Không Phải Em Không Lấy

Chương 17: Cô gái “Dương liễu”



Căn phòng im lặng trở lại. Nhược Băng mở cầm lồng ra- một tô cháo bên trong, còn rất thơm rất nóng như vừa mới làm xong vậy. Chắc anh ta mua ở dưới quán ăn.

Liệu anh ta có bỏ độc không nhỉ? Thôi cho xin đi, người ta không rảnh vậy đâu!

Nhược Băng lấy thìa múc một ít cháo đưa lên miệng. Là cháo hành muối a. Nhưng không biết tại sao cô lại thấy rất ngon. Cô càng ngày càng dễ dãi với cái dạ dày của mình rồi. Một miếng cháo hành thôi có cần thoả mãn vậy không?

Đúng là bụng đói ăn quàng a~~

Mười phút trôi qua, Nhược Băng đã ăn hết tô cháo. Cô liếm liếm mép, còn thấy thèm. Không biết anh ta mua ở hàng nào, chút nữa phải hỏi Đường tỷ mới được...

Bụng no thì ngủ thôi...

Lúc Đường tỷ trở về thì thấy ai đó ôm cái bụng no tròn nằm ngủ- như con mèo lười biếng vậy. Đường Lâm khẽ nhíu mày, cầm lồng kia là ai đưa a? Sao cô không biết con bé này có người thân, không phải là trẻ mồ côi sao? Nghĩ lại cũng bực, đang yên đang lành hôm nay xếp hàng mua đồ đụng ngay phải một tên điên. Hắn đến trước cô, còn gọi bao nhiêu đồ...mà những quán ăn khác hôm nay lại đóng cửa, hại cô đợi gần chết. Mặt mũi đẹp trai mà ăn như trâu vậy a. Hay hắn bao nuôi một đám tiểu tam đấy chứ! Thôi quên đi...

....................

Mấy ngày trôi qua trong yên bình làm Đường tỷ hết sức hài lòng. Nhược Băng ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh, đọc tạp chí hoặc lướt web. Cô cũng đã đi lại được bình thường nhưng Đường tỷ một mực bắt cô phải ở đây đến tận tuần sau. Mẹ kiếp cô đang bị giam cầm a~~ Cầu anh hùng cứu mĩ nhân...

Đến tận ngày thứ năm Nhược Băng mới được phép đi dạo. Mẹ nữa, cứ ở trong phòng bệnh như thế cô sẽ thành con ma ốm mấy.

Mà giờ cô mới để ý, khắp bệnh viện này hình như trồng toàn liễu a...Nhược Băng đến bên bờ sông, ở đó có ghế đá ngồi rất tiện. Liễu xanh ngát thướt tha quá- gợi cô nhớ đến câu thơ:

“ Hồi kiến mạch đầu dương liễu sắc

Hối giao phu tế mạch phong hầu.”

Bỗng vang lên giọng nói dịu dàng:

- “ Nhác trông vẻ liễu bên đường

Phong hầu nghĩ dại xúi chàng kiếm chi?”

Trước mắt cô là một mỹ nữ đó nha!! Xinh quá! Hic, cô lại xí gái rồi! Mà hình như quen quen, cô đã thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng không nhớ ra.

Câu thơ cô vừa đọc ở bài “ Khuê oán” của Vương Xương Linh- nhưng đó là bản gốc phiên âm- còn câu thơ do cô gái kia đọc ở bản dịch thơ của Tản Đà. Cô rất thích Hán học nên tìm hiểu rất chuyên sâu, không ngờ cũng có người cùng sở thích, Nhược Băng thấy thân thiết hẳn lên...

- Cô cũng thích Hán học sao?

- Ừm.- Cô gái trẻ lời rất nhẹ nhưng giọng nói rất lạnh nhạt, không nhiễm bụi trần, cảnh giới này còn cao hơn tên khốn kia à nha!

Nhược Băng thân thiện:

- Tôi là Dương Nhược Băng, còn cô?

Khoé mắt cô gái lướt qua tia sáng rất nhanh rồi biến mất, cô ta trầm mặc không nói gì, lúc sau hoài niệm nhìn lên hàng liễu bi thương nói:

- “Khuê oán” là khúc ca bi thương của cô gái có chồng đi xa chinh chiến vì mong lấy được tước hầu- chỉ vì giấc mộng công danh mà cô độc cả đời. Câu thơ vừa nãy cô đọc là câu tôi thích nhất trong bài.

Nhược Băng xoa xoa đầu:

- Ha? Trùng hợp vậy sao? Thật vinh hạnh.

Chết tiệt, lại xí gái rồi...

Cô gái bỗng nhiên hỏi:

- Cô có biết tại sao bệnh viện này trồng toàn liễu không?

“.........” Bố ai biết được chứ? Cô có phải thần tiên như tên khốn kia đâu?

Cô khẽ lắc đầu.

Cô gái kia nói tiếp:

- Chủ của bệnh viện này là bạn của tôi. Chồng cô ấy họ Liễu, mất sớm nên lấy liễu làm nền cho bệnh viện- giống như chồng cô ấy mãi sống ở nơi này vậy!

- Ohhhh...Cũng quá si tình đi!

Cô gái kia nhìn cô một lúc rồi lặng lẽ bỏ đi- bỏ lại một bóng lưng cô độc.

Không hiểu sao Nhược Băng thấy hình ảnh của mình trước kia ở cô gái này....Đều không muốn sống nữa!

Mãi tận sau này, Nhược Băng ngồi nghĩ lại, nếu lúc đó cô chạy đến gần cô ấy, hỏi chuyện để cô ấy không làm ra những điều tiếc nuối, có phải hay không...

Tiếc là không có nếu như....

____________

Cô gái kia là nhân vật rất quan trọng a~~ có ai đoán được thân phận không?

TT viết dài thật mỏi tay nha

#Uyenca