Không Ngoan

Chương 20: ở chung




Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Trong hành lang vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, xối xả. Từ tiểu khu chạy vào tòa nhà dính mưa cả một đoạn đường, toàn thân Chu Vưu lạnh buốt, tri giác cũng mất đi.
 
Cô cúi đầu, lần mò trong túi xách.
 
Giang Triệt đứng bên cạnh, yên lặng đợi cô tìm chìa khóa.
 
Hai người đều ướt như chuột lột, nước mưa nhỏ tí tách xuống sàn nhà, kéo dài từ thang máy đến tận cửa, ướt sũng.
 
“Vào đi, tổng giám đốc Giang.”
 
Chu Vưu mở cửa, quay đầu lại nói nhỏ.
 
Giang Triệt gật gật đầu, theo sau cô đi vào trong.
 
Vào nhà, Giang Triệt hơi ngạc nhiên, bởi vì Chu Vưu lại đổi chìa khóa, mở một cánh cửa khác.
 

 
Ngôi nhà này rõ ràng đã trải qua quá trình sửa chữa đặc biệt, ngăn cách thành nhiều phòng đơn nhỏ.
 
Anh đã nghe nhân viên trong công ty nói, dân văn phòng cơ bản nếu không thuê nhà chung thì cũng thuê phòng đơn, nhưng trước đây anh không biết phòng đơn rốt cuộc trông như thế nào.
 
“... Đậu má đợt combat phản kích này 6* vãi! Bị ép thành cái tình trạng này rồi còn vùng lên được! Anh trai cứng thật."

(*) 6: Lợi hại, giỏi, đỉnh...
 
“Xong ván ngay thôi, này… mọi người đợi chút, tôi đi lấy cơm hộp xong về ngay.”
 
Hiệu quả cách âm của căn phòng này không tốt, ở ngoài cửa có thể nghe rõ tiếng động trong phòng của anh chàng streamer game truyền ra.
 
Nghe đến cơm hộp, Chu Vưu sững sờ, Giang Triệt cũng khựng lại.
 
Ngay sau đó, hai người đồng thời nhìn ra phía cổng.
 
Chưa tới mấy giây đã có một anh trai giao thức ăn đi xe đạp đội mũ bảo hiểm bị nước mưa tưới ướt sũng, trên người còn mang theo chiếc lồng giữ nhiệt.
 
Rất nhanh, streamer game chủ phòng bên cạnh cũng mở cửa.
 

Là một thanh niên chưa lớn tuổi lắm, tóc nhuộm thành màu xám của bà nội, có lẽ do phải ngồi lâu trong một thời gian dài nên lưng không thẳng, người rất gầy, cơ thể trông yếu ớt.
 
Thỉnh thoảng Chu Vưu sẽ chạm mặt cậu ta, hai người cũng sẽ chào hỏi vài câu xã giao.
 
Lúc này vừa ra cửa đã gặp, thanh niên kia nhìn Chu Vưu, lại nhìn nhìn Giang Triệt, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt hơi tránh đi, thoáng gật đầu rồi đi vòng qua hai người họ ra ngoài lấy thức ăn, sau đó trở về phòng mình. 
 
Bị hàng xóm bắt gặp mình đưa đàn ông về nhà, Chu Vưu không quá thoải mái.
 
Lỗ tai cô ửng hồng, cô im lặng mở khóa cửa, lần mò tìm công tắc đèn trên cao, sau đó mời Giang Triệt vào nhà.
 
Chu Vưu không thường xuyên tiếp đãi khách, càng chưa từng tiếp đãi khách nam, tủ giày bị lật từ trong ra ngoài cũng không tìm được một đôi dép lê mà Giang Triệt có thể đi được.
 
Cô hơi xấu hổ.
 
Giang Triệt không để tâm, “Không sao, tôi đi chân trần được rồi.”
 
Chu Vưu không biết nên nói gì, đành gật đầu.
 
Căn phòng đơn Chu Vưu thuê rất nhỏ, có lối đi hẹp ngăn cách bằng cửa, bên trong có tủ đựng giày và giá để ô.
 
Công tắc điện được gắn trên tường, Chu Vưu cảm thấy không đẹp mắt nên mua một ngôi nhà gỗ trang trí hình chóp nhỏ để che đi, lúc cần bật công tắc điện thì mở cửa nhà gỗ ra là được.
 
Giang Triệt tiện tay đẩy đẩy, cảm thấy đầu óc của cô gái này khá tinh tế.
 
“Bình thường em có nấu ăn ở nhà không?” Giang Triệt vừa cởi giày vừa hỏi.
 
“Mặc dù có máy hút khói nhưng phòng quá nhỏ lại không có vách ngăn, sẽ khá nặng mùi. Thỉnh thoảng tôi có nấu canh, nhưng không thể xào rau.”
 
Chu Vưu vào phòng tắm, cầm hai chiếc khăn mặt ra.
 
Cô dùng cái của Chu Kỳ, sau đó đưa cái của mình cho Giang Triệt, “Tổng giám đốc Giang, anh lau đỡ đi.”
 
Khăn mặt có màu vàng nhạt ấm áp, rất mềm, còn có hương thơm nhè nhẹ thuộc về con gái.
 
“Tổng giám đốc Giang, tôi đi pha nước nóng cho anh, anh nên tắm sạch trước đã.”
 
“Tôi không sao, em tắm trước đi, con gái bị cảm lạnh không tốt.”
 
Chu Vưu suy nghĩ một chút, không từ chối, dù sao cô cũng đã ướt sũng, đứng trong phòng tiếp đãi khách thật sự không hay lắm.
 
“Vậy… Tổng giám đốc Giang cứ ngồi nhé, tôi xong nhanh thôi.”
 
Giang Triệt gật đầu, nhìn cô đi vào phòng tắm.
 
Căn phòng cô thuê có thiết kế rất giống với nhiều căn hộ khách sạn*, ngay cả phòng tắm cũng là kính mờ.
 
(*)  Khách sạn căn hộ hay Căn hộ khách sạn về hình thức là một condominium (chung cư cao cấp) với các chức năng sinh hoạt đầy đủ nhưng hoạt động như một khách sạn.
 
Giang Triệt lơ đễnh lau tóc, nhìn về phía phòng tắm, vốn tưởng là có thể thấy cảnh tượng kiều diễm thấp thoáng, ai ngờ mới nhìn được bóng dáng của cô lắc lư hai lần, đột nhiên một tấm màn xếp từ cửa mờ bị kéo xuống, che đi hoàn toàn kín mít.
 
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Giang Triệt lau tóc xong, đứng bên bàn đọc sách đánh giá xung quanh.
 
Căn phòng đơn này rất nhỏ, theo quan sát bằng mắt thường của anh có lẽ khoảng bốn mươi mét vuông. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ*.
 
(*) Nguyên văn [麻雀虽小, 但五脏俱全] dùng để ẩn dụ một sự vật tuy nhỏ nhưng được cấu tạo đầy đủ, hoàn hảo.
 
Giường ngủ được kê bên cửa sổ, đối diện là tủ quần áo, bên cạnh là giá sách dùng để làm vách ngăn, ngăn cách với khu vực học tập nho nhỏ. Trên bàn là ảnh chụp của hai chị em, hai người đều cười rất vui vẻ.
 
Những quyển sách trên giá rõ ràng có thể loại khác nhau. Phía trên đều là sách khoa học và công nghệ, sách học liên quan đến tiếng Anh, phía dưới là các loại sách nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài, còn có một số tùy bút văn xuôi.
 
Anh tiện tay rút cuốn "Biên niên sử đảo ngọc" ra, gáy sách dường như đã hơi bong một chút, bên trong được đánh dấu bằng bút dạ màu xám rất nhiều lần.
 
“Có lẽ những điều tốt đẹp trên thế gian này đều tương tự như vậy, bạn không biết phải làm sao, cũng không bao giờ có thể quay lại, khi gặp thì cứ nhìn sâu một cái là tốt rồi.”
 
Có thể là rất tán đồng với câu nói này. Đánh dấu một lần còn chưa thấy đủ, lại dùng bút bi đen vẽ một đường lượn sóng bên dưới, giống như ký hiệu quan trọng thời sinh viên, còn vẽ một ngôi sao năm cánh bên cạnh.
 
Có chút đáng yêu. 
 
Giang Triệt cười khẽ.
 
Anh vừa đặt cuốn sách trở lại giá, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngưng bặt.
 
Không bao lâu sau, Chu Vưu từ phòng tắm đi ra.
 
Cô thay một chiếc váy ở nhà màu vàng nhạt, không quá đặc biệt nhưng cũng không đơn điệu.
 
Mái tóc dài quấn trong mũ làm khô tóc, không có tóc che phủ, khuôn mặt của cô vẫn rất nhỏ. Giang Triệt lén đo thử trong lòng, có vẻ như… chỉ to bằng bàn tay anh.
Làn da của cô vốn đã trắng đến phát sáng, ngâm trong nước nóng lại càng hồng hào. Sau khi tẩy trang, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ngập nước, môi hồng răng trắng, trông rất thuần khiết đồng thời còn có chút ngây thơ.
 
Chu Vưu chỉ lo tìm quần áo, không để ý đến yết hầu của người đàn ông sau lưng đã bất giác nhấp nhô lên xuống.
 
“Tổng giám đốc Giang, anh mặc cái này đi.”
 

Chu Vưu bỗng nhiên lấy ra một cái túi giấy từ trong ngăn tủ.
 
Giang Triệt cầm lấy từ tay cô, phát hiện bên trong có một chiếc áo sơ mi đã xé tag, anh vô thức hỏi: “Cái này là của ai?”
 
“À, gần tới sinh nhật trưởng phòng bộ phận tài chính của chúng tôi, đây là quà sinh nhật tổ chúng tôi đã mua, tổng giám đốc Giang mặc trước đi.”
 
Chu Vưu không quay đầu lại, vẫn đang tiếp tục lục tìm trong tủ đồ.
 
Lông mày Giang Triệt hơi thả lỏng, sau đó không hiểu sao lại nhăn lại, “Trưởng phòng? Bao nhiêu tuổi rồi?”
 
“Đã gần bốn mươi.”
 
Gần bốn mươi.
 
Lúc này trong lòng Giang Triệt mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
 
Chu Vưu muốn lấy một chiếc khăn tắm mới cho anh, nhưng đồ để quá cao, cô nhón gót, lúc kéo xuống lại không cẩn thận làm lật hộp đựng đồ và túi giấy bên dưới.
 
Hộp đựng đồ lăn hai vòng trên mặt đất, đồ lót bên trong cũng rơi ra, màu xanh lam… màu trắng… còn có cái màu hồng phấn vô cùng đáng yêu, mặt trên còn thêm quả dâu tây nhỏ.
 
Chu Vưu đỏ mặt, vội vàng cúi người nhặt lên.
 
Giang Triệt cũng coi như khéo hiểu lòng người, làm như không thấy gì, chỉ giúp cô nhặt túi giấy lên.
 
Trong túi giấy có một nửa chiếc áo khoác màu đen rơi ra ngoài, lúc cầm lên, Giang Triệt cảm thấy nhãn hiệu này rất quen mắt, nhìn kỹ lại, kiểu dáng cũng vô cùng quen thuộc.
 
“Cái áo này của ai, hình như tôi cũng có một cái.”
 
Chu Vưu cất kỹ đồ lót, đặt hộp đựng đồ vào lại tủ quần áo, đột ngột chưa kịp chuẩn bị, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Triệt cầm một chiếc áo khoác tò mò quan sát.
 
Nét mặt của cô lập tức trở nên cứng ngắc, bầu không khí cũng đột nhiên đông lại.
 
Giang Triệt có khả năng ghi nhớ rất tốt nhưng trí nhớ không tốt đến thế, anh nhìn một lúc, rốt cuộc mới nhớ ra chuyện gì.
 
Chu Vưu nhỏ giọng ấp úng, “Là… của anh.”
 
Mấy ngày trước sau khi kết thúc hoạt động V2, cô mang cái áo khoác bám đầy bụi dưới bàn làm việc về nhà, nghĩ thầm: Dù sao hoạt động cũng đã kết thúc, không cần chăm sóc mặt mũi của ông chủ bên A nữa. Đến ngày Quốc khánh, cô có thể gửi chuyển phát nhanh cái áo này cho anh.
 
Nào ngờ…
 
Không khí im lặng ba giây, Giang Triệt đột nhiên cầm áo sơ mi đi vào phòng tắm, sắp đến cửa mới trầm giọng nói, “Tôi đi tắm đã.”
 
Chu Vưu ngồi xuống bên giường, vẫn có chút lo lắng –
 
Đối với Giang Triệt mà nói, phòng tắm này thật sự rất nhỏ và chật chội, chân không thể di chuyển được.
 
Nhưng cũng không thể nói phòng tắm này nhỏ, bởi vì toàn bộ căn nhà đều quá nhỏ, chạy mười bước là hết, hai mươi bước là tính luôn vừa đi vừa quay lại.
 
Chẳng biết cô gái này sống như thế nào, hơn nữa nhìn dấu vết trong nhà cũng đoán được cuối tuần em gái cô sẽ đến ở cùng.
 
Mặc dù là căn phòng chỉ vỏn vẹn ba mươi bốn mươi mét vuông, nhưng cô bày trí rất tinh tế, một người con gái có thể ở được…
 
Dừng lại.
 
Giang Triệt cảm giác mạch suy nghĩ của mình đã có chút lệch hướng. Anh quay về phía vòi hoa sen, nhắm mắt dội nước xuống, cố gắng làm mình tỉnh táo lại nhưng trong đầu vẫn là hình ảnh cô gái ở bên ngoài, hơn nữa không hiểu sao, anh lại có phản ứng.
 
Thật ra ngày tháng thanh tâm quả dục trước kia cũng không ngắn, nhưng đêm đó ở Dubai đã khiến người ta ăn rồi chỉ muốn được nếm lại lần nữa.
 
Có thể là do chưa được thỏa mãn, ký ức về đêm đó không ngừng được thêm vào bộ lọc dục vọng trong tâm trí anh, trở thành một niềm vui thích tột cùng. Anh vẫn luôn cảm thấy mình phải làm lại một lần nữa mới có thể tỉnh dậy ---- cơ thể của cô không đẹp như vậy, anh cũng không mê luyến như vậy.
 
-
 
Lúc Giang Triệt bước ra khỏi phòng tắm, Chu Vưu đã sấy khô tóc, đang mở bếp điện từ nấu canh gừng. 
 
Cô rất kiên nhẫn, dùng thìa sứ trắng khuấy từng vòng theo chiều kim đồng hồ trong chiếc nồi nhỏ.
 
Khoảng cách từ cửa phòng tắm đến bồn rửa nhiều nhất là một mét, lúc Giang Triệt đi ra, Chu Vưu nghe thấy động tĩnh, vô thức xoay người lại.
 
Hai người đối mặt, đứng cạnh nhau rất gần.
 
Chu Vưu dùng sữa tắm sữa bò phổ thông, sau khi hai người tắm xong, trên người có mùi sữa bò nhàn nhạt.
 
Chu Vưu không dám đối mặt với Giang Triệt, cô xoay người liếc nhìn anh rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa người dưới của Giang Triệt đang quấn khăn tắm.
 
Cô lui về sau một chút, lắp bắp nói: “Giang… Tổng giám đốc Giang, anh có thể… sấy tóc trước, canh gừng sắp xong rồi.”
 
“Ừm.”
 
Đợi Giang Triệt đi ra, Chu Vưu mới thở phào.
 
Cách đó không xa, Giang Triệt đang sấy tóc với hơi nóng ở mức thấp, nói chuyện phiếm câu được câu chăng với Chu Vưu.
 
“Em thuê chỗ này một tháng bao nhiêu tiền?”

 
“Hai ngàn.”
 
“An toàn không?”
 
“Không sao, buổi tối tiểu khu đều có bảo an đi tuần tra.”
 
“Ở đây có nhiều dân văn phòng thuê nhà, nhưng người chúng ta vừa gặp ở ngoài có vẻ như không phải nhân viên văn phòng.”
 
“Đó là streamer game, tính tình cũng được, lúc cậu ấy livestream dáng vẻ rất thoải mái nhưng thật ra trong cuộc sống lại tương đối nhút nhát.”
 
Chu Vưu nhẹ giọng kể, “Anh có nghe âm thanh nhỏ hơn nhiều rồi không, cậu ấy biết mấy hộ kế bên đã về, sẽ hạ âm thanh xuống. Bình thường khoảng 11 giờ sẽ yên tĩnh, cuối tuần nhiều nhất cũng chỉ kéo dài đến một giờ sáng.” 
 
“Cũng có khi phải thay túi rác, buổi tối tôi không dám xuống lầu sẽ đặt rác ở trước cửa.”
 
“Mấy lần lúc tôi dậy thì rác ngoài cửa đã biến mất, một lần tôi đi làm về phát hiện, là thanh niên kia đã vứt giúp tôi và mấy hộ bên cạnh.”
 
Giang Triệt vốn muốn nói, thanh niên kia đã nhuộm tóc còn chửi thề cục súc, nhìn có vẻ thô tục, bảo cô cẩn thận một chút. Nhưng tình hình thực tế có vẻ không giống với tưởng tượng của anh cho lắm.
 
Anh không nói gì, sấy tóc thêm mười mấy giây sau đó tắt đi, đặt máy sấy trở lại hộp đựng đồ trên bàn.
 
Nhưng ở mặt sau của hộp đựng đồ còn có một bức ảnh được đóng khung.
 
Anh cầm lên xem, là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, anh nhanh chóng tìm thấy Chu Vưu đang cười cong mắt ở góc phải bức ảnh, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt xa lạ, lại dừng trên người nam sinh đứng giữa.
 
Ánh mắt Giang Triệt thoáng dừng lại.
 
“Em thích cậu nhóc này à?” Anh đột nhiên hỏi.
 
Nhìn thấy khung ảnh trong tay anh, Chu Vưu liền biết anh đang hỏi ai. Cô cũng không vội chộp lấy mà vẫn đứng đó, không nhanh không chậm khuấy canh gừng.
 
Thật ra từ lúc trở về từ Dubai, sau khi tham gia buổi họp lớp lần đó, cảm giác của Chu Vưu đối với Trần Gia Việt đã rất khác.
 
Lúc trước cô rất ít khi tiếp xúc với Trần Gia Việt, luôn cảm thấy anh phóng khoáng như ánh mặt trời, dịu dàng quan tâm, hay giúp đỡ người khác.
 
Dần dà, Trần Gia Việt trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong mắt cô.
 
So với thích, cảm giác cảm kích và sùng bái càng nhiều hơn. 
 
Nhưng trong bữa tiệc đó, lúc cô bước ra từ toilet, Trần Gia Việt đột nhiên chạy đến hỏi xin số điện thoại, cô không suy nghĩ nhiều đã cho anh.
 
Sau khi trở về phòng, Wechat của cô lập tức nhận được một yêu cầu kết bạn mới.
 
Đêm hôm đó, cô nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Trần Gia Việt.
 
Mặc dù cô chưa từng yêu đương nhưng cũng không phải không hiểu gì.
 
Dưới tình huống anh ta đã có bạn gái rồi mà lại có ý tứ không rõ ràng với một cô gái khác thì dù thế nào cũng không thể xem là hành vi tốt được.
 
Lại đến hôm nay gặp nhau ở nhà hàng…
 
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô không có thời gian nghĩ về Trần Gia Việt. Bây giờ bình tĩnh lại cô mới nhận ra, thật sự mình cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
 
Chu Vưu không nói gì, chuẩn bị lấy khăn giấy trên bàn.
 
Nhưng cô không để ý Giang Triệt đi chân trần từ phòng tắm ra sàn nhà, gạch còn ướt. Cô không cẩn thận trượt chân, nửa người ngã về phía trước.
 
Giang Triệt nhanh tay lẹ mắt, đứng dậy đỡ cô, nhưng trọng tâm không vững, Chu Vưu nhào lên người, đẩy anh ngã xuống đất.
 
“Ầm!”
 
Hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, sau khi hai người ngã xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề, bầu trời cũng vang lên tiếng sấm âm u.
 
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
 
Chu Vưu ngã vào lồng ngực anh, cảm giác hơi cứng, có chút ấm áp. Đầu óc cô trống rỗng, tay nắm chặt bên hông áo sơ mi của Giang Triệt, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
 
Một lúc sau, cô mới phát hiện có thứ gì đó nóng ran đâm vào bụng mình.