám tang rất kỵ mèo!"
"Đợi đã."
Tần Kha nhấc tay chặn ngang hắn, quay đầu nói với con mèo: "Dẫn ta đi."
Tần Hạ kinh ngạc, cũng không biết là do anh thế mà có thể thông linh nói chuyện với mèo hay là do anh trong lòng có mục tiêu muốn đi tới. Vì sao Tần Kha muốn để nó dẫn đường, vì nó là mèo bản địa? Không, nó chỉ là con đường bọn họ ở trên đường gặp được, là Tần Kha làm cô ôm nó đến đây. Vậy nó biết Tần Kha nói muốn đi đâu ư? Vì sao cô quen anh nhiều năm, lại không bằng con mèo mới quen ngắn ngủi mấy chục tiếng đồng hồ hiểu được ý tưởng của anh.
"Ngheoo uu~" Mèo mun giống như nghe hiểu tiếng người mà kêu một tiếng, lại cũng không biết có thật sự sẽ nghe lời Tần Kha hay không, chỉ thấy nó xoay người thoăn thoắt bỏ đi.
"Tần Hạ, đi thôi." Tần Hiệt tự cho là săn sóc kéo ra một chiếc cô, ý tưởng muốn che chắn cho cô, trên mặt nở nụ cười ân cần.
Chỉ là hắn chưa vui vẻ bao lâu, ô trên tay bị người đoạt mất, đợi khi hắn kịp phản ứng lại lòng bàn tay đã trống rỗng, ngước đầu nhìn chỉ thấy Tần Kha không khách khí cầm ô dắt tay Tần Hạ nhanh chân bước đi theo con mèo.
Nhưng bản thân không nguyện ở chỗ này một mình quá lâu, Tần Hiệt hậm hực rút thêm một cái ô đuổi theo.
Nhà cũ Tần gia tuy rằng kiểu cách cũ kỹ, mái nhà lợp ngói đỏ hồng, nền đất bằng xi măng đơn sơ nhưng lại thực rộng rãi.
Mèo mun dầm mưa một đường, đưa bọn họ đến tiền viện. Mắt thấy nhà kho gần trong gang tấc, nó nhấc chân bật người một cái, đệm thịt nhoáng cái dừng ở bên cửa nhà kho. Nó rũ rũ cả người ướt nhẹp của mình, duỗi người một cái, bắt đầu lười biếng liếm láp thân mình.
Tần Hạ được Tần Kha dẫn đến dưới mái hiên. Trong mắt cô, nơi này tường đơn sơ trát xi măng cùng với vôi xanh. Cột nhà không biết làm bằng loại gỗ gì, nâu nhạt không có vẻ gì là kiên cố. Nhìn lên trên cao, khắc gỗ hoạ tiết hình đầu sư tử ngậm ngọc sơ lược giản dị thiếu một phân thần thái.
Ngây người một lúc, Tần Hiệt đã đuổi kịp hai người, thấy họ đứng ở dưới mái hiên liền nhanh chóng đi đến.
Cửa nhà kho bị một cái khoá và xích sắt to nặng nề khoá chặt lại. Xem dáng vẻ Tần Kha còn không biết làm sao để mở khoá, Tần Hiệt đáy lòng hơi trồi lên một tia đắc ý, rốt cuộc Tần Kha có lợi hại đến đâu, giờ phút này vẫn là dựa vào hắn mở cửa mời vào.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Hiệt rơi ở trên kệ tủ rách nát ít bị chú ý, nhanh chóng muốn lên định lấy ra khoá cửa. Nào ngờ Tần Kha thế mà nhanh hơn một bước, khom người liền với tay vào trong mò đồ vật. Không lâu sau, Tần Kha thu tay về, lòng bàn tay phát ra tiếng chìa khoá va chạm vào nhau leng keng.
Tần Hiệt đôi mắt đều trợn tròn. Tần Kha lại không ở đây, làm thế nào biết được nơi chìa khoá cất giấu.
Mà càng làm Tần Hiệt kinh ngạc chính là trong mấy chục chiếc khoá cũ kỹ ấy, Tần Kha lại chuẩn xác bắt được chiếc chìa khoá chân chính, lạch cạch hai tiếng liền mở ra khoá cửa và xích sắt.
"Kẽo kẹt" một tiếng thật dài như con thú nhỏ bị ăn đau mà gầm một tiếng trầm thấp. Từ hai bên cửa rơi xuống ít vụn gỗ bị mọt ăn, mở ra trước mắt mọi người không gian tối đen như cái động nuốt người. Một ít ánh sáng tự nhiên bên ngoài không cách nào tiến vào.
Tần Kha sắc mắt nghiêm cẩn: "Đi thôi, Hạ Hạ."
Tần Kha quay đầu, như là vô tình khẽ liếc qua Tần Hiệt, rồi cúi đầu dắt tay Tần Hạ, dẫn cô tiến vào bên trong: "Anh dắt em đi."
"Anh Tần Hiệt, không cần tỏ ra chưa trải sự đời như vậy."
Tần Hạ hiển nhiên biết được tâm tư lúc này của Tần Hiệt, có chút buồn cười mà nhắc nhở hắn: "Đi thôi."
Ở chung nhiều năm nay, bản lĩnh của Tần Kha là suy một ra mười cô đã sớm quen. Nhưng Tần Hiệt lần đầu tiên chân thật tiếp xúc có lẽ đã trấn động rồi.
Thử nghĩ nếu Tần Hiệt suy một ra ba sẽ thành như thế nào? Sẽ không cho rằng Tần Kha lợi hại như vậy thì tiền riêng trong két sắt của bố mẹ hắn cũng sẽ sớm ngày bị anh đào ra được rồi cầm hết đi đâu nhỉ?
Tần Hiệt đối diện với ánh mắt lạnh như sương của Tần Kha mà đứng ngơ ra một lúc, đợi đến khi gió không chịu được hắn động tác chậm chạp mà đem hơi lạnh thổi vào cổ áo hắn thì hắn mới lấy lại được chút ít tinh thần. Tần Hiệt thầm than tiếng "Tà môn thật!", túm chặt cổ áo cũng nhanh chóng bước vào theo.
Ban nãy ngoài trời trời quang mây tạnh lại đột nhiên mây đen kéo đến rồi mưa như trút nước, sắc trời cũng vì vậy sẩm tối theo. Mà sau khi ba người đi vào trong nhà kho, cửa phía sau lưng không ai biết được nó từ khi nào đã không tiếng động khép chặt lại.
Đêm đen giơ tay không thấy năm ngón, bốn phương tám hướng phân không rõ đâu là Đông Tây Bắc Nam, tựa như bóng đêm cũng đang lẳng lặng đem bọn họ nuốt chửng hoàn toàn.
"Có công tắc đèn không?"
Lúc này giọng Tần Kha bình tĩnh vang lên, ngoài ý muốn có hiệu quả an ủi lòng người đang bất an.
"Có."
Tần Hiệt tuy rằng không sợ bóng đêm, nhưng dạo này xảy ra quá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng, tâm lý có hơi không vững trãi, hơn nữa loài người vốn là loài động vật hướng đến ánh sáng, vì vậy nếu giờ phút này trong lòng có bất giác lo lắng cũng thực bình thường. Nhưng nghĩ đến nơi này có Tần Hạ ở, hắn bực này một đấng nam nhi đầu đội trời chân đi dép, phi, chân đạp đất, Tần Kha còn bình tĩnh đến thế, hắn so anh lớn hơn hai tuổi, lí nào sẽ chịu thua tại đây!
Chải vuốt xong nội tâm sóng gió của mình, Tần Hiệt xung phong nói: "Anh tìm công tắc."
Tần Hạ từ đầu đến cuối vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo Tần Kha. Cô từ nhỏ đến lớn thường hay gặp một ít điều kỳ quặc, nhưng cô không phải rất sợ hãi, cô biết được chỉ cần có anh trai ở bên chính là hoá nguy thành an.
"Á!! Tần Kha! Cứu mạng!!"
Chợt nghe Tần Hiệt hét toáng lên.
Tần Hạ phóng mắt nhìn về phương hướng Tần Hiệt, thấp thỏm hỏi: "Xảy ra chuyện gì!?"
Đáng tiếc nơi này một mảng đen kìn kịt, thị lực nhân loại không thể xem được bất luận cái gì.
"Anh hình như bị... bị thứ gì quấn lên người!" Giọng Tần Hiệt run run.
Đầu ngón tay cảm nhận được dinh dính cùng nhớp nháp. Cả người bị quấn chặt không cựa được. Cách một tầng áo phông mỏng manh hắn tựa hồ cảm nhận được vật sống thân thể lành lạnh, chậm rãi di động trên cơ thể mình, nhịn không được cả người cứng còng lại.
Không, hắn không muốn chết. Bên người còn có Tần Kha, tin tưởng mạng hắn sẽ không rớt tại đây.
Tần Hiệt cảm nhận tuyệt vọng, lại không ngừng một lần lại một lần hướng thần minh cầu cứu.