Không Nỡ Buông Tay

Chương 40: Cháu chỉ có Mẫn Mẫn



Vừa lúc cô xong việc thì liền nhận được tin nhắn của Cố Hằng.

"Cậu xong việc chưa?"

"Tớ vừa xong,sao thế?"

"Vậy thì xuống đi,dẫn cậu đi ăn ngon"

•••••

Du Giản Mẫn nhìn di động một lúc, hiển nhiên liền nhớ đến chuyện lúc sáng.Thẩm Lạc Dịch hình như muốn đón cô tan làm.Cô đây còn lâu mới nghe theo anh, thế là cô liền đáp ứng Cố Hằng, cô cũng không thèm nhắn lại cho Thẩm Lạc Dịch một tin nhắn nào.

Thầm Lạc Dịch buổi sáng ở Hoắc Tinh xem qua vài giấy tờ rồi lại trở về công ty chính. Cứ thế mà ngồi liền trong văn phòng nguyên một buổi đến tận chiều.

Đến khi trợ lý Trần đi vào, theo lời dặn dò của của anh liền nhắc.

-Thẩm Tổng, đã 4 giờ chiều rồi.

Thẩm Lạc Dịch vừa nghe xong liền gác lại công việc.Mệt mỏi mà xoa nắn thái dương.Giờ tan làm của Du Giản

Mẫn tận 5 giờ chiều nhưng anh sẽ qua đó sớm một chút.

Nào ngờ ở bên ngoài sảnh chính đợi cô,thì liền thấy cảnh tượng kia.

Thầm Lạc Dịch dùng lưỡi liếm môi,vẻ mặt ương nghạnh đến đáng sợ. Anh không muốn phải ép buộc cô,cũng sẽ không kiêu ngạo bắt cô làm theo ý mình.

Cứ thế mà lẳng lặng nhìn cô ngồi vào trong xe của Cố Hằng rời đi.

Anh mân mê di động trong tay một lúc, hũ giấm trong người sớm đã đổ vỡ thành một vũng lớn. Không kiềm được lòng liền nhắn tin cho cô.Anh không trực tiếp nói thẳng vấn đề mà giả vờ như chưa nhìn thấy gì. •



"Mẫn Mẫn,tan làm chưa?"

Người bên kia rất nhanh đã trả lời.

"Rồi, Thẩm Tổng có gì phân phó?"

.........

Anh cúi xuống nhìn di động, mặt mày đen như mực. Cam chịu mà nhắn thêm một câu.

"Mai anh lại đến đón em nhé ?"

"Không cần đâu,tôi có xe"

Quả nhiên cô trả lời vô cùng dứt khoác, một khắc cũng không muốn anh lại gần.Ngay lúc anh bực dọc nhìn di động thì Triệu Sênh đã đi đến bên cạnh.

-Thẩm Tổng, anh vẫn còn ở đây sao?

Thầm Lạc Dịch không có nổi chút hứng thú nào để trò chuyện cùng người khác. Anh khẽ ừ một tiếng rồi sải bước đi về phía cửa chính.

Thái độ lạnh lùng của anh khiến Triệu Sênh không khỏi e ngại.Cô nắm chặt bàn tay,vẫn tiếp tục đi theo anh.

Thầm Tổng,buổi tối nay anh có hẹn không?Em có thể mời anh một bữa cơm được không?Không.Vậy ngày mai hoặc ngày kia.Hay là có hôm nào anh rảnh không?Ngày nào cũng bận.Lòng nhiệt tình của Triệu Sênh liền bị anh giáng xuống một gáo nước lạnh.Mắt thấy đã đến bên ngoài xe riêng của anh, Triệu Sênh liền nắm bắt mà tiếp tục.

-Hôm nay em không đi xe, Thầm Tổng có thể cho em quá giang một đoạn?

Lúc này Thẩm Lạc Dịch mới quay sang nhìn Triệu Sênh.Đôi mắt sâu hút không có lấy một tia dịu dàng.Giọng điệu lạnh nhạt kia khiến Triệu Sênh bất giác run lên.

-Tôi sẽ trả tiền taxi, cô cứ gửi số tiền qua cho trợ lý Trần là được.

Nói xong anh liền ngồi vào bên trong xe,Ngô Cường thoáng nhìn phụ nữ trước mắt.Ông thở dài trong lòng rồi đi nhanh đến ghế lái.



Ông đã đi theo anh từ rất lâu rồi,bây giờ Thẩm Lạc Dịch đã là người trưởng thành. Hôn nhân sớm muộn cũng phải có,ẩy thể mà anh lại độc thân tận 6 năm.

Ông đây còn thấy nôn nóng thay ông chủ ở nhà. Ngô Cường chứng kiến biết bao cô gái chạy theo phía sau an-

h. Không thiếu một dạng phụ nữ nào, muốn đẹp, muốn giỏi,muốn quyến rũ,. tất cả đều có đủ.

Ấy vậy mà chẳng thể lọt vào mắt vị này.Ngô Cường cũng coi như là trưởng bối chứng kiến anh lớn lên.Ông không khỏi cho anh lời khuyên.

-Cô gái ban nãy trông rất hợp với cháu. Không muốn suy nghĩ đến sao?

Thẩm Lạc Dịch nhìn khuôn mặt của ông qua gương.Trên gương mặt thoáng chốc trở nên phiền não.

Chú biết mà,cháu chỉ có Mẫn Mẫn.Nhưng con bé biết khi nào mới quay trở lại đây kia chứ?

Cô ấy về rồi,cháu đang theo đuổi.Vừa nghe đến chuyện, hai mắt Ngô Cường liền mở lớn. Trên môi bất giác mỉm cười đến vui vẻ. Liên miệng hỏi dò.

-Thế hai đứa đã làm lành chưa? Cháu ấy à ,nên cư xử dịu dàng một chút, Tiểu Mẫn tốt bụng như thế lại xinh xắn đáng yêu. Không nhanh giữ lấy thì người khác cuồm đi mất.

Anh vẫn luôn nhìn quang cảnh bên ngoài,bây giờ ngay cả tự tin anh cũng không có. Anh không có tự tin cô sẽ quay về bên anh lại lần nữa.

Nhưng cho dù là vậy,anh cũng sẽ không buông tay cô được. Dù có lấy tim gan ra cũng phải khiến cô trở về bên cạnh anh.

Lại nghĩ đến Cố Hằng kia, anh không khỏi day trán. Quan hệ của hai người bọn họ vốn rất tốt. Những năm anh không ở bên cạnh cô thì Cố Hằng vẫn luôn kề cạnh.

Anh biết cô không có tình cảm với Cố Hằng.Nhưng biết làm sao giờ,chỉ cần nghĩ đến việc cô ở cùng tên đàn ông khác thì anh liền đứng ngồi không yên.

Rất lâu rồi anh cũng không hút thuốc. Bây giờ tâm trạng suy sụp liền muốn hút lại.Nhưng lại không thể hút,anh muốn suy nghĩ cho tương lai.

Mẫn Mẫn vốn ghét mùi thuốc lá,anh không muốn bản thân dính đến việc cô không thích nữa. Huống chi hút thuốc lại có hại cho sức khoẻ,sau này anh mà có bệnh thì Mẫn Mẫn sẽ bị tên khác cuỗm đi mất.