Không Nói Nổi

Chương 30



Thẩm Kham Dư đến bệnh viện tình trạng cũng bắt đầu ổn định. Lưng cậu được tựa đệm khá cao, hô hấp vẫn còn khó khăn nên phải ngậm ống thở oxi.

Từ lúc cậu ngủ mê mang cho đến khi tỉnh lại Cố Ngôn Sênh luôn ở bên giường cậu, nhẹ nhàng khuấy đều một bát cháo nóng hổi.

Hình như A Sênh nãy giờ vẫn chưa ăn gì, cậu không thể làm ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.

Vết mổ đau nhức cậu không chịu đựng nổi nên hô hấp có chút loạn, sợ Cố Ngôn Sênh phát hiện cậu tỉnh lại nên chỉ cố gắng cắn chặt hàm răng, hai tay muốn nắm chặt drap giường nhưng tay trái không cử động được tay phải thì móng tay đã sứt ra, vừa chạm vào giường thì đau đến cả người co lại.

Cố Ngôn Sênh nghe thấy động tĩnh của cậu thả bát cháo xuống ngay, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu: “Thẩm Kham Dư?”

“Ưm…” Thẩm Kham Dư muốn đáp lại anh nhưng vừa mở miệng giọng trầm đến mức không nói nổi, cậu cố nuốt nước miếng làm thanh cổ họng, sau đó ngước đầu cười một cách khó khăn với Cố Ngôn Sênh, nhẹ nói: “Làm ồn đến anh sao A Sênh, xin lỗi anh…anh ăn đi, không cần để ý đến em… em ngồi một chút..là ổn rồi.”

“Không có làm ồn đến anh, sau này em tỉnh dậy cứ gọi anh.” Cố Ngôn Sênh nâng nhẹ giường lên một chút, điều chỉnh đệm gối cho cậu: “Đau ở đâu nào?”

“Không có đau…” Thẩm Kham Dư thuận theo động tác của Cố Ngôn Sênh mà chỉnh tư thế: “A Sênh anh mau đi ăn đi… đồ ăn của anh kìa… đừng để ý đến em.”

Cố Ngôn Sênh nhìn đầu cậu đầy mồ hôi thở dài nói: “Đau ở đâu nói anh nghe, không sao đâu mà. Nếu đau quá em có thể dùng một ít thuốc giảm đau.”

Thẩm Kham Dư hé miệng đôi môi run run cuối cùng nhắm mắt nghiêm túc lắc đầu.

Cậu nghe nói nếu lạm dụng thuốc sẽ gây hại đến em bé. Hơn nữa cậu không còn nhiều tiền để mua thuốc.

“Uống nước không?” Cố Ngôn Sênh không khuyên được quay đầu rót cho cậu một ly nước ấm.

“Cám ơn, cám ơn A Sênh, để em tự làm.” Thẩm Kham Dư vội vàng đưa tay ra nhận, Cố Ngôn Sênh nhìn hai cái tay toàn là thương tích của cậu, tâm trạng trùng xuống không nói nên lời.

Thẩm Kham Dư tay trái không thể cử động, đầu ngón tay phải lại be bét máu ly nước cầm cũng không chắc, cố gắng lắm mới đưa đến được bên môi lại không cẩn thận làm đổ hết lên người.

Cố Ngôn Sênh sợ hết hồn, anh sợ nước sẽ thấm vào vết mổ vội rút khăn muốn lau cho cậu. Bởi vì quá gấp gáp mà làm cậu cuộn cả người ôm đầu, căng thẳng hét lên cầu xin: “A Sênh đừng đánh em, đừng đánh em mà. Em không uống, không uống nữa đâu, xin anh đừng đánh!”

Nếu như là trước đây A Sênh không vui mà đánh cậu cũng không nề hà gì, cậu có thể chịu được. Nhưng bây giờ… bụng cậu còn có một sinh mệnh yếu ớt ở bên trong, đứa nhỏ sẽ rất sợ.

Cậu cũng không biết mình đã làm sai điều gì đầu óc ảm đạm mà bất động. Cậu suy nghĩ từng chút một mơ mơ màng màng cảm thấy A Sênh chắc đang trách cậu làm đổ nước, cũng có thể là… trách cậu dám uống nước.

Có phải …cậu không được ăn uống, có phải đồ cho cậu ăn, nước cho cậu uống đều là… lãng phí không?

Lúc Thẩm Kham Dư vừa mới tỉnh lại sau ca phẫu thuật cậu trông thấy trên đầu giường có một cái hộp giữ ấm. Cậu mở ra bên trong có là một chén sườn hầm bắp và củ cải nóng hầm hập, trông rất ngon mùi còn rất thơm, cậu nghĩ là do mẹ làm. Nhiệt độ trong hộp giữ ấm bốc lên làm mắt cậu có chút ẩm ướt.

Cậu không biết là mới làm phẫu thuật xong không thể ăn uống. Chẳng thèm để ý vết mổ đau đến run cả người, cậu cầm lấy muỗng mà múc một chút nước canh, nhẹ nhẹ đưa đến miệng.

Cậu còn chưa kịp nếm mùi vị của canh đột nhiên bị xáng một bạt tai, cái muỗng rơi xuống nền đất leng keng vang lên, khóe môi mỏng manh bị nứt chất lỏng tanh ngọt chảy xuống đến cằm.

Kinh ngạc ngầng đầu lên cậu nhìn thấy sắc mặt mẹ tái xanh, trong mắt toàn là phẫn nộ có cả oán hận. Cậu lúng túng hé miệng lẩm bẩm gọi mẹ thế nhưng không phát ra nổi một âm thanh.

“Thẩm Kham Dư mày đúng là tai tinh.”

“Mày bị bệnh tim sao không nói?”

“Mày cố tình muốn hại chết ba mày phải không?”

Thẩm Kham Dư trân trân nghe bà nói, trong đôi mắt mờ mịt ấy rơi ra nước mắt, từng giọt từng giọt thi nhau mà rơi hòa lẫn với máu trên miệng thấm vào giường trắng tinh.

“Mày khóc? Mày khóc cái gì? Anh mày từ nhỏ đến lớn bị bệnh hiểm nghèo như vậy tao còn chưa thấy anh mày khóc, mày ở đây uất ức cái gì mà khóc?” Lý Thanh tức giận mà tát cậu thêm một cái.

Không phải, không phải cảm thấy uất ức, cũng không phải do quá đau.

Chẳng qua là cảm thấy có lỗi.

Xin lỗi, cậu lại không làm gì tốt.

Thẩm Kham Dư cố gắng mở miệng, máu ở khóe miệng càng chảy không ngừng, cậu vẫn không thốt nên lời.

Cậu giơ tay mà lau sạch nước mắt, nhưng có lau bao nhiêu cũng không lau sạch được.

Cậu không muốn khóc nhưng không hiểu vì sao nước mắt vẫn cứ rơi mãi, giống như tuyến lệ đã không còn khống chế được.

Thật khó chịu.

Lý Thanh nhìn thấy cậu khóc không dừng không tiếp tục đánh cậu nữa, nhưng lại giơ tay hất cái bình giữ ấm xuống, canh đổ đầy ra đất lạnh lùng nói: “Tao bị ấm đầu mới đi nấu canh cho mày, mày xứng đáng không?”

Xin lỗi.

Thật sự xin lỗi.

Biết rõ là không xứng nhưng vẫn cứ tưởng bở.

“Thẩm Kham Dư em đừng như vậy nữa sẽ động đến vết thương!” Cố Ngôn Sênh gấp muốn chết lại không dám dùng lực với cậu, chỉ có thể tỉnh táo trầm giọng nói: “Nghe anh nói này, anh không đánh em. Sau này em có làm bất cứ cái gì anh cũng không đánh em, em không phải sợ.”

Sau này sẽ không đánh em nữa.

Câu này ba mẹ cũng đã từng nói.

Nhưng bọn họ vẫn đánh cậu.

Cậu là người xấu sao không bị dạy dỗ cho được.

Cậu phạm sai lầm dĩ nhiên là đáng đánh.

Thẩm Kham Dư co ro run rẩy thân thể chỉ muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng.

Cố Ngôn Sênh không còn cách nào khác rất nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Kham Dư đang run như điện giật, cổ họng cậu phát ra những tiếng ư ử cực kỳ yếu ớt giống hệt động vật nhỏ bị dọa cho sợ hãi.

Anh nhắm mắt lại ngồi lên giường ôm chặt lấy cậu vào trong lòng.

Cậu bắt đầu giãy dụa hét lên đừng đánh em, em biết sai rồi, sau này không dám nữa.

Cậu nói sau này sẽ không uống nước, sẽ không ăn đồ ăn, cũng sẽ không tùy tiện bị bệnh làm lãng phí tiền. A Sênh anh muốn em làm gì em sẽ làm tốt cái đó, làm bảo mẫu cũng được, em bảo đảm sẽ không nhận tiền.

Cậu nói em bây giờ có thể xuất viện, có thể đi mua thức ăn về nấu cơm ngay, có thể dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa của A Sênh sau đó sẽ đi ngay.

Cậu nói sau này em sẽ cực kỳ nghe lời, không càng quấy nữa. Van xin anh đừng đánh em.

Cố Ngôn Sênh nghe cậu càng nói càng không đâu ra đâu, trong tim anh như bị ai đó xé toạt toàn bộ lồng ngực nghẹn lại khó thở. Anh chỉ biết xoa nhẹ vỗ về cái lưng cứng ngắc yếu ớt của cậu không ngừng lặp đi lặp lại: “Anh không đánh em, em đừng sợ.”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung câu: “Anh ở đây cũng sẽ không ai dám đến đánh em, đừng sợ.”

Thẩm Kham Dư cuối cùng cũng có chút phản ứng với câu an ủi của anh, không nói mê sảng nữa cũng không giãy dụa nữa. Hai tay cậu nắm lấy ống tay áo anh, cẩn thận mà gọi: “A Sênh.”

Cố Ngôn Sênh nắm chặt tay cậu vuốt ve an ủi, tay kia lấy khăn lau vệt nước: “Anh ở đây, đừng sợ.”

“A Sênh.”

“Anh đây.”

“A Sênh.”

“Anh ở đây.”

Cố Ngôn Sênh không biết Thẩm Kham Dư gọi anh bao nhiêu lần, mỗi lần anh đều kiên nhẫn đáp lại. Không bỏ sót lần nào.

“A Sênh… em nhớ anh…”

“Anh biết, anh ở đây.”

Anh biết cậu nhớ anh.

Cậu làm sao có thể không nhớ anh. Lúc trước còn ở chung cậu luôn ở xa xa mà nhìn anh, không dám đến gần. Có lúc anh cảm nhận được tầm mắt của cậu sẽ quay đầu nhìn sang, nhưng cậu lại nhanh chóng đảo mắt đi về phòng mình. Giống như một con cá vừa nổi lên mặt nước, sợ có người phát hiện mà bơi nhanh xuống hồ sâu.

Sau khi cậu rời đi anh không còn ở bên cạnh nên không biết bên ngoài cậu đã chịu bao nhiêu sự bắt nạt, uất ức gì. Cậu lại như một con cá ngu ngốc quay về cũng không nói gì, chỉ nói mỗi chuyện nhớ anh.

Cố Ngôn Sênh thở dài, thâm tâm vui mừng vì cậu còn nguyện ý ỷ lại vào anh. Đường Tu nói áp lực tâm lý và sinh lý của Thẩm Kham Dư quá lớn, lại còn mang thai nên sinh ra trầm cảm — không dám tiếp xúc với người khác, bị người khác động đến sẽ hoảng sợ mà ăn nói lộn xộn. Nhưng nếu có thể ở bên cạnh động viên, an ủi tình trạng sẽ không còn nghiêm trọng nữa.

Ngoài ra thì Đường Tu còn liên hệ với bác sĩ cố vấn tâm lý. Cố tình nói quá với Cố Ngôn Sênh, Thẩm Kham Dư bây giờ giống như một ly thủy tinh chứa đầy nước đá. Chỉ có thể cầm lên tay giữ trong tay làm ấm dần, không thể đốt giai đoạn đem bỏ vào lửa, như vậy ly sẽ không chịu được mà vỡ nát. Vì vậy không được thể hiện tình cảm vào thời gian này, không được thẳng thừng nói yêu cậu. Cách tốt nhất bây giờ là….an ổn làm bạn, không được kích thích, phải để cậu tự mình cảm nhận từ từ “A Sênh yêu mình”.

Thực tế thì Đường Tu đã thăm dò vấn đề này với Thẩm Kham Dư: “Em không cảm thấy A Sênh rất yêu em à?”

Phản ứng của Thẩm Kham Dư không phải kiên quyết chối bỏ như bình thường nhưng lại suy sụp nói với Đường Tu: “Không có đâu, anh ấy không thích em. Anh đừng nói như vậy, đừng để ai nghe được, anh ấy mà nghe được sẽ hận em.”

Cố Ngôn Sênh chỉ có thể nuốt hết mấy chữ ấy vào trong bụng, xoa xoa tóc cậu dần trượt xuống gáy, ôn nhu nói: “Anh hứa sẽ luôn ở bên em, đừng sợ.”

Thẩm Kham Dư tựa vào lồng ngực anh tâm tình dần hồi phục mà người vẫn còn mơ mơ màng màng, vành mắt hồng hồng, lông mi ướt át không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Ngôn Sênh rót nước ấm đưa đến miệng cậu, cậu ngoan ngoãn uống nước. Biết là cậu khát lắm rồi cổ họng đau uống nước cũng khó khăn, Cố Ngôn Sênh luôn chờ cậu hớp từng chút từng chút một. Chờ cậu thông thuận cổ họng, nước cũng uống hơn nửa ly.

Cố Ngôn Sênh nhìn vết thương nơi khóe miệng, tay anh giơ lên chạm nhẹ. Cậu co lại né tránh, anh thu tay hỏi: “Chỗ này em bị làm sao?”

Thẩm Kham Dư cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Em không cẩn thận…cắn trúng.”

“Cắn?” Cố Ngôn Sênh yên lặng nhìn một chút dù cho là có cố gắng cũng không thể cắn ra cái dạng này được. Vết thương còn sưng vù ứ máu trong lòng anh cũng có phán đoán của mình.

“Có đói bụng không? Ăn chút cháo nha?” Cố Ngôn Sênh bưng cháo đến thấy độ nóng vừa phải: “Anh đút em ăn.”

Thẩm Kham Dư không chịu, nói A Sênh anh ăn đi. Còn nói cậu sẽ làm cháo bẩn mất, như vậy anh sẽ không ăn nữa.

Cố Ngôn Sênh cảm thấy cứ nhiều lời thì vô ít. Anh múc một muỗng cháo bỏ vào miệng rồi nuốt xuống rồi múc một muỗng cho cậu.

Thẩm Kham Dư kinh ngạc nhìn muỗng cháo rồi lại nhìn anh.

Cố Ngôn Sênh cười: “Sao vậy, chê anh à?”

Thẩm Kham Dư hoảng loạn lắc đầu, há miệng ăn lấy muỗng cháo. Mùi vị của đồ ăn mới nấu lâu rồi cậu chưa từng thử qua, hơn nữa còn là A Sênh đút cho cậu, cảm giác này xa lạ quá. Cậu ngậm cháo trong miệng từ từ nếm mùi vị, thậm chí còn không nở nuốt xuống.

“Ngon quá… Ngọt quá…” Cậu thì thào nói, âm thanh nghẹn ngào lại còn khàn khàn, chóp mũi chua chua trong đôi mắt bắt đầu ứ nước. Cậu cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt chảy ra.

Cậu có thể nhịn, cậu không được khóc. Cậu không có uất ức không có sợ đau, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà còn khóc nhất định sẽ bị ghét mất.

“Thích ăn ngọt sao? Lần sau anh bảo mẹ bỏ nhiều bắp với táo đỏ như vậy sẽ càng ngọt hơn.” Cố Ngôn Sênh tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, anh một muỗng cậu một muỗng. Miệng Thẩm Kham Dư có vết thương nuốt rất chậm, anh cũng vẫn kiên nhẫn cầm muỗng chờ, bảo cậu từ từ không có gì phải gấp. Anh muốn dùng cách của anh để nói cho cậu biết cậu không bẩn một chút nào, anh cũng không có ghét bỏ cậu.

Thẩm Kham Dư dù sao cũng là đang bệnh nên trạng thái tinh thần không tốt, ăn cái gì cũng rất khó khăn, ngậm cái muỗng cậu kiệt sức dựa vào Cố Ngôn Sênh ngủ thiếp đi.

Cố Ngôn Sênh thả hộp cháo xuống hạ thấp giường. Có thể đã vô tình trúng vết mổ, lại còn mệt mỏi không thể nhẫn nhịn như trước, cậu khó chịu nhíu chặt lông mày, cuống họng phát ra tiếng nghẹn ngào, đau đến đổ mồ hôi lạnh, vẫn theo thói quen cắn chặt lấy môi.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy môi cậu vương ra tơ máu vội đè lại môi dưới của cậu: “Ngoan, không cắn môi nữa. Đau thì kêu lên, không việc gì cả.”

Không tự chủ môi vẫn cắn chặt lại vì trạng thái nửa mê nửa tỉnh Thẩm Kham Dư đau mà trằn trọc không ngừng, Cố Ngôn Sênh nắm tay cậu, ghé vào lỗ tay nhẹ giọng nói: “Kêu ra đi, không sao đâu, anh ở đây. Bị bệnh em không cần nhẫn nhịn mà.”

Tuy là cậu không có hô ra một tiếng đau nào nhưng dần dần an ổn đi vào giấc ngủ.

Mái tóc ẩm ướt kề sát lên gương mặt tái nhợt, lông mi run run, hô hấp khó nhọc đều đều cả người cậu thoạt như một tờ giấy bị nhún nước, chạm vào sẽ nhũn ra, yếu ớt không chịu nổi được một chiêu.

Anh sẽ không để cho ai có cơ hội chạm vào cậu.

Cố Ngôn Sênh cúi người khẽ hôn lên cái trán lạnh.

Bỗng nhiên điện thoại trong balo của Thẩm Kham Dư đổ chuông. Anh cầm balo lên lấy di động ra nhìn thấy có mộttin nhắn đến từ người gửi hiển thị một chữ “Mẹ”. Anh do dự một chút sau đó mở tin nhắn ra.

Tin nhắn rất nhắn, chỉ có sáu chữ: “Đem năm mươi ngàn tệ đến đây.” (Khoảng 170 triệu)

Mặt Cố Ngôn Sênh không thay đổi, anh xóa bỏ tin nhắn. Ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy.