Từ sau khi Thẩm Kham Dư xuất viện về nhà, cậu có rất nhiều thói quen làm Cố Ngôn Sênh đau hết cả đầu.
Ví dụ như không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm. Vất vả dụ dỗ cậu đến bàn ăn nhưng lại không chịu gắp đồ ăn, chỉ vùi đầu ăn chén cháo nhạt nhẽo trước mặt hết muỗng này đến muỗng khác. Chờ khi trong nhà ăn no hết rồi cậu mới lấy cơm thừa canh cặn ăn rất vui vẻ, hai con mắt cong cong lên.
Ví dụ như không làm việc nhà là ngồi không yên. Thời gian mang thai cũng đã được bốn tháng, bụng của cậu cũng lộ rõ ra, khom lưng rất bất tiện nhưng cậu vẫn lau sàn, lau cửa sổ, giặt drap giường,… làm đến mức đau lưng không đứng thẳng được. Cố Ngôn Sênh mỗi lần ôm lấy cậu khiến cậu đau đến phát run.
Điều làm anh khó chịu nhất chính là Thẩm Kham Dư không có cảm giác an toàn. Mỗi ngày như sống trên tảng băng mỏng, cẩn thận lấy lòng người bên cạnh. Dù cho là những người này đã từng không biết đủ mà bắt cậu làm rất nhiều chuyện cho họ, cậu vẫn tình nguyện quan tâm chăm sóc. Moi trái tim đã đầy thương tích ra, cố gắng dành cho họ tất cả những tâm huyết cuối cùng.
Lại giống như khi còn đi học vào trời đông giá rét, vô số lần Thẩm Kham Dư không biết trên thế giới này có cái gọi là “áo khoác giữ ấm”. Mỗi lần thấy Cố Ngôn Sênh ăn mặc ít như vậy nhất định sẽ bị lạnh, phải mặc nhiều lên thì mới có thể ấm áp liền đem hết quần áo của mình ra, kín đáo đưa cho anh mặc. Cố Ngôn Sênh cảm thấy rất phiền, tùy tiện khoác vào một chút sau đó trả lại cho cậu nói là không cần, lâu dần cũng chẳng nhớ là đã vứt nơi nào.
Từ đó trở đi quần áo Thẩm Kham Dư mặc ngày càng mỏng. Mùa đông năm ấy dưới cái lạnh 0 độ tuyết bắt đầu rơi, Cố Ngôn Sênh nhìn cậu mặc một cái áo len từ trong trường nhảy ra, không nhịn được mà hỏi cậu có lạnh không.
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng quan tâm cậu nên cậu vui vẻ nhảy nhót cả buổi, sau đó còn híp mắt nói em không sợ lạnh.
Rõ ràng đôi môi đã trắng bạch, khô nứt đến mức bong da chảy máu. Đầu ngón tay xanh trắng không có tí huyết sắc, nắm lấy đồ vật còn cứng cả tay.
Cố Ngôn Sênh nói thêm: “Vậy cũng không thể mặc ít như thế, cậu chẳng lẽ đến quần áo cũng không có đủ để mặc à?”
Thẩm Kham Dư không biết nên trả lời anh như thế nào, gãi đầu cười khúc khích nói: “Em mặc đủ rồi mà.”
Quần áo mà cậu mặc đều là quần áo cũ của anh hai không còn mặc vừa nữa. Cơ thể anh hai phát triển ổn định rồi nên cũng không còn cho cậu quần áo. Cậu đã đem hết mấy quần áo tốt nhất, ấm nhất cho Cố Ngôn Sênh nên ngoại trừ việc chịu lạnh đi học thành thói, cậu chẳng biết phải làm gì hơn.
Cho dù như vậy cậu vẫn sẽ hỏi Cố Ngôn Sênh: “A Sênh, anh rất lạnh sao? Hay là em mang thêm quần áo cho anh nha?”
Không có những quần áo đó, Thẩm Kham Dư ít nhiều cũng bị cái khắc nghiệt của mùa đông làm lạnh cóng đến run lẩy bẩy, cũng không nghĩ đến chuyện mặc thêm quần áo mới. Nhưng cậu chỉ cần trông thấy Cố Ngôn Sênh bị lạnh mà run cầm cập liền sẽ dùng tiền mình đi làm thuê kiếm được mua quần áo cho anh.
Người này vẫn luôn dùng phương thức ngu ngốc mà yêu anh, chưa từng thay đổi.
Nhưng quần áo mà cậu tặng cho anh, anh thường không động đến. Rất lâu sau đó về quê tìm kiếm mới thấy ở dưới đáy tủ có một cái áo khoác, trong túi còn có một miếng giữ ấm đã hết hạn chưa hề khui ra.
Trên miếng giữ ấm có dán một tờ giấy nhỏ đã úa vàng, phía trên là chữ viết rất đẹp của Thẩm Kham Dư thời còn là học sinh.
【A Sênh! Em nghe bọn họ nói cái này dùng rất tốt á! Nếu như anh sợ quần áo em không sạch sẽ không muốn mặc, thì cái này nhất định phải dùng nha! 】
Cố Ngôn Sênh nhìn tờ giấy, nhớ đến khi ấy dù cho anh đánh mắng thế nào, cậu vẫn sẽ như cái đuôi nhỏ mà lẽo đẽo theo sau lưng anh cười đến sáng ngời, trong mắt toàn là ấm áp.
Bị ăn hiếp cũng sẽ không oan ức khó chịu. Trừ việc phải đối xử tốt với người khác cậu chẳng biết làm gì. Cậu thật sự là đứa nhỏ đần nhất trần đời.
Sau khi Thẩm Kham Dư trở về mặc cho mỗi ngày bận rộn đến mức nào Cố Ngôn Sênh cũng sẽ về nhà ngủ với cậu. Nếu như về nhà quá muộn anh sẽ bảo cậu về phòng ngủ trước, lần nào cậu cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đến khi anh về đều sẽ trông thấy cậu nằm tựa vào góc giường của con gái mà ngủ. Cái tay nắm chặt chăn của con sợ bé đạp chăn mà bị lạnh, tay kia cậu còn ôm một cái áo khoác bông.
Đó là áo Cố Ngôn Sênh mới mua cho cậu. Áo rất ấm. Ở trong trung tâm thương mại cậu đã thử một cái rất vừa size nhưng cậu cứ cố chấp muốn mua áo bằng size với Cố Ngôn Sênh, còn nói mặc áo to một chút thì càng ấm hơn.
Cố Ngôn Sênh ban đầu còn tin cậu nhưng mãi mới biết Thẩm Kham Dư cho rằng đây không phải là quần áo của cậu, sau này còn muốn trả lại cho anh.
Vì vậy cậu không dám mặc chỉ vo thành một cục bọc trong túi nhựa, xem như là bảo bối hèn mọn mà thành kính ôm trong ngực.
Điềm Điềm nói lúc cha không có ở nhà, ba luôn ôm lấy bộ quần áo mà ngẩn người, có lúc sẽ cười có khi lại rơi nước mắt.
Thẩm Kham Dư thật sự rất yêu anh nhưng không dám hy vọng xa vời sẽ đến gần anh. Nên cậu chỉ dám ôm lấy đồ vật mà anh cho, xem nó như là vật an ủi có thể nói chuyện vượt qua quãng đời còn lại.
Cố Ngôn Sênh biết cậu đang sợ điều gì nên rất kiên trì mà chăm sóc cậu, quan tâm cậu. Nhìn thấy ánh mắt cong cong đơn thuần vô hại của cậu cười với anh, anh cảm thấy làm gì cũng thật đáng giá.
Nhưng mà người khác thì lại không.
Ở trong mắt bọn họ Thẩm Kham Dư là một tên thần kinh, khùng khùng điên điên không ra thể thống gì.
Khi cậu ra ngoài vứt rác thường sẽ nghe hàng xóm bàn tán, chỉ trỏ nói này nói nọ.
“Này có phải thằng Thẩm ở phía xa xa không, A Sênh cứ luôn che chở nó.”
“Không che chở cũng phải che chở, trong bụng nó còn có đứa nhỏ mà.”
“Ra là vậy, nói sao thì cũng phải chờ sinh đứa bé ra đã.”
“Sinh xong rồi thì mau đuổi đi, đừng giữ lại ăn Tết. Trong nhà mà có người điên điên chả có tốt lành gì.”
Con gái đang nép trong lồng ngực cậu thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên ánh mắt trong trẻo, đáng thương nói: “Ba ơi, Điềm Điềm cảm thấy ba không giống như trước kia, ba có thể trở lại như trước kia không?…. Điềm Điềm không thích ba bây giờ….”
Thẩm Kham Dư biết lời bọn họ nói là sự thật, dù sao thì cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt cho nên không quá khổ sở nữa. Nhưng mỗi khi cậu tỉnh táo lại, nhìn xuống bàn tay loang lổ toàn là vết máu.
Cậu sẽ từng chút từng chút tự nói với chính mình là không sao cả, rồi lại từng chút từng chút nhớ đến nụ cười ấm áp và âm thanh nhẹ nhàng của Cố Ngôn Sênh, cố gắng không để bản thân mất khống chế khi nghe vụn vặn những lời nói kia.
Cậu phải kiên cường lên, không thể để cho A Sênh gặp thêm nhiều phiền phức nữa.
Tống Lê nhìn thấy hết những sự việc kia. Bà suy nghĩ mãi vẫn không hiểu cuối cùng Thẩm Kham Dư có chỗ nào tốt để con trai bà trở mặt với bà. Tuy là sau đó Cố Ngôn Sênh có đến nói xin lỗi với bà, cũng nhận tội nói là do bản thân anh quá kích động. Anh còn nói thêm từ trước đến nay cuộc sống của Thẩm Kham Dư không quá dễ dàng gì, nhưng bà vẫn không tin nổi.
Trước đây kiếm tiền cực khổ à? Không phải cậu chơi game sao, chơi game thì có gì mà cực khổ, chỉ là ngồi máy bấm bấm suốt ngày? Sướng biết bao nhiêu. Huống hồ cậu đánh game nửa đời người kiếm tiền, Cố Ngôn Sênh đi làm mấy tuần đã kiếm được.
Bây giờ sức khỏe không tốt? Bà thấy cũng không đúng. Việc nhà cậu vẫn quán xuyến tốt, còn chơi đùa với con gái rất vui, đâu có phải nằm liệt giường.
Tống Lê không tìm hiểu ra nguyên do nhưng bà cũng không rảnh bới móc sâu, bởi vì bà còn việc quan trọng hơn đang chờ bà phải làm.
Bà dỗ cháu nội vào giấc ngủ đi đến nhà bếp tìm Thẩm Kham Dư, lúc này cậu đang nấu một nồi nước.
Tống Lê đi đến hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Thẩm Kham Dư giật mình một chút, nhìn thấy bà mà kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “…Trà gừng đường nâu.”
Tống Lê nhíu mày: “Gì, cậu tự nấu uống à?”
“Cho A Sênh ạ.” Mấy ngày nay bên ngoài trời lạnh thường có hay mưa, cậu sợ Cố Ngôn Sênh bị cảm.
Thế nhưng khi đối mặt với Tống Lê, cậu không dám nói nhiều …vì sợ sẽ nói bậy bạ.
“Nấu xong chưa?”
“Dạ…dì muốn uống sao?”
“Không cần, dọn dẹp một chút, đi đến bệnh viện với tôi.” Tống Lê cúi đầu nhìn cái bụng đã nhô lên của Thẩm Kham Dư nói: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, hôm nay làm xét nghiệm nước ối, đi sớm về sớm.”
“Dạ.” Thẩm Kham Dư gật đầu thuận theo tắt bếp cùng Tống Lê ra khỏi nhà bếp, chuẩn bị đồ đạc để đi ra ngoài.
Bụng cậu hơi cấn nên lúc mang giày phải ngồi xuống mang từ từ, Tống Lê cúi đầu nhìn cái tay cậu gầy guộc cố gắng mang chiếc giày. Lông mi bà khẽ động, đã mang thai mấy tháng rồi người cũng không có mấy ký thịt, tâm lý bà nổi lên một chút cảm giác dị thường.
Cậu mang giày xong liền đứng phía sau Tống Lê, từng bước từng bước đi theo y như một đứa nhóc ngoan ngoãn.
Lúc ra khỏi cầu thang, Tống Lê bị gió lạnh thổi qua mà rùng mình một chút, bên cạnh bà xuất hiện ngay một chiếc bình đừng đầy trà gừng đường nâu, là Thẩm Kham Dư đưa đến.
“Dì ơi, dì uống một chút đi, cái này có thể làm ấm người.” Thẩm Kham Dư khản giọng rũ mi nói, không dám nhìn thẳng Tống Lê: “Mau uống đi dì, không thì lạnh lắm.”
Tống Lê ngớ người mà nhìn cái bình kia cũng không biết cậu lén lút rót ra từ lúc nào, do dự một hồi vẫn nhận lấy.
Thẩm Kham Dư cười cười, ngũ quan và dung mạo cậu rất ưa nhìn, có một chút non nớt của thiếu niên. Khi cười lên như một đứa trẻ ngây thơ sạch sẽ, rất thú vị.
Đây gần như là lần đầu tiên Tống Lê quan sát Thẩm Kham Dư với khoảng cách gần như thế, tâm lý có chút khẽ lay động thế nhưng bà không có phát hiện ra.
Nếu như lúc đấy bà phát hiện ra thì tốt rồi, sẽ không để Thẩm Kham Dư đến nơi đó.
Bá nhấp một hớp trà gừng đường nâu quả nhiên là ấm áp, ngọt ngào. Bà không nhịn được mà uống mấy hớp.
Tống Lê “ừ” một tiếng, trầm mặc một lúc sau nói: “Cậu và A Sênh bây giờ thế nào, thực tình tôi nhìn thấy hết cả. Tôi không biết cậu đang muốn làm gì, nhưng vắt hết óc làm cho nó đối với cậu khăng khăng như thế… cậu tính chơi trò lạc mềm buộc chặt à—- Năm đó chú của cậu đến với tôi, tôi cũng đã dùng mấy trò này với ông ta, thế nhưng làm gì thì cũng có mức độ, chơi quá độ cậu sẽ thành tên thần kinh đấy.”
Thẩm Kham Dư sững sờ cúi đầu, nín hơi nghiêm túc nghe bà nói từng câu. Trên mặt không còn chút huyết sắc nào, cậu nhấc bàn tay gầy gò trơ xương mà dụi dụi con mắt.
Tống Lê tiếp tục nói: “Công việc của A Sênh rất bận. Mội ngày không có thời gian đâu mà phải lo lắng chăm sóc cho cậu, cậu nên có chừng mực một chút, đừng để con tôi phải gặp thêm phiền phức, không ai chịu nổi cậu đâu. Chính cậu cũng biết Điềm Điềm sắp không chịu được cậu nữa mà, còn nói cậu mấy nay rất lạ—- này cậu có nghe hay không vậy hả?”
Thẩm Kham Dư vội vã đáp: “Dạ có, con có nghe.”
“Cậu đừng có mà nghe lỗ tai này lọt lỗ tai kia, A Sênh không phải lúc nào cũng có thể nuông chiều cậu.” Tống Lê nói: “Nói cho cậu biết, người nào cũng đều sẽ hướng về cốt nhục, máu mủ của mình. Trước kia A Sênh bởi vì cậu mà tỏ thái độ với tôi, hiện tại vẫn vậy? Nhưng đừng quá xem trọng bản thân mình, sau này rơi xuống càng đau hơn.”
“Dì ơi, dì đừng hiểu lầm…” Cổ họng Thẩm Kham Dư rất khàn, cậu thấp giọng ho vài cái, cảm thấy trong cổ họng xộc lên mùi tanh cậu liên nuốt xuống, ngẩn đầu lên cưới với Tống Lê: “A Sênh không phải vì con mà tức giận với dì đâu, anh ấy sợ đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện,…. chứ không phải là con đâu. Dì ơi, dì phải tin anh ấy….mọi người là người một nhà mà, vĩnh viễn là người một nhà….”
Mỗi một câu cậu nói, cậu đều phải dừng lại rất lâu, lao lực cố nói ra từng chữ từng câu một, chỉ sợ nói sai điều gì: “Dì đừng… đừng vì con mà tức giận hay không vui… không đáng đâu.. con… sẽ sinh đứa nhỏ mà, con sẽ sinh.”
“Nếu đứa nhỏ là con của A Sênh, ai dám đuổi cậu, cậu đừng có làm bộ làm tịch nữa.” Tống Lê liếc mắt nhìn cái bụng nhô lên nhỏ giọng gằng nói: “Cũng chẳng biết đứa nhỏ này là của ai.”
“Là A Sênh mà.” Thẩm Kham Dư nhẹ giọng, cánh tay vô thức bị cậu cấu lấy làm chảy cả máu.
Bởi vì đã liên hệ trước với bệnh viện chuẩn bị, nên khi Tống Lê mang Thẩm Kham Dư đến liền đưa thẳng vào phòng kiểm tra.
Bác sĩ phụ trách nhìn kết quả kiểm tra của cậu, không nhịn được hỏi: “Tất cả các chỉ số sàng lọc của cậu đều không có vấn đề gì, vậy tội gì phải đi làm cái này vậy?”
Thẩm Kham Dư nghe bác sĩ hỏi lông mi rung động mấy lần: “Làm cái này… có đau không?”
“Giống chích ngừa thôi, sẽ hơi đau một chút, nhưng mà vẫn có thể chịu được.”
Cậu nghe đầu dây bên kia vang lên tút tút, ngón tay run rẩy cuối cùng cũng không thể giữ lấy điện thoại di động.
Bụng cậu, đau quá.
Toàn thân đều lạnh toát.
Chất lỏng dưới hạ thân cậu bắt đầu chảy ra.
Cậu há miệng lại thấy hô hấp cực kỳ khó khăn, không thể kêu cứu với ai cả. Cậu dùng hết sức cắn lấy môi mình, ép bản thân phải tỉnh táo, sau đấy liều mạng đứng lên đi đến nơi có người. Cậu khó khăn dịch từng bước, sức lực trên người nhanh chóng cạn kiệt, màu đen bao phủ lên mắt cậu.
“Kham Dư! Thẩm Kham Dư?”
Khương Mặc đang đưa chị gái lại đây khám thai.
Nhìn thấy Thẩm Kham Dư y gần như tưởng mình bị hoa mắt. Lần trước thấy cậu, cậu không có đến mức da bọc xương như thế này, sắc mặt còn giống như tờ giấy. Y ôm lấy cậu, trong lòng y cậu nhẹ như bông— quan trọng nhất là hình như cậu mang thai, bên dưới còn không ngừng chảy máu đỏ tươi.
Trên cổ tay gầy guộc của cậu có đeo một cái vòng, trên đó viết: “Đâm kiểm tra nước ối số 16.”
Khương Mặc ôm cậu gọi bác sĩ, nhìn xung quanh không hề thấy Cố Ngôn Sênh đâu, y không biết bây giờ ai đang ở bên cạnh cậu lúc này.
Chị gái y thân thể khỏe mạnh, lúc mang thai còn được chăm đến béo tròn ra. Chỉ là theo định kỳ đến kiểm tra thai nhi, hôm nay do anh rể có cuộc họp khẩn mới nhờ y đi cùng. Cứ cách vài phút lại gọi hỏi tình hình, quấy rầy y phiền muốn chết.
Đâm nước ối kiểm tra, nếu như có sai sót thì một xác hai mạng cũng không phải nói quá. Bên cạnh Thẩm Kham Dư không có người thân, môi còn bị chảy máu, cũng không ai cho cậu một chút nước, cho cậu chút đồ ăn.
Khương Mặc nhìn Thẩm Kham Dư được nhân viên y tế đưa đi, liếc nhìn quần áo dính máu trên người cậu hai tay y phát run, cả ngực đau thắt.
Y nhặt điện thoại của Thẩm Kham Dư rơi trên đất phát hiện năm phút trước Cố Ngôn Sênh đã gọi đến cho cậu.
Thẩm Kham Dư lưu tên Cố Ngôn Sênh chỉ có một kí tự, hơn mười năm qua vẫn chưa từng thay đổi— là một cái nhãn dán hình mặt trời.
Khương Mặc từng hỏi cậu, sao không viết hẵn tên ra?
Cậu nói cậu không biết biết nên lưu làm sao cho mới lạ, nhưng lưu quá gần gũi, A Sênh thấy được sẽ không vui.
Y đè lên cái mặt trời kia bấm gọi Cố Ngôn Sênh.
Bên kia vừa bắt máy, y đã không nhìn được mà chửi ầm lên: “Cố Ngôn Sênh tao fuck your mother, tao không quan tâm mày đang làm cái gì. Trong vòng 10 phút mày phải đến bệnh viện nhân dân tỉnh ngay, nếu không kịp thì mày đến mà nhận xác vợ mày đi.”
Đang tán ngẫu cùng chị gái xinh đẹp ở khoa sản Đường Tu nghe thoáng thoáng có ai đó đang chửi Cố Ngôn Sênh, anh tò mò mà đi theo tìm đến nơi phát ra âm thanh, xém xíu nữa đã bị một người đàn ông mặt tái xanh đụng gãy vai.
Người đàn ông kia tức giận không ít, vội vàng nói xin lỗi. Đường Tu còn chưa kịp nói không có sao (mà thực tế thì anh muốn nói cmn hơn), tên kia cũng không quay đầu lại.
Đường Tu vịn cái vai đau muốn xỉu: “Mẹ nó, cậu ta là cái thứ gì vậy.. Người Sắt à…”
Bình loạn về lần đầu tiên nhặt cá chết.
Đường Tu: Cố Ngôn Sênh, cá mày nuôi chết rồi, mày tự đi mà vớt!
Khương Mặc: Cố Ngôn Sênh, nếu không kịp thì mày đến mà nhận xác vợ mày đi!