Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 104: Có cần thiết không?



Trương Gia Huy vẫn luôn nhíu mày khi nhìn thấy cô thì mới chịu giảng chân mày mà vui vẻ nắm tay cô xoa bóp hỏi: " Em và cậu ta có gì để nói mà mất cả tiếng vậy? "

Cô ngửi thấy mùi giấm chua từ câu hỏi của anh chỉ mỉm cười đáp: " Em chỉ nhờ anh Hai vài chuyện thôi mà! Hơn nữa những bản thiết kế của em đều ở chỗ anh ấy nên em cần sữa lại vài chỗ nên mới lâu thôi! "

Lê Anh Quân buồn cười nhìn tảng băng bĩu môi đáp: " Cái tên tảng băng như cậu có cần phải ăn giấm với ông đây không vậy? Ông đây là anh vợ của cậu đấy! Cậu cũng không tìm hiểu kỹ mà đã ăn giấm rồi! Đúng là hết thuốc cứu chữa! "

- ---------------

Trương Gia Huy nhìn anh nhíu mày, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô đáp: " Dù động vật giống cái cũng không được! "

Nghe được câu trả lời của anh mà cả nhà họ Lê ai cũng giật giật khoé môi không biết nên đáp lại tính cách chiếm hữu của anh như thế nào luôn.

Cả nhà cứ vậy mà trò chuyện thêm một lúc thì ông Lê mới nhìn hai người nói: " Dù sao trời cũng đã tối rồi, hai đứa cũng ở lại Lê gia ngủ đi! "

Trương Gia Huy nhìn bảo bối nhỏ trong ngực anh mỉm cười đáp: " Không sao đâu ạ, con sẽ đưa cô ấy về biệt quyển! Ba vợ yên tâm! "

Ông mỉm cười lắc đầu nhìn cô con gái nhỏ của mình kể từ lúc xuống tới giờ chỉ trò chuyện đôi ba câu, uống hết ly nước cam mà Gia Huy đã đưa.

Giờ lại làm tổ trong ngực của thằng bé thiếp đi lúc nào không hay biết gì.

" Được rồi con bảo tài xế lái xe chậm nha, nhớ chú ý an toàn của thân! " Ông Lê mỉm cười căn dặn anh.

Trương Gia Huy gật đầu đã rõ rồi cầm tay áo khoác bên tay vịn sofa đấp lên người cô cẩn thận rồi mới ôm người trở ra xe tài xế đã chờ sẵn ở đó.

Lê Anh Quân nhìn ba mẹ mình lên tiếng: " Ba mẹ, hai người cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi, con sẽ đi tiễn cậu ấy! "

Hai ông bà gật rồi nhìn con trai mình với đôi mắt sâu thẳm khó đón, họ không biết đã nghi ngờ đều gì nhưng biểu hiện khác thường của con gái và sự quan tâm sức khỏe quá mức của con trai ông bà đã khiến cho họ không thể không nghi ngờ được.

Ở ngoài sân.

Lê Anh Quân nhìn bạn thân của mình của anh trầm trọng hỏi: " Cậu đã biết? "

Trương Gia Huy cứng đờ người dừng bước chân, ánh mắt dịu dàng nhìn bảo bối trong lòng lạnh giọng đáp: " Có cần thiết không? "

Lê Anh Quân nghe câu trả lời anh cũng đã cảm thấy nặng nề hơn, anh ta không ngờ chưa được bao lâu mà tên tảng băng đã phát hiện rồi.

Anh thật sự đánh giá cao sự hiểu biết của em gái anh, nhưng càng không ngờ tên tảng băng này vẫn lựa chọn giữ im lặng tựa như chẳng biết gì mà xem cô che giấu bệnh tình.

" Nếu cậu đã biết sao không lựa chọn nói chuyện với con bé? Cậu có biết con bé lựa chọn hai năm để ở bên cạnh cậu để không còn tiết núi không? " Lê Anh Quân giọng nói đầy đau lòng khi lập lại lời của cô qua điện thoại, anh không biết lựa chọn con bé có thể dẫn đến bệnh tình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn không.

Thật sự anh không dám nghỉ đến đến tương lai sẽ không còn thấy cô bên cạnh anh hay nhìn cảnh ba mẹ đau lòng và tảng băng có thể hủy diệt cả đất nước này.

" Yên tâm, cô ấy sẽ không sao! " Trương Gia Huy cuối xuống hôn nhẹ lên chóp mũi của cô đáp.

Nghe câu trả lời của anh mà Lê Anh Quân giật giật khoé môi.

Anh không ngờ hai người họ có thể sinh ra thật sự là dành cho nhau.

Ngay cả câu trả lời thôi cũng đã đủ chứng minh.

Hôm sau, cô một lần nữa thức dậy đã là buổi trưa.

Cô nhìn lại khoảng trống bên cạnh mình biết chắc anh đã đến trường rồi nên cô cũng chậm rãi đi tắm rồi mới xuống nhà dùng bữa.

Trong lúc dùng bữa, điện thoại của cô đã reo lên. Cô nheo mắt đưa tay bật lo nghe máy, đầu dây bên kia cũng rất nhanh chóng lên tiếng bằng giọng nói trầm ấm: " 📲 Dậy rồi? "

Cô húp cháo rồi mới trả lời anh: "📱 Vâng ạ, em mới dậy! Anh ăn trưa chưa? "

Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói đầy cưng chiều trả lời cô: " 📲 Lo lắng cho anh sao? "

Cô cau mày đáp: " 📱 Hỏi thừa! Không lo lắng cho anh thì em lo lắng cho ai? "

Anh mỉm cười nhìn bài thi trước mắt đáp: " 📲 Nếu lo cho anh thì đến trường đi, ăn trưa cùng anh! Dù sao thì hôm nay em cũng học 3 tiết đầu của buổi chiều mà! Sau khi tan học anh đưa em đi mua sắm! "

Lê Anh Thi nghe anh nói liền đáp Dạ rồi nhanh chóng về phòng thay đồ rồi mới bảo tài xế chở đến trường.

Chưa đầy hai mươi phút cô đã đến trường, rất nhanh cô lên văn phòng làm việc của anh ở tầng thứ năm.

Cô cũng không thèm rõ cửa phòng làm việc của anh mà mở cửa đi thẳng vào phòng, đi đến trước bàn làm việc của anh giả giọng đáp: " Giáo sư, đã qua giờ dùng bữa rồi sao giáo sư không đi ăn vậy? "

Nghe được câu hỏi của người trước mắt lên nhìn, thấy cô đứng ngây bàn làm việc thì mỉm cười chìa tay về phía cô lên tiếng: " Qua đây! "

Lê Anh Thi nhíu mày đi vòng qua bàn làm việc của anh, anh không ngần ngại vòng tay qua ôm lấy eo cô lôi vào lòng, sau đó mới chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái cho cô đáp: " Giận anh sao? "

Cô chu môi lên tiếng trả lời: " Không có giận! "

Anh ôm lấy eo cô, tay kia nâng cằm cô lên cuối xuống ngậm lấy môi anh đào của cô một lút rồi mới lên tiếng: " Đi thôi, anh đưa em đi ăn! "

Dứt lời anh mới đặt cô xuống rồi cầm lấy áo khoác dạ khoác lên người cô, sẵn tiện anh cầm luôn chìa khóa cửa phòng rồi mới khóa cửa cẩn bằng khóa vân tay và mật khẩu.