Không Nói Nổi

Chương 14: 14




Thẩm Kham Dư cõng Cố Ngôn Sênh về đến nhà, an ổn đặt anh trên giường cởi giày cùng áo khoác âu phục giúp anh, tháo cà-vạt và gỡ mấy nút áo somi ra.

Ý muốn để anh ngủ cho thoải mái ai mà dè cởi đến nút thứ ba, Thẩm Kham Dư xem chút chảy cả máu mũi.
Sao mà cơ ngực anh đẹp thế, làn da trắng vì uống rượu mà hồng hào lên, sờ lên cảm giác mịn màng như viên ngọc, cắn một cái chắc là vị sẽ thơm ngọt như trái đào á.
Thẩm Kham Dư tim đập thình thịch muốn nước miếng, không còn dám cởi thêm nữa, kéo chăn lên đắp kín Cố Ngôn Sênh, luống cuống đi đến phòng rửa mặt vốc nước lạnh ướt nhẹp.

Sau một hồi tỉnh táo, cậu vắt một chiếc khăn sạch đi ra, lau mặt và cổ của Cố Ngôn Sênh.
Làm xong mọi thứ, cậu đứng thẳng lưng ở bên giường.

Đột nhiên cơn đau dạ dày kéo đến như một cây kéo sắt lẹm cắt đứt bên trong cậu, mắt cậu tối sầm sức lực như bị trút sạch.

Trước mặt cậu là một màu đen khịt, đau cực kì, đến một tiếng hét lên cũng không hét ra được.
Cảnh tưởng mờ mịt trước mắt như đảo lộn, Thẩm Kham Dư sợ mình ngã lên người Cố Ngôn Sênh sẽ làm anh bị thương, cắn răng lui về sau hai bước, cả người liền đổ ập xuống.
Cậu không biết mình đụng trúng cái gì, trong đầu và lỗ tai nghe toàn tiếng ầm ầm vang trời.

Cậu nghĩ chắc cậu không té lăn quay lên trên đất mà là rơi vào một cái hố nào rồi.

Qua một lúc thật lau, tiếng rầm rầm tan đi, cậu mới cảm giác được cả người đau nhức làm cậu hôn mê, không tỉnh lại được.
Cậu giống như người chết nằm trên đất, đau đến co giật, tận đến khi nghe thấy Cố Ngôn Sênh yếu ớt gọi tên Tô Đồng như gặp ác mộng.
Cậu làm A Sênh gặp ác mộng rồi.
Ý thức điều này, cậu tằng hắng một cái nắm chặt tay, dùng các ngón tay bấu vào thịt mình.

Nhẹ nhàng đến bên giường nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh, nhẹ nhàng nói: "A Sênh em là A Đồng, em không sao, anh đừng sợ."
"A Đồng..." do đau đớn nên giọng Thẩm Kham Dư trầm khàn rất khó nghe, Cố Ngôn Sênh cứ cau chặt mày, miệng cứ gọi Tô Đồng mãi vẫn không yên.
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
"Em đây, em không sao." Mặc dù biết Cố Ngôn Sênh không nhìn thấy, Thẩm Kham Dư vẫn cố gắng diễn như là Tô Đồng ôn nhu cười, giơ tay chậm rãi vuốt ngực cho anh, dỗ anh như là dỗ Điềm Điềm ngủ: "A Sênh bé ngoan ngủ đi nào, tỉnh ngủ rồi chúng ta cùng nhau đi chơi có được không?"
Chúng ta đi Đại Lý.
Chúng ta đi phía bắc có tuyết rơi.
Chúng ta đi hòn đảo có biển khơi.

Chúng ta đi nơi núi cao có thể nhìn thấy dải Ngân hà.
Em biết anh rất muốn đi đến những nơi này, em cũng rất muốn đi cùng với anh.

Chỉ sợ anh không thích, em biết anh không muốn đi với em.
Anh ngoan mau ngủ đi, em nhất định sẽ để cho A Đồng đi cùng với anh.

Em đã tiết kiệm đủ tiền cho các anh rồi, cũng là làm xong thủ tục, các anh muốn đi đâu cũng được cả.
Sau này các anh đi chơi cùng nhau, anh phải vui vẻ lên, đừng lại nằm mơ thấy ác mộng có được không, em đau lòng lắm.
Cố Ngôn Sênh dần dần an tĩnh trở lại không còn khó chịu mà nói mê sảng, chỉ khe khẽ cau mày.
Thẩm Kham Dư tự nhiên cảm giác không còn đau đơn gì, nhưng trái tim bắt đầu thấy đau, cậu cũng không rõ tại sao, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng sao viền mắt lại đầy nước.
Cậu nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh, đôi môi run cầm cập không ngừng, âm thanh tàn tạ không nói nổi, nghèn nghẹn nhẹ nhàng nói: "A Sênh, em là A Đồng, em yêu anh."
"Em rất yêu anh."
Anh nghe thấy không?
Em yêu anh.
A Sênh, em yêu anh.
Cố Ngôn Sênh nghe đến câu "em yêu anh" cả người run lên một chút như là bị chạm vào nơi cấm địa trong lòng.

Bên trong anh cuồn cuộn những con sóng cùng hàng vạn bãi cát vàng, sự đắm chìm như ăn mòn đi lý trí.
Anh cố hết sức mở mắt ra, đáy mắt đục ngầu.
Thẩm Kham Dư không biết anh đã tỉnh rồi, bỗng nhiên bị anh dùng sức lăn từ trên giường xuống ngã lên mặt sàn cứng ngắt, cậu bị đau đến mắt trước mắt đen kịt, cố gắng chịu đựng nhưng lại không chịu nổi, chỉ khản gọng mờ mịt gọi một tiếng A Sênh.
Thẩm Kham Dư cảm thấy như Cố Ngôn Sênh đang đè lên người cậu cố kéo áo sơ mi và quần dài của cậu.

Hôm nay cậu đi đón anh, sợ làm anh mất mặt nên mới cố ý mặt một bộ đồ đẹp nhất.
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cậu theo bản năng muốn ngăn động tác của anh, lại bị anh nắm chặt hay tay đè trên đất, xương cốt bị đè đến kêu "rắc rắc".
"......A Sênh." Thẩm Kham Dư cảm thấy xương cốt của cậu sắp gãy mất rồi nhưng không có cách nào trách được anh, đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, đến nói cũng không nói rõ ràng: "A Sênh, anh đừng...."
Cậu bắt đầu thấy lạnh, cả người không khống chế được mà run lên bời quần áo cậu đã bị Cố Ngôn Sênh xé rách.
Cậu thấy Cố Ngôn Sênh gần mình như vậy, âm thanh trầm thấp, gằn từng chữ gọi tên của cậu: "Thẩm.


Kham.

Dư"
"Cậu nói cậu là Tô Đồng? Cậu nói cậu yêu tôi?"
"Cậu rất muốn làm như thế này có phải không?"
"Được tôi cho cậu."
"Cậu buông tha cho Tô Đồng đi, đừng làm tổn thương cậu ấy nữa."
Một giây sau, hậu huyệt khô khốc chặt khít của Thẩm Kham Dư đột ngột bị tách ra, Cố Ngôn Sênh đâm thẳng vào đến cùng.
"A..." Kèm theo máu chảy là tiếng kêu thảm tiết của Thẩm Kham Dư.

Nhưng bởi vì quá mức suy yếu, làm cho tiếng của cậu lại nhẹ như tiếng rên.
"A Sênh...!Anh đừng...!đừng.." Cậu khôngthể nói hoàn chỉnh được một câu bởi vì Cố Ngôn Sênh dựa vào máu của cậu làm trơn liên tục ra vào trong thân thể cậu.

Cậu khó khăn thở gấp, bàn tay bị Cố Ngôn Sênh đè trên đất trầy trụa do các mảnh vỡ của gốm sứ.
"Anh đừng, đừng như vậy...." Tốc độ kéo ra đâm vào của Cố Ngôn Sênh làm Thẩm Kham Dư chịu không nổi, cậu hô hấp ngày càng khó khăn, cổ họng cậu tràn ngập mùi tanh nồng.
Cậu biết mình không thể phun ra làm dơ A Sênh, nhưng cậu không còn có cách nào nuốt nó xuống, chỉ có thể cắn chặt môi, máu ở khóe môi từ từ chảy ra.
Cậu cuối cùng vẫn không nói nổi, thành trí ngày càng mơ hồ, đau đớn cũng không cảm thấy.

Chỉ sợ làm Cố Ngôn Sênh bị thương, tự cậu ưỡn người khó chịu mà để anh tiến vào, phối hợp với động tác của anh.

Cậu cố gắng chống đỡ hai chân, run rẩy cực kì, cả người tái nhợt ngực ra sau, tạo thành một hình vòng cung mỏng mang đến độ như sắp gãy.
Không có yêu thương, tàn nhẫn đến mức như một hình phạt.
Thẩm Kham Dư biết đây là mình tự chuốc lấy, bởi vì trước kia người tra tấn anh là cậu.
Cố Ngôn Sênh với Tô Đồng là cùng nhau mà lớn lên.

Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, Tô Đồng còn khỏe mạnh hơn cả Cố Ngôn Sênh.
Vậy anh hận Thẩm Kham Dư đến mức nào?

Khi đó Thẩm Kham Dư mang thai được 4 tháng, Cố Ngôn Sênh nói với cậu muốn đi ra ngoài mua thuốc cho Tô Đồng, là đi cùng với rất nhiều người, không có giấu diếm hay lừa gatạ cậu.

Thẩm Kham Dư cũng giả vờ nghe lời, híp mắt cười nhìn anh ra ngoài mà không n1oi thêm gì.
Nhưng trên thực tế cậu ghen ghét, nổi cơn điên.

Cậu cho đám bạn của cậu bắt cóc Tô Đồng, dạy dỗ y đến thức thê thảm, bảo y sau này đừng có mà lại gần Cố Ngôn Sênh.
Bọn họ đem Tô Đồng nhốt vào một cái thùng gỗ kín, y sợ hãi đấm đá cái thùng, làm cái thùng lăn từ trên bậc thang rơi xuống.
Cố Ngôn Sênh không thể quên lúc anh bế Tô Đồng từ trong thùng gỗ ra ngoài, cả người y đầy thương tích, hơi thở thoi thóp.

Trên đường đến bệnh viện, không gian trên xe cấp cứu làm cho y sợ hãi đến nghẹt thở, thậm chí còn sốc đến ho ra máu.
Tô Đồng không làm gì sai, suýt chút nữa bị Thẩm Kham Dư hại chết.
Cả đời Cố Ngôn Sênh cũng không thể quên chyện này.
Kể từ đó anh hận Thẩm Kham Dư.
Nếu như trong bụng cậu không có con, anh sẽ đem tất cả những gì Tô Đồng đã phải chịu đổ xuống lên đầu cậu, có thể là gấp trăm, gấp ngàn lần.
Cố Ngôn Sênh say rượu ngủ mê man, khi tiếng đồ vật rơi xuống tạo thành âm thanh lớn,, trong đầu anh lại nhớ đến ngày Tô Đồng trong thùng gỗ cũng rơi từ bậc thang xuống.
Là Thẩm Kham Dư.
Là tên điên Thẩm Kham Dư.
Phải cùng với cậu kết hôn sinh con, anh nhịn.

Vì con gái và ba mẹ, anh nguyện ý đem tình cảm đành cho Tô Đồng vứt bỏ, nghiêm túc muốn cùng cậu thử cái chuyện "lâu ngày sinh tình".
Anh không biết là mình có làm được không, do không muốn cho cậu hi vọng nên xưa nay anh chưa từng nói với cậu, muốn thử sống chung với cậu một cuộc sống thật tốt.
Nếu như cậu không thể chờ đợi, muốn nổi điên thì cứ việc tìm anh mà làm, tại sao nhất định phải làm tổn thương Tô Đồng, nhất định phải làm cho tất cả mọi người đau khổ.
Dựa vào cái gì cậu muốn làm gì thì làm.
Dựa vào cái gì.
Còn có thể làm ăn mòn lý trí con người, khơi dậy lửa giận phát điên, anh chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm tháp như muốn lấy mật người.
Thẩm Kham Dư, cậu thích tôi đến vậy, vậy để tôi chơi cậu cho đủ đi.
Cậu run sợ? Cậu giãy dụa? Cậu khóc? Cậu mà cũng biết ép người khác làm tình đau đớn đến mức nào sao?
Cậu mà cũng biết sao?
Cái tên điên này, làm chuyện ác như thế sao ngày nào cũng có thể bình yên cợt nhả? Tiếng xấu cả một đời.
Tôi đối xử với cậu như vậy, cạu không nổi điên đi?
Điên lên rồi giết tôi luôn đi.
Tôi chẳng muốn nhìn thấy cậu nữa.
Thẩm Kham Dư đau quá mà ngất đi cũng lại vì đau quá mà tỉnh lại.
Cậu nhìn thấy trần nhà, hai mắt mông lung toàn sương mù, không có tiêu cự, không có anh sáng, tức ngực, khó thở.


Cậu nhếch mép rất mất sức mà cười, đôi môi rạn nứt như con sông khô cằn.
Cậu nghiêng đầu qua trông thấy bên cạnh là Cố Ngôn Sênh đang mê man, trên mặt anh có chút máu cậu sợ hết hồn, ngón tay nhúc nhích chạm vào xem thử, nhẹ nhàng lau đi.
May quá, không phải máu của A Sênh, A Sênh không có bị thương.
Thẩm Kham Dư thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến cái gì đó, cả người căng thằng.
Không phải máu của A Sênh mà là máu của cậu dính trên người anh? Lỡ anh tỉnh lại mà trông thấy chắc sẽ buồn nôn đến chết.
Thẩm Kham Dư như người dở sống dở chết cốgắng ngồi dậy, bên dưới đột nhiên đau đớn, chảy ra lượng lớn tinh dịch trộn lẫn với máu, cậu suýt chút nữa ngất đi, vội vã nuốt mấy viên thuốc, ấn ngực ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc sau đó bò dậy.
Cả người cậu toàn là máu, sợ làm dơ Cố Ngôn Sênh chỉ có thể vào nhà tắm gội rửa sạch sẽ, lấy thêm một chậu nước ấm ngâm cái khăn vào, trở về cởi quán áo Cố Ngôn Sênh, giúp anh lau người, thay quần áo ngủ.
Tay trái giống như là bị gãy rồi, tuy là có uống thuốc giảm đau, cảm giác đau đớn vẫn y như vậy.

Cậu không thể làm được gì, nên thời gian giúp anh thay đồ kéo rất dài.
Cậu cự kì sợ Cố Ngôn Sênh sẽ tỉnh giấc, lo lắng đề phòng mà thay đồ sau đó kéo anh về giường đắp kín chăn.

Sợ hắn giật mình còn quỳ ở bên giường vỗ vỗ ngực anh cho đến khi anh thhở, an ổn ngủ ngon.
Đợi đến khi Cố Ngôn Sênh ngủ say, Thẩm Kham Dư xoay người dọn dẹp đống đổ nát dưới đất.
Cậu quét dọn mảnh vỡ thủy tinh, nhìn cậu cực kì không ổn.

Lúc nhặt mấy mảnh vỡ tay cậu run rẩy, nghĩ rằng đồ này mắc tiền cũng không sao, nhưng lỡ đây là tín vật của Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng thì chắc chắn cậu tiêu rồi.
May mà còn nhìn được ra là hiệu gì, hay là giờ cậu đến cửa hàng hỏi thử xem có thể mua một cái y chang về không.
Cậu rất nhanh dọn gọn mảnh vỡ vào trong một cái túi, chỗng đầu gối muốn đứng lên lại thấy ngực khó thở cực kì, khí bên trong trào lên, cậu nhịn không được, eo không thể đứng thẳng khom người vội vàng ra ngoài.

Cậu tốn sức ho mạnh mấy cái, ho ra tay toàn là máu.
Cậu kinh ngạc nhìn máu trên tay mình, mờ mịt nghĩ cậu chẳng thấy đau chỗ nào, ở đâu mà máu lại nhiều thế?
Đầu óc choáng váng quên mất mình đã uống thuốc giảm đau, không hiểu sao lại nôn ra máu.

Nhưng mà xem ra máu cũng không quá đậm, màu chỉ nhàn nhạt chắc là không có gì lớn lao đâu.
Ho khan không ngừng, máu vẫn cứ trào ra khi cậu ho.

Cậu sợ làm dơ sàn nhà, kéo cổ áo mình lên chặn miệng, nhanh chóng rời khỏi phòng của Cố Ngôn Sênh.
- ----------
**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**
Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^.