Không Phụ Hàn Hạ

Chương 103: Chương 103





Vừa vào cửa, Lâm Mạc Thần lập tức bật đèn, lấy một đôi dép nữ từ trong tủ giày ra.

Mộc Hàn Hạ nhìn đôi dép mới tinh, cúi người đi vào.
Anh nói: "Ngồi xuống đi, anh đi lấy đồ uống."
Mộc Hàn Hạ cũng không khách sáo ngồi xuống sô pha.

Căn phòng quá lớn, cũng quá im lặng, cô mở TV, tùy tiện bật một kênh, dường như rất chăm chú xem.

Khóe mắt liếc anh, thấy anh cởi âu phục, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi, mở tủ lạnh, lấy đồ.

Đèn trong phòng ăn dìu dịu chiếu vào người anh, hình ảnh này khiến trong lòng Mộc Hàn Hạ dâng lên cảm giác ấm áp.
Anh rót hai cốc sữa mang đến, hỏi: "Có cần đun nóng không?" Mộc Hàn Hạ nở nụ cười nói: "Không cần." Anh đưa một cốc cho cô, cầm một cốc khác ngồi xuống, ôm bả vai cô.

Hai người im lặng uống sữa, xem TV một lát, anh bỏ cốc xuống, mới uống đc một nửa cốc sữa, anh cúi đầu xuống hôn cô.
Không biết anh cố ý hay vô tình, đèn trong phòng khách cũng thật u ám.

Mộc Hàn Hạ bị anh đặt trên sô pha, không biết áo bị anh cởi ra từ lúc nào.

Anh cũng đã cởi mấy cúc áo sơ mi ra, không biết thỏa mãn cúi đầu hôn phần cơ thể trần trụi của cô.

Đối với Mộc Hàn Hạ đã lâu không bị người khác chạm vào thực sự rất kích thích.

Ngay cả đầu ngón tay cô cũng run rẩy, chạm vào mái tóc đen của anh.

Cơ thể anh nóng bỏng, ánh mắt âm u dọa người.

Cảm giác anh tên đã trên dây, Mộc Hàn Hạ đẩy anh ra: "Đi tắm rửa đã."
Lâm Mạc Thần ôm cô không buông ra: "Ừ.

Ai tắm trước? Hay là chúng ta cùng nhau tắm?" Trước kia hai người chưa từng tắm chung với nhau, Mộc Hàn Hạ bật cười đẩy anh ra: "Cút xuống địa ngục đi." Lúc này Lâm Mạc Thần mới khẽ cười buông cô ra, người tựa vào sô pha, tay đặt lên vị trí cô vừa nằm, dáng vẻ kia mạnh mẽ gợi cảm không nói lên lời.
Mộc Hàn Hạ vào nhà tắm, mới nhớ ra không có quần áo, lại đi vào phòng ngủ của anh, tìm chiếc áo ngủ từ trong va li đựng đồ của cô.

Anh vẫn ngồi trong phòng khách, nhìn rõ nhất cử nhất động của cô.
Sau khi cô tắm xong, ánh mắt Lâm Mạc Thần say mê nhìn cô.


Da cô vốn trắng trẻo, mấy năm nay thường xuyên luyện tập nên dáng người càng cân đối hơn.

Tóc đen ướt át vắt ngang vai, cánh tay tùy ý để bên người, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo.

Cô mặc chiếc áo ngủ từ nhiều năm trước, màu sắc
trong trắng thuần khiết ấm áp, lập tức khiến Lâm Mạc Thần nghĩ tới giống như nhiều năm qua cả hai người chưa từng thay đổi vậy.
Lâm Mạc Thần đứng dậy đi qua, trước khi cô bước vào phòng ngủ, liền chặn cô lại, ôm lấy hôn trên hành lang.

Hôn đến mức cả người cô mềm nhũn, mới khẽ cắn lỗ tai cô, để cho cô đi vào phòng.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Mộc Hàn Hạ đi vào phòng ngủ, màu sắc nơi này hơi lành lạnh, đã lâu không có người ở.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm lan tràn trong thành phố.

Khác hoàn toàn với khi một mình qua những buổi đêm yên tĩnh ở nước ngoài, lúc này khi cô đứng ở đây cảm thấy trống trải, nhưng cũng rất ấm áp.

Cô nằm vào chăn, vẫn hơi lạnh, nhưng nhanh chóng cảm thấy ấm áp.

Cô cuộn tròn người mình, trái tim còn đập nhanh hơn so với lần đầu tiên năm đó, cổ họng cũng hơi khô.

Một lát sau nghe thấy tiếng nước ngừng, có người đi vào.
"Hôm nay quay lưng về phía anh là vì xấu hổ à?" Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười nói: "Chẳng lẽ trước kia em thường xuyên quay lưng với anh?"
Anh ôm lấy cô từ phía sau: "Đúng vậy.

Trước kia luôn để cho anh nhìn thấy bóng lưng của em."
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, xoay người lại.

Hai người cùng nằm trong chăn, cách nhau rất gần, cô nhìn mặt anh.

Sau đó cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

Tay Lâm Mạc Thần nhân tiện tiến vào trong áo ngủ của cô, chuyển từ bị động sang chủ động, xoay người đè cô, bắt đầu tùy ý hôn môi vuốt ve.
Mộc Hàn Hạ cảm thấy hơi mê loạn, cảm nhận mỗi một tấc trên cơ thể mình đều có dấu vết của anh.


Cô nghe thấy tiếng thở mạnh mẽ của Lâm Mạc Thần, anh hôn khiến cô hơi đau, tay cũng hơi dùng sức giữ hai tay cô.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự xúc động và vội vàng của anh.

Không nghĩ tới có một ngày từ" vội vàng" cũng sẽ được dùng với con người từng trải như anh.
Kí ức từng bị cô chôn vùi sâu trong trí nhớ dần xuất hiện.

Khi hai người thân mật, anh hai mươi sáu tuổi tính kiểm soát luôn rất mạnh, kiểm soát tất cả quá trình, kiểm soát cả cô.

Anh rất có tâm cơ, cũng rất phóng khoáng, bất kể là tư thế nào.

Anh luôn quan sát dày vò cô, trong hai người, cô luôn là người bị đánh tơi bời trước, thậm chí phải cầu xin tha thứ.

Hiện tại nhìn thấy anh, tại sao so với mấy năm trước không hề thay đổi chút nào?
"Này...anh đừng..." Cô lên tiếng.
"Đừng cái gì?"
"Đừng quá quá...Ngày mai còn phải đi làm." Nói ra lời này, cô cũng hơi ngượng ngùng.
Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn cô: "Ngày mai em còn muốn đi làm?"
Mộc Hàn Hạ dở khóc dở cười, lấy tay đẩy anh, nhưng vẫn nằm trong lòng anh, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn: "Vậy em đổi ý, em phải đi." Lâm Mạc Thần lập tức ngăn cô lại, hôn càng sâu hơn.
Ngay cả linh hồn cũng trở nên chấn động, trong nháy mắt cô buông hết tất cả xúc động ôm lấy anh.

Chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, cuộc sống vẻ vang kia cũng không còn quan trọng nữa, dùng hết tất cả tâm tư nghĩ ra kế hoạch kinh doanh cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ có anh dịu dàng, cố chấp như vậy ôm lấy cô.

Ánh mắt của ánh nóng rực như lửa dưới ánh đèn mờ ảo, vòng ôm của anh nóng bỏng mà an toàn.

Cô muốn ôm anh, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cuối cùng đã ôm được người yêu từng đánh mất này.

Cô thật sự muốn cùng anh đầu bạc đến già, anh cũng biết không có người khác, anh xấu xa với cô như vậy, anh đối tốt với cô như vậy.


Anh chứng kiến tất cả sự ngây ngô và ngốc nghếch của cô, anh từng bước đem cô từ cuộc sống bùn lầy tiến vào đế quốc kinh doanh của anh.

Anh từng là người chi phối cuộc sống của cô, hiện tại anh buông tất cả kiêu ngạo, chỉ vì chờ cô quay đầu lại.
"Anh yêu em." Khi cả hai cùng lên đỉnh, anh khẽ nói bên tai cô.

Mộc Hàn Hạ vuốt ve mồ hôi trên lưng anh.

Nước mắt từ từ chảy ra, cô còn chưa đáp lại, anh đã cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Gây sức ép đến hơn nửa đêm, cuối cùng anh mới buông tha cho cô, nhưng anh đâu có muốn ngủ chứ, anh vẫn ôm cả người cô vào trong lòng, để cho đầu cô gối lên cánh tay, tay kia ôm chặt thắt lưng cô, thậm chí chân còn gác lên người cô.

Trước kia anh không hề làm như vậy, Mộc Hàn Hạ sớm đã không còn sức nói: "Anh đừng làm như vậy, ngủ như vậy khó chịu lắm."
Anh đáp: "Rất thoải mái.

Em từ từ làm quen là được."
Mộc Hàn Hạ: "..." cảm thấy người đàn ông độc miệng bá đạo kia mơ hồ đã trở lại.
Cô bất đắc dĩ đành phải mặc kệ anh.

Tuy nói là đi ngủ, nhưng anh vẫn cúi đầu hôn tóc và phía sau cổ cô, nhưng Mộc Hàn Hạ cảm thấy không thoải mái, cơ thể còn hơi đau, chân...bởi vì hành động của anh đau đến mức không cử động được.

Cô đưa tay xoa chân, anh phát hiện hỏi: "Sao vậy?"
"Chân hơi tê.

Không sao."
Qua mấy giây, cô cảm nhận được tay anh chạm vào đùi cô khẽ vuốt ve.

Bàn tay dịu dàng có lực, rõ ràng là cố ý khiến Mộc Hàn Hạ lại có cảm giác khác thường.
"Anh đừng xoa nữa." Cô đẩy tay anh ra.
Lâm Mạc Thần nở nụ cười, tay ngừng lại.

Mộc Hàn Hạ bị anh ôm chặt vào lòng, thực ra anh cũng không quá thoải mái, nhưng nằm không được bao lâu anh lại tập kích.

Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được anh hôn tóc, hôn hai má, sau đó lại lật người cô qua, hôn càng sâu hơn.

Mộc Hàn Hạ thực sự không chịu được, miễn cưỡng mở to mắt: "Anh làm gì vậy?"
Lúc này đã là hơn bốn giờ, ngoài cửa sổ trời vẫn tối, chỉ có một ngọn đèn trên đầu giường.

Mộc Hàn Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy khuôn mặt Lâm Mac Thần vô cùng mờ ảo, giọng nói cũng như từ nơi xa truyền tới.

Anh nói: "Summer, anh muốn cất giữ em, chỉ để cho mình anh sở hữu thôi."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động, lập tức hoàn toàn tỉnh táo, ngước mắt nhìn anh nói: "Cả đời này cho dù hợp hay tan, em chỉ thuộc về mình anh thôi."

Lâm Mạc Thần lập tức ôm chặt lấy cô.
Sau đó, trời sáng, ánh sáng nhạt chiếu vào từ khe hở rèm cửa.

Hai người đều ngủ rất say, cô hơi cuộn mình trong chiếc chăn rộng, mặt vùi trong gối, tóc dài đen buông xõa tứ tung.

Anh vẫn ôm lấy cô từ phía sau, tay nắm chặt tay cô, chân gác lên chân cô, tựa như hai cung tên, im lặng chồng lên nhau.
Ngủ đến tận trưa, Lâm Mạc Thần mới tỉnh, cúi đầu nhìn thấy Mộc Hàn Hạ nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều, còn mệt hơn so với anh đêm qua.

Lâm Mạc Thần nở nụ cười, để cho cô nằm trong khuỷu tay mình, tay kia cầm lấy di động bên cửa sổ.

Sau khi khởi động máy, mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ đều là từ công ty gọi tới.
Trực giác của anh luôn nhạy bén, trước khi gọi lại lập tức nhìn qua tình hình thị trường chứng khoán, trong lòng lập tức có cân nhắc.

Buông Mộc Hàn Hạ ra, khẽ rời giường, mặc quần áo bước vào thư phòng gọi điện thoại.
Là Chu Tri Tố nhận điện, anh ta lời ít mà ý nhiều: "Chủ tịch Lâm, sáng hôm nay thị trường chứng khoán đã tụt 7 điểm.

Toàn bộ tài chính của chúng ta ở thị trường chứng khoán đều bị thiệt hại.

Các công ty khác cũng vậy."
Lúc này ánh mặt trời bên ngoài vô cùng sáng, Lâm Mạc Thần kéo hết rèm cửa sổ trong nhà xuống, nên bên trong mới có vẻ tối tăm yên tĩnh.

Anh lấy tay đẩy một góc rèm ra, nhìn bên ngoài đường phố đông nghịt, hỏi: "Hôm nay tổn thất bao nhiêu?"
Chu Tri Tố đáp: "10 triệu."
Lâm Mạc Thần nói: "Tôi đến ngay."
Khi Mộc Hàn Hạ mở mắt ra đã thấy Lâm Mạc Thần đứng trước gương, âu phục đã mặc xong.
"Anh phải đi ra ngoài à? Mấy giờ rồi?"
Lâm Mạc Thần cúi người hôn cô một chút nói: "Ngủ thêm một lát đi, anh đến công ty." Mộc Hàn Hạ biết nếu không phải chuyện gấp, người của Phong Thần cũng không quấy rầy đến anh.

Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không có." Anh đáp: "Không quan trọng bằng chuyện đêm qua."
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, cô cũng hơi xúc động vì sự phóng túng của mình, cũng không muốn phải đi làm ngay, lập tức kéo chăn nằm xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Anh đã thắt xong cà vạt, người cũng đã đi tới cửa, thay xong giày da.

Bỗng nhiên anh quay lại, đi đến bên giường, chạm vào mặt cô, hôn thật mạnh.

Mộc Hàn Hạ khẽ ưm một tiếng, chui vào trong chăn.

Lúc này trong mắt anh mới có ý cười, xoay người rời đi..