Sáng sớm ngày thứ hai, Vinh Cẩn Du một nhóm tám người chậm rãi tập hợp trước cửa, chuẩn bị lên đường.
Hoa Nhu đôi mắt sưng đỏ, hiển nhiên là do đêm qua khóc quá nhiều. Nàng cùng Hoa Nhan sóng vai đứng cạnh nhau, nói với Vinh Cẩn Du: "Thân thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để quá mệt mỏi. Trong tay nải này là một ít vật dụng hằng ngày ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhớ dùng."
Hoa Nhu quan tâm dặn dò Vinh Cẩn Du những chuyện sinh hoạt hằng ngày, nàng lại chuẩn bị tay nải nhỏ, cuối cùng còn không quên căn dặn Kinh Nhược Ly cùng Tiêu Duẫn chiếu cố Vinh Cẩn Du thật tốt. Đôi mắt nàng sưng đỏ, chắc là do tối hôm qua khóc rất lâu mới trở thành thế này.
Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ chiếu cố ta thật tốt. Ta cũng sẽ tự cẩn thận nhiều hơn, nàng cùng Hoa Nhan hãy tự chăm sóc tốt bản thân. Nếu có chuyện gì trọng đại hoặc có người tìm ta, thì cứ kêu người đó đến khách điếm lớn nhất ở thành Nam Trường An để lại lời nhắn cho ta là được."
Vinh Cẩn Du tỏ vẻ biết ơn, an ủi Hoa Nhu để cho nàng yên tâm. Sẵn tiện cho biết phương thức liên lạc, sợ vạn nhất các nàng có việc gấp lại không thể liên lạc với mình được.
Kinh Nhược Ly thấy Hoa Nhu vạn phần không muốn, trêu chọc nói: "Hoa Nhu à, nàng cứ yên tâm đi. Trên đường có ta cùng Tiêu Duẫn còn thêm nhóm người Vu Song nữa, sẽ không để Vinh Ngọc nhà các nàng mệt mỏi đâu."
Kinh Nhược Ly một bên an ủi Hoa Nhu, một bên còn không quên trêu chọc các nàng một chút.
Hoa Nhu vẻ mặt không nỡ nhìn Vinh Cẩn Du, nếu không phải nàng mãnh liệt khắc chế tình cảm của bản thân thì khó khăn lắm mới không biểu hiện ra vẻ mặt bi tình đưa tiễn mười tám dặm đường.
Vinh Cẩn Du lên xe ngựa, nói: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy, lên xe, chúng ta đi thôi."
Vinh Cẩn Du thấy Hoa Nhan, Hoa Nhu gật đầu liền yên lòng. Lại vừa nghe Kinh Nhược Ly nói 'Vinh Ngọc nhà các nàng', trong lời nói của Vinh Cẩn Du còn có chút gấp gáp, sợ lại khiến cho Hoa Nhu hiểu lầm liền vội vã phân phó nhóm người Tuyệt Vu Song xuất phát.
Bởi vì Vinh Cẩn Du thương thế chưa lành, cưỡi ngựa quá mệt nhọc và xóc nảy cho nên cùng Kinh Nhược Ly còn có Tiêu Duẫn ngồi xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, nhóm người Tuyệt Vu Song thì cưỡi ngựa.
Hoa Nhu thấy Kinh Nhược Ly miệng luôn đáp ứng, Tiêu Duẫn cũng khẽ gật đầu mới yên lòng một chút, hai mắt rưng rưng vẫn nhìn theo xe ngựa đang dần đi xa, sau đó mới cùng Hoa Nhan trực tiếp trở về Tây Tử Các.
- ----------------
"Cẩn Du à, ngươi nói trong đây chứa một ít vật dụng gì đây? Hoa Nhu sẽ chuẩn bị cho ngươi cái gì? Đồ ăn ngon sao." Đi được một đoạn đường, Kinh Nhược Ly vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm tay nải nhỏ Hoa Nhu đưa cho Vinh Cẩn Du, nhớ mãi không quên.
"Ta làm mà biết được, vật dụng sinh hoạt hằng ngày?" Vinh Cẩn Du cũng có chút tò mò, vật dụng hằng ngày, chẳng lẽ là quần áo sao?
"Mở ra xem thử đi, hẳn là sẽ không có thứ gì kiêng kỵ đi." Kinh Nhược Ly thấy Vinh Cẩn Du cũng không biết, lại càng thêm tò mò.
"À, cũng được." Vinh Cẩn Du một bên trả lời, một bên lấy tay nải mở ra nhìn một chút.
"Quần áo, quần áo, quần áo, còn có, quần áo." Thôi được rồi, ngoại sam, áo sơ mi, trung y, nội y, thật sự là đầy đủ cả một bộ y phục.
"Thật sự đầy đủ hết, ta nghĩ nữ tử đưa y phục cho nam tử chỉ là đưa ngoại sam mà thôi, không ngờ ngay cả nội y cũng đều chuẩn bị cho ngươi, Hoa Nhu suy nghĩ rất chu đáo a." Kinh Nhược Ly không chỉ có trêu đùa cảm thán Hoa Nhu cẩn thận chăm sóc, mà còn cố tình kéo dài tình ý với Vinh Cẩn Du.
Tiêu Duẫn đột nhiên chỉ vào một đoạn dây đỏ, hỏi: "Ô, thiếu gia, đây là cái gì?"
Kinh Nhược Ly thấy Vinh Cẩn Du lấy ra một sợi dây đỏ buộc trên một bạch ngọc Quan Âm thuần sắc, không khỏi cả kinh hô lên: "Đây là, Quan Âm? Đúng, là ngọc Quan Âm, quao, tín vật đính ước, chắc là nàng đặc biệt đi chùa cầu."
"Đừng có nói bậy, tín vật đính ước cái gì, ngươi còn linh tinh nữa ta làm thịt ngươi." Vinh Cẩn Du nhanh chóng lấy tay bịt kín miệng Kinh Nhược Ly cảnh cáo, thấy nàng ấy gật đầu mới thả tay ra.
Kỳ thật Vinh Cẩn Du làm sao lại không biết được tâm tư của Hoa Nhu, chỉ là nếu mình không yêu thì cần gì phải cố ý lưu tình đây. Cho nên đối với tâm ý của Hoa Nhu, nàng cho đến bây giờ vẫn giả vờ như không biết. Khi ở Tây Tử Các vẫn luôn giữ lễ tận lực duy trì khoảng cách, khắp nơi đều cận thận né tránh tình ý Hoa Nhu, cho đến khi gặp Cố Nhạ Nhan, cả đời này của nàng lần đầu tiên nảy sinh tình cảm.
Nàng chưa bao giờ né tránh tình cảm của bản thân với Cố Nhạ Nhan, cũng là bởi vì nàng muốn gián tiếp nói cho Hoa Nhu biết tâm ý của mình mà thôi. Bây giờ rời khỏi Tây Tử Các một khoảng thời gian để cho Hoa Nhu bình tĩnh ngẫm lại cũng tốt, dù sao nữ tử rụt rè vẫn không nói rõ, mình cũng không muốn thương tổn nàng, ai cũng không nhắc tới như vậy có lẽ sẽ chậm rãi phai nhạt, đương nhiên đây là cách giải quyết tốt nhất.
Vinh Cẩn Du đem y phục cùng với sợi dây cất lại, để lại vào trong tay nải như cũ, sau đó cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Kinh Nhược Ly, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.
Kinh Nhược Ly biết Vinh Cẩn Du không có tình cảm đặc biệt gì với Hoa Nhu nhưng nhìn thấy nàng ấy cất lại những thứ này, nghi hoặc hỏi: "Vậy ngươi dự định xử lý chỗ y phục này cùng sợi dây như thế nào?"
"Ta vẫn xem Hoa Nhu như là bằng hữu mà thôi, không còn quan hệ gì hơn khác, việc này về sau ai cũng không được nhắc lại." Nghe thấy Kinh Nhược Ly vừa hỏi như thế, Vinh Cẩn Du theo bản năng sờ vào dây chuyền của mình.
Trên cổ Vinh Cẩn Du có đeo hai dây chuyền giống nhau làm bằng bạch kim kiểu dáng tinh tế, trên mặt mỗi sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn, là dây chuyền bạch kim thuần khiết, phía trên đính một viên đá nhỏ, khí chất đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ đẹp đẽ quý giá. Đây là trang sức Vinh Cẩn Du mua cùng bằng hữu ở thế giới trước kia, tự mình đặc biệt thiết kế đặt người làm theo yêu cầu. Nàng thích những thứ đơn giản cho nên dây chuyền cùng nhẫn do tự mình thiết kế cũng rất đơn giản, nàng hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được một nữ nhân khiến cho mình rung động, sau đó tự tay đeo cho nàng ấy, nhưng lại vẫn chưa gặp được một nữ nhân như vậy, cho nên đôi nhẫn cùng dây chuyền tình yêu vẫn còn đang đeo trên cổ nàng, bây giờ nàng đã tìm được một nữ nhân có thể khiến cho bản thân cảm thấy rung động như vậy, nhưng vẫn không biết tâm ý của đối phương, cũng không có cơ hội đưa cho nàng ấy.
Sợi dây kia của Hoa Nhu có lẽ là do sau khi bản thân gặp chuyện không may, nàng liền đặc biệt đến miếu cầu, cũng thỉnh cao tăng khai quang*. Phần tâm ý này của nàng, nếu như đối với tư cách là bằng hữu thì Vinh Cẩn Du đương nhiên sẽ rất vui lòng nhận lấy. Chẳng qua là mối quan hệ này trong mắt nàng vẫn có chút không được minh bạch, bản thân cũng không thể nhận lấy. Nếu như dùng phương thức này để tặng thì nàng đành phải xử lý, tránh để lại hậu quả sau này.
*Khai Quang: khi bạn mua một món đồ phong thủy nào đó về nhà để thờ cúng hoặc dùng làm trang sức đeo bên người thì phải khai quang điểm nhãn vật đó. Đó là một thủ tục giúp cho linh vật nhận thân. Sau khi được khai quang điểm nhãn, linh vật sẽ nhận thân và phù trợ cho chủ của nó. (Nguồn: Google)
"Ách, không nhắc tới thì không nhắc tới, à đúng rồi, lần trước giúp người trị thương thấy trên cổ ngươi có hai sợi dây màu trắng phía trên còn có hai chiếc vòng trắng nữa, đó là cái gì vậy? Bùa hộ mệnh sao?"
Kinh Nhược Ly không thèm nhìn đến nụ cười chế nhạo của Tiêu Duẫn, đột nhiên thấy Vinh Cẩn Du đưa tay sờ lên cổ mới nhớ đến lần trước khi Vinh Cẩn Du bị thương nàng đã từng nhìn thấy sợi dây kia, lại tò mò hỏi.
Vinh Cẩn Du khẳng định, nói: "Cái này? Đây cũng là tín vật đính ước." Khẳng định vật này chính tín vật đính ước, lại sờ sờ vào sợi dây chuyền lần nữa, Vinh Cẩn Du không khỏi lộ ra mỉm cười.
"À ~~~ thì ra lại là tín vật đính ước nữa."
Kinh Nhược Kỹ cả kinh trở nên kích động lần nữa, nàng lại nhìn sợi dây chuyền mà Vinh Cẩn Du vẫn luôn đeo, chưa bao giờ thấy nàng ấy nhắc đến, nàng còn tưởng đây chính là do Cố Nhạ Nhan tặng.
Tiêu Duẫn lại nghi hoặc, nói: "Ô, sợi dây này của thiếu gia là đeo từ khi còn ở trên núi Thanh Thành, nguyên lai thiếu gia đã sớm cùng nữ tử khác duyên định tam sinh."
Lúc này, Tiêu Duẫn cũng nổi lên nghi ngờ, thời điểm trước kia ở núi Thành Thành, sợi dây này đã được thiếu gia đeo giấu trong cổ áo, khi đó mình đã từng thấy qua một hai lần. Nếu nói vậy, đây không phải là của Cố Nhạ Nhan tặng ư?
"Các ngươi đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Cố Nhạ Nhan làm sao sẽ đưa tín vật đính ước cho ta. Đây là do ta tự mình đặc biệt thiết kế ra sau đó tìm người làm theo yêu cầu. Trên đời này chỉ có duy nhất một đôi, là vật ta chuẩn bị tặng cho người mình thích cho nên cũng có thể gọi đây là tín vật đính ước."
Vinh Cẩn Du thấy Tiêu Duẫn cùng Kinh Nhược Ly đều nhìn về phía này, nhìn tới nhìn lui sợi dây chuyền cùng nhẫn còn nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, không cần đoán cũng biết được là bọn họ đang nghĩ gì.
"À, thì ra là vậy. Trông rất đẹp, vậy sau này ngươi cũng giúp ta thiết kế một đôi đi." Lần trước Kinh Nhược Ly đã muốn hỏi Vinh Cẩn Du sợi dây này mua ở đâu, tinh xảo trông rất đẹp mắt nhưng Vinh luôn dấu trong y phục, nếu hôm nay không nhắc tới sợ là đã quên.
Vinh Cẩn Du cười gật đầu, nói: "Được, chờ sau này trở về kinh ta giúp người thiết kế một đôi."
Cứ như vậy ở trong xe ngựa trò chuyện, bên ngoài xe ngựa cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Ồ quao, tính vật đính ước. Đại tỷ, tỷ xem, ta đã nói rồi, Hoa Nhu khẳng định là thích thiếu gia chúng ta, ha ha, đến tín vật đính ước cũng đều tặng, mọi người đoán xem thiếu gia có thích nàng hay không đây?"
Vừa rồi thấy ánh mắt lưu luyến của Hoa Nhu, Đông Phương Nguyệt Sắc cũng đã muốn bát quái, lúc nãy lại nghe thấy tiếng kinh hô của Kinh Nhược Ly trong xe ngựa nữa, suy nghĩ một chút cũng biết bọn họ đang nói về chuyện gì.
"Hẳn là không thích đi, nếu không thiếu gia tại sao lại rời đi vội vã như thế, thiếu gia đối với nàng ấy cũng tựa như đối với bằng hữu mà thôi." Bắc Sơn Hoa Ảnh cũng tham gia bát quái, lúc nãy các nàng đều trơ mắt nhìn tiết mục tình yêu đẹp đẽ đau khổ biệt ly vừa mới diễn ra.
"Ô, mọi người nghe này, mọi người nghe này, lại xuất thêm một tín vật đính ước nữa, tín vật đính ước cũng có thể đưa hai lần hả, là cái thứ hai sao?" Đông Phương Nguyệt Sắc nghe thấy bên trong lại có tiếng hô, lập tức vểnh tai lên.
"Sao? Nói không chừng là hai người đưa đó, ai kêu thiếu gia nhà chúng ta anh tuấn như vậy. Ta xem nha, có lẽ đã lừa gạt không ít trái tim thiếu nữ rồi đây, chắc hẳn là còn có của người khác đưa nữa đấy." Hoa Ảnh cũng đã nghĩ đến, ở trong Tây Tử Các cũng không hiếm gặp ánh mắt thiếu gia đưa tình với những thiếu nữ khác.
"Nguyệt Sắc, tỷ càng ngày càng nhiều chuyện, tỷ sao lại không quan tâm có người nào đưa tín vật đính ước cho Mạt Vi hay không đi?" Tây Môn Trạch Nhã thấy Nguyệt Sắc nhiều chuyện, liền nói lời ác độc.
"A, có sao? Ai dám đưa ta liền lôi hắn ra lột da đến chết mới thôi."
Đông Phương Nguyệt Sắc vừa rồi còn đang suy nghĩ muốn mua tín vật đính ước, đem nàng cùng Nam Cung Mạt Vi kết chặt với nhau. Kết quả nghe thấy Tây Môn Trạch Nhã nói có người dám tặng tín vật đính ước cho Nam Cung Mạt Vi, lại nhìn thoáng qua Nam Cung Mạt Vi vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ thì lập tức trở nên nóng giận.
"Lôi hắn ra lột da đến chết mới thôi? Nếu ngươi đánh không lại hắn thì sao?" Tây Môn Trạch Nhã vẫn tiếp tục thử thách tính nhẫn nại của Đông Phương Nguyệt Sắc.
"Sao? Nếu như không lại thì đại tỷ, Hoa Ảnh cũng nhất định sẽ hỗ trợ ta, còn Trạch Nhã ngươi thì sao?" Đông Phương Nguyệt Sắc quay lại, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng liếc nhìn đại tỷ cùng Hoa Ảnh nhưng lại không ngờ rằng hai người các nàng đều trực tiếp lựa chọn không nhìn mình. Sau đó nàng liền trở nên hung tợn, vô cùng xót xa nhìn chằm chằm Trạch Nhã hỏi.
"A, a, Nguyệt Sắc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi, đến lúc đó sẽ đem người nọ xiên chết." Trạch Nhã thấy Nguyệt Sắc trừng mắt nhìn mình, liền cười đến quên lối về nhanh chóng quơ quơ 'tàn hồng gai' của mình.
Hô ~ người này vừa nhắc đến chuyện của Mạt Vi, liền trở nên ngông cuồng. Rõ ràng biết là vui đùa, thuận miệng nói cũng có thể động khí còn cư nhiên hùng tợn trừng ta, xem ra về sau không có việc gì thì không nên cùng nàng đùa giỡn những chuyện thế này.
Tây Môn Trạch Nhã không khỏi thở dài, cảm tình này của Nguyệt Sắc đối với Mạt Vi càng ngày càng sâu nặng, càng ngày càng rõ ràng. Đây là chuyện mà trong lòng mấy người các nàng đều sáng tỏ, chỉ là Mạt Vi lại xem như không có việc gì, không có phản ứng gì nhiều lắm, vẫn hơi lạnh lùng như trước. Bất quá Mạt Vi chắc chắn cũng thích Nguyệt Sắc, bằng không sao từ nhỏ đến lớn đều luôn che chở, cưng chiều nàng ấy đây. Giống lần trước thay Nguyệt Sắc giáo huấn tên con cháu thế gia dám đùa bỡn nàng, bộ dáng bao che khuyết điểm như vậy cũng không phải một lần hai lần, chính mình thật sự rất khó có thể tưởng tượng được rằng Mạt Vi trước nay đều bình tĩnh, chuyện gì cũng đều đặt trong lòng, khi yêu sẽ trở thành dáng vẻ thế nào đây?
Sóng êm biển lặng, dọc theo đường đi đoàn người thỉnh thoảng lại đấu võ mồm như vậy, dừng một chút rồi lại đi một chút cứ như vậy đã qua hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng bình an đến kinh thành.
Vừa đến khu vực kinh thành đã bắt đầu nghe có tiếng người huyên náo, kinh thành phồn hoa quả nhiên không nơi nào có thể sánh bằng.
Ngựa xe như nước, đông như trẩy hội. Trên đường cái tiếng rao hàng, tiếng hô to, âm thanh cò kè mặc cả... nối tiếp nhau. Trong tửu quán khách điếm, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn chạy nhanh qua lại, còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trò chơi đoán số, tiếng cười nói, tiếng chén nhỏ chén lớn va chạm, tranh giành lẫn nhau, thật là một cảnh tượng phồn vinh.
Vừa rồi vào kinh, Kinh Nhược Ly liền cáo từ cùng nhóm người Vinh Cẩn Du, nói là muốn về thăm nhà trước, sau đó lại đến quý phủ tìm Vinh Cẩn Du. Nghĩ đến rời nhà nhiều ngày, Kinh Nhược Ly cũng nên về thăm nhà mình trước, sau đó mới đến Vinh Vương phủ, bản thân xem ra cũng có chút ứng phó không nổi, liền mặc kệ nàng ấy.
Khi đến giữa trưa, thật vất vả mới từ trong đám đông hỗn loạn đi tới Nam Tân Nhai, Vinh Vương phủ nằm ở phía Bắc Nam Tân Nhai này.
Đến cửa vừa mới xuống xe, Vinh Cẩn Du liên nhìn thấy đại môn dày rộng to lớn màu đỏ, cửa dài chín thước ngang bảy thước, quả nhiên là Vương phủ phô trương bật nhất, hai bên đại môn đặt hai tượng sư tử bằng đá to lớn tôn lên vẻ uy nghiêm, vừa nhấc mắt liền thấy được phía trên treo bốn chữ to nạm vàng do tiên hoàng ngự bút 'Vinh Tín Vương phủ'.
Thật sự là vô cùng khí phái, lúc trước nghe sư phụ nói qua Vinh Vương phủ này gọi là Vinh Tín Vương phủ. Bởi vì lúc ấy Vinh Hải được phong là Tín Vương, được tin cậy trọng dụng nhất, vả lại còn được ban thưởng tước vị thừa kế ba đời, cho nên tính ra cũng đã được ba đời vương, đến Vinh Cẩn Du chính là đời thứ ba.
Vinh Cẩn Du nhìn thấy sự phô trương của Vinh Vương phủ này, không khỏi liên tưởng đến vương gia điều phô trương như thế, như vậy hoàng đế, hoàng tử lại còn phô trương đến như thế nào nữa? Lớn như vậy đây lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng chân thật đến bực này, Vinh Cẩn Du vẫn là có chút ngây người.
Từ trong cửa đại môn hướng ra bên ngoài đại đội gia đình cùng người hầu đứng thành hàng, còn có một đôi trung niên tiến đến cửa chính nghênh đón, vẻ mặt vui sướng nhưng lại có chút lo lắng, với vẻ mặt cùng cách ăn mặc này, đây chắc hẳn là Vinh Vương gia cùng Vinh Vương phi.
Chắc là nhóm người Tuyệt Vu Song Đã sớm thông báo hôm nay sẽ đến, cho nên mọi người lúc này mới đều đứng đây nghênh đón.
"Cẩn nhi, con đã trở về, lại đây, cho mẫu thân nhìn thật kỹ nào." Khi nhóm người Vinh Cẩn Du vừa mới đi tới cửa, Vinh Vương phi liền tiến lên giữ chặt nàng, tinh tế đoan trang.
"Mẫu thân, nhiều năm không gặp, thân thể người có khỏe không?" Vinh Cẩn Du do dự, nghẹn ngào nửa ngày mới gọi ra được chữ mẫu thân, thật sự nàng không có thói quen gọi như thế này, trước kia luôn gọi ba mẹ, bây giờ lại đổi giọng gọi phụ thân cùng mẫu thân.
Người cổ đại này vốn là lập gia đình từ thuở thiếu niên, Vinh Vương phi bây giờ bất quá cũng mới 37 - 38 tuổi nhưng dù sao cũng là người giàu sang lại thường dưỡng da, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ 30 tuổi đầu, mỹ mạo thoát tục, tú lệ đoan trang, rất trẻ tuổi.
"Khỏe, khỏe, thời gian qua rất khỏe, chẳng qua là có chút nhớ thương con, bây giờ thì rất tốt, cuối cùng cũng đã trở về." Vinh Vương phi khóe mắt rưng rưng, vô cùng kích động, xem ra thương nhớ đã lâu.
"Trở về là tốt rồi, đều đứng ở trước cửa đường còn ra thể thống gì, Cẩn nhi cũng một đường mệt nhọc, chúng ta đi vào rồi nói sau." Vinh Vương gia đứng ở một bên không cam lòng bị thê nhi làm lơ, liền kêu các nàng vào phủ sau đó lại nói tiếp.
"Vâng, phụ thân, mẫu thân, chúng đi vào trước đi, chớ nên làm mất mặt vương phủ." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa dìu Vinh Vương phi cùng Vinh Vương gia đi vào vương phủ.
Đi vào tiền thính, khối đá vuông lớn màu xanh lót đường, chính giữa còn trải thảm màu đỏ thẫm, trung tâm là hai ghế bành gỗ lim ở giữa còn có thêm một bộ kỷ án, trên tường phía sau còn treo bức vẽ chữ viết, trong gian đại sảnh phía dưới hai bên có sáu cây trụ xà lớn, phía dưới trụ lớn còn sắp xếp hai hàng ghế bành gỗ, ở giữa cũng có thêm kỷ án, cách bố trí này thật ra giống hệt với cảnh tượng mà Vinh Cẩn Du nhìn thấy trong TV ở kiếp trước.
Đợi vào đại sảnh mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Vinh Vương gia liền phân phó nhóm người Tuyệt Vu Song lui xuống nghỉ ngơi, chúng nha hoàn cùng người hầu cũng đều tự đi làm việc của mình.
Vinh Vương gia ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Cẩn nhi à, con bái sư học nghệ nhiều năm như vậy đã có chút thành quả nào chưa?" Vinh Vương gia vừa ngồi xuống xong liền quan tâm đến chuyện Vinh Cẩn Du mấy năm nay ở trên núi học nghệ.
Vinh Cẩn Du vừa ngồi xuống, nghe Vinh Vương gia hỏi, lại đứng lên trả lời: "Bẩm phụ thân, đã có chút thành quả. Sư phụ võ công cùng y thuật thiên hạ vô song, ta chỉ là học được một chút bên ngoài mà thôi, đủ để phòng thân bảo mệnh."
Vinh Cẩn Du nghe Vinh Vương gia vừa hỏi như vậy, lo lắng ngài ấy sẽ bắt mình đi vào quan trường cho nên có chút khiếm tốn giấu diếm.
Vinh Vương gia vô cùng vui mừng gật đầu, nói: "Được, có thể phòng thân bảo mệnh là tốt rồi, vì phụ cũng không cưỡng cầu con có thể thiệp quan lộng quyền, chỉ cầu con có thể bình an sống là được. Con cứ ngồi xuống trả lời, giữa phụ tử chúng ta cần gì khách khí như thế?"
Lúc ấy, khi Vinh Vương gia tiễn bước Vinh Cẩn Du, không chỉ là vì cứu mạng mà thôi, hắn cũng hy vọng Vinh Cẩn Du học được chút bản lĩnh trở về, có thể tự bảo vệ mình là được. Bản thân quan to chức lớn, hiện tại trên triều đình tình thế lại không ổn định, hắn cũng không hy vọng Vinh Cẩn Du bước theo gót mình, ngược lại muốn nhanh chóng cưới vợ sinh con cho hắn, sống một cuộc sống yên ổn cho dù sau này mang danh là Vương gia hồ đồ không quyền thế cũng không sao.
Vinh Cẩn Du lại ngồi xuống, cẩn thận nói: "Chuyện phụ thân hy vọng cũng là chuyện con hy vọng, ngày sau tất nhiên đều sẽ nghe theo ý của phụ thân, rời xa thị phi sóng gió."
Vinh Vương gia nói thẳng ra lời này, giống như ý nguyện trong lòng Vinh Cẩn Du, nàng tất nhiên sẽ nghe theo ý của Vinh Vương gia. Chỉ là, Vinh Cẩn Du vạn vạn thật không ngờ rằng Vinh Vương gia còn muốn thay nàng an bài một mối hôn sự nữa.
Vinh Vương phi ở một bên ngắt lời, nói: "Được rồi, được rồi, Cẩn nhi vừa mới trở về hai người liền bàn những chuyện này, mệt con ta thì làm sao bây giờ?"
Vinh Vương phi có chút bao che khuyết điểm, những lời này khi nào nói thì không được, sao lại lựa ngay lúc vừa mới gặp mặt mà nói.
"Ý tốt của mẫu thân hài nhi tất nhiên hiểu, phụ thân cũng biết tính tình con, sợ con lầm đường lạc lối mà thôi, chuyện đàm luận dạy bảo này tất nhiên phải làm. Chẳng qua là nhiều năm như vậy, hài nhi chưa bao giờ ở bên chăm sóc, cũng thật là bất hiếu, trong lòng lại càng bất an, mong rằng phụ thân cùng mẫu thân tha thứ cho con bất hiếu." Nói đến đây, Vinh Cẩn Du quỳ xuống đất khom người, lời này nàng nói tình thâm, chân thành như vậy là vì bản thân, cũng là vì Vinh Cẩn Du đã quá cố kia.
Ngẫm lại nếu như không phải bởi vì mình, Vinh Cẩn Du kia e rằng cũng là một người hiếu đạo khi còn ở nhân thế. Phu thê Vương gia này lại tự dưng mất đi đứa con yêu quý, mỗi lần nhớ đến nàng đều cảm thấy lương tâm áy náy.
Lúc này, nàng đã âm thầm thề ở trong lòng, sau này nếu hai người họ thật lòng đối đãi, nàng tất nhiên cũng thật lòng đối đãi lại như vậy.
Vinh Vương phi đỡ Vinh Cẩn Du đứng lên, có chút âm thầm nghẹn ngào, nói: "Con ta không cần áy náy như vậy, năm đó nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, mẫu thân sao lại để con ra ngoài chịu khổ."
Vinh Vương gia thấy Vinh Vương phi vui mừng đến khóc, nói: "Được rồi, được rồi, bây giờ đều đã mạnh khỏe trở về. Bệnh cũng đã khỏi, thân thể cũng cường tráng hơn so với trước kia, còn học được chút bản lĩnh trở về, có cái gì mà không tốt. Cẩn nhi một đường trở về cũng mệt mỏi, sớm về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai con lại đến thư phòng ta, vi phụ có một số việc còn muốn nói với con."
Vinh Vương gia nói xong, liền kêu Vinh Cẩn Du đi xuống nghỉ ngơi, hắn cũng không muốn Vinh Cẩn Du vừa trở về thì lại quá mức mệt mỏi.
"Vâng, vậy con đi xuống trước."
Vinh Cẩn Du nói xong liền ra khỏi tiền thính, hướng hậu viện nội phủ, đi đến sương phòng phía Đông của mình.