Không Phụ Năm Xưa

Chương 46: Tự định hôn ước



Vinh Cẩn Du đi theo Lãnh Hạo Dạ đến một gian phòng trên lầu hai của tửu lâu, Sở Lưu Tô bước ra mời nàng vào sau đó cùng Lãnh Hạo Dạ lui xuống.

"Nhạ Nhan, gần đây khoẻ không?"

Vinh Cẩn Du vào phòng liền nhìn thấy Cố Nhạ Nhan đang ngồi cạnh bàn uống trà, dáng vẻ hình như có tâm sự, tuy rằng lúc này nàng ngoái đầu nhìn lại cười khẽ nhưng cũng không thể giấu được nỗi buồn nhàn nhạt giữa mi.

"Rất khỏe, Vinh Ngọc gần đây thế nào? Không ngờ rằng huynh giữ lời hứa như vậy, đến kinh thành từ sớm." Cố Nhạ Nhan buông chén trà, thấy Vinh Ngọc ngồi xuống, liền suy nghĩ nên mở miệng nói với nàng ấy về chuyện kia thế nào.

Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Đúng rồi, huynh không phải nói trong nhà có việc à, xử lý sao rồi? Có cần ta hỗ trợ không?"

Vinh Cẩn Du nhớ tới lúc ấy Nhược Ly đã có nói qua là do trong nhà Cố Nhạ Nhan có việc nên mới gấp gáp rời đi. Lần này gặp lại liền hỏi, đoán rằng nỗi buồn kia của nàng có lẽ chính là chuyện trong nhà.

Cố Nhạ Nhan tránh nặng tìm nhẹ, nói: "Việc trong nhà đã xử lý thỏa đáng, làm phiền Vinh Ngọc lo lắng. Lần trước ban đầu là định cáo từ, không ngờ rằng phải vội vàng rời đi, thấy huynh vẫn còn ngủ say chưa thức cho nên đi trước, thật có lỗi, mong Vinh Ngọc đừng trách tội ta."

Cố Nhạ Nhan trong lòng có chút do dự, cũng có chút mâu thuẫn, khi nghe thấy Vinh Ngọc hỏi chuyện trong nhà, nhất thời lại cảm thấy hơi phiền muộn. Nghĩ rằng đường đường là Công chúa Minh Quốc thế nhưng cũng có ngày bị buộc phải thành thân. Đối với nàng mà nói, chuyện này thật sự là vô cùng nhục nhã.

Vinh Cẩn Du hình như có chút khẩn trương, buông chén trà đang đùa nghịch trên tay xuống, nói: "Không cần phải như vậy đâu, chúng ta một khi đã quen thuộc như vậy, cần gì phải khách khí thế? Huống chi cũng là do trong nhà huynh có việc gấp, ta sao lại có thể trách huynh đây."

Thấy Cố Nhạ Nhan nhìn chằm chằm mình, tâm tình Vinh Ngọc thật sự giống như bay đến tận trời, chợt cao rồi lại chợt thấp.

Cố Nhạ Nhan lại mím môi như hạ quyết tâm, nói: "Vinh Ngọc, chúng ta là người quang minh chính đại không nói ám thoại vòng vo. Hôm nay ta tìm huynh, kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ Vinh Ngọc huynh hỗ trợ."

Cố Nhạ Nhan cân nhắc một chút, gả cho một người mình không thương còn không bằng gả cho một nữ tử, nếu như nàng muốn cái gì mình cũng đều có thể cho nàng, những thứ trên đời này trừ bỏ giang sơn Cố thị, có cái gì mình không thể cho nàng cơ chứ? Chờ thêm vài năm nữa thế cuộc ổn định, đến lúc đó lại trả tự do cho nàng cũng được, nàng ở bên người mình vừa vặn cũng có thể giúp đỡ mình, chuyện này cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.

Hơn nữa, xem ra Vinh Ngọc là người đã nữ phẫn nam trang nhiều năm, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao phải giả dạng như thế, nhưng thoạt nhìn hiện tại vị trí Phò mã này Vinh Ngọc đảm đương là hợp lý nhất. Cho nên hôm nay vô luận thế nào, dù cho dùng hết thủ đoạn cũng nhất định phải làm cho nàng ấy đáp ứng.

Thế nhưng lúc Cố Nhạ Nhan tính kế mọi chuyện, lại vạn vạn không ngờ rằng nữ tử trước mắt này chính là người của nàng, người trong lòng nàng. Trên đời này duy nhất một người có thể khiến cho nàng đảo điên, khiến cho nàng từ bỏ giang sơn Cố thị ở ngay trước mắt. Nàng không biết rằng có chút tình cảm nhỏ nhoi đang vô thức nảy sinh trong lòng mình.

"Sao? Chuyện gì?" Vinh Cẩn Du sửng sốt, lại khẳng định nói: "Phàm là chuyện huynh nói, đừng nói đến chuyện ta có thể làm được hay không, mặc dù năng lực ta có hạn không thể làm được, ta cũng nhất định sẽ dùng hết sức thử để một lần."

Vinh Cẩn Du thấy Nhạ Nhan khi nói lời này sắc mặt nghiêm túc không ít, đoán rằng chuyện này tất nhiên là không đơn giản.

Cố Nhạ Nhan nhìn chằm chằm vẻ mặt Vinh Cẩn Du nửa ngày, giống như muốn thử sự chân thành của nàng. Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy thật sự đa tạ Vinh Ngọc. Ngày ấy thay huynh trị thương, chuyện huynh cùng Kinh huynh là nữ tử, ta đã biết."

Cố Nhạ Nhan nói xong lời này, còn vô cùng chăm chú nhìn Vinh Ngọc, như là muốn từ trong thần sắc cùng thái độ của nàng ấy nhìn ra được chút gì đó.

Vinh Cẩn Du nghe xong, cũng không chút khẩn trương, chỉ mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, ta cũng biết huynh là nữ tử, trước khi huynh biết ta là nữ tử, ta đã biết được."

Vinh Cẩn Du không có chút gì kinh ngạc, nàng biết chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ ra mà thôi. Huống chi đây là Cố Nhạ Nhan cùng nàng nói chuyện này, chính mình thích nữ tử. Như vậy, việc nói rõ ràng như thế cũng không thể tránh khỏi.

Người này rất trấn tĩnh, như vậy trong lòng nàng ấy đã sớm dự liệu đến việc ta muốn cùng nàng ấy nói chuyện này. Cố Nhạ Nhan suy nghĩ, nói: "Nếu chúng ta bây giờ đều đã thẳng thắn thành thật với nhau, có vài chuyện ta cũng không muốn giấu huynh. Ta muốn Vinh huynh lấy ta làm vợ, huynh có bằng lòng hay không?"

Vinh Cẩn Du bị lời này của Cố Nhạ Nhan làm cho kinh ngạc, nói: "Hả?"

Lần này Vinh Cẩn Du thật sự kinh ngạc, nàng suýt nữa tưởng bản thân nghe lầm, hôm nay sao lại có chuyện tốt như vậy, có chút nghi ngờ chính mình.

Cố Nhạ Nhan tựa như mất mát, phiền muộn đầy cõi lòng, nói: "Chuyện này rất khó giải quyết, nếu huynh không muốn giúp, ta cũng chắc chắn sẽ không ép buộc huynh."

Một chiêu lạt mềm buộc chặt này của Cố Nhạ Nhan diễn đến vô cùng lưu loát, Vĩnh Ngọc chưa đến tháng chín đã tới kinh thành, Cố Nhạ Nhan cũng đoán được rằng Vinh Ngọc sẽ giúp mình. Nàng biết rõ lúc trước Vinh Ngọc có thể vì mình mà không cần tính mạng cho nên chuyện nhỏ thế này, nàng ấy nhất định sẽ không có lý do cự tuyệt.

Nhưng, người thông minh thì đa sầu, lo được lo mất. Nàng đã từng đoán qua thân phận cùng bối cảnh của Vinh Ngọc, thế nhưng nàng lại quên việc suy đoán lý do vì sao lúc ấy Vinh Ngọc ra tay cứu mình.

"Đâu có, ta chỉ là nhất thời có chút hưng..., a, là không kịp phản ứng, chuyện này đến vô cùng ngoài ý muốn, vô cùng đột ngột." Nàng vừa rồi vô cùng cả kinh, bản thân vốn cũng là muốn hỏi thử một chút xem nàng có nguyện ý giả cho mình hay không, không nghĩ tới nàng lại nói trước, thiếu chút nữa ngay cả hai chữ 'hưng phấn' cũng đều thốt ra, may mắn là lúc sau sửa lại kịp thời, bằng không nói không chừng nàng ấy lại nghĩ rằng mình có bệnh đấy.

Cố Nhạ Nhan mỉm cười, nói: "Vậy huynh có nguyện ý chấp nhận? Nếu có thể, tại hạ đương nhiên sẽ vô cùng cảm kích.".


Cố Nhạ Nhan thấy Vinh Ngọc không có bài xích, cũng không có cự tuyệt, loại hỏi một lần nữa, nàng muốn nhanh chóng quyết định chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng. Bất quá nghĩ lại, việc này đối với nàng ấy chính là trăm lợi vô hại. Nàng ấy nữ phẫn nam trang, cưới thê tử thay nàng giấu diếm thân phận, chẳng phải rất tốt sao.

Vinh Cẩn Du vui vẻ, đáp: "A, có thể chứ, chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, ta nguyện ý."

Vinh Cẩn Du bây giờ tâm tình rất hưng phấn, không lời nào có thể diễn tả được, được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

Cố Nhạ Nhan lại hài lòng cười, nói: "Tốt lắm, chờ thi Hương xong, ngày tên huynh được xuất hiện trên bảng vàng, đó cũng là lúc chúng ta thành thân."

Không đợi Vinh Cẩn Du lên tiếng hỏi khi nào các nàng có thể thành thân, Cố Nhạ Nhan ngay sau đó đã nói một câu làm cho Vinh Cẩn Du nuốt lại những lời định nói.

Tình cảm này nói đến nói đi nói đi nói lại, rốt cuộc vẫn phải tham gia thi Hương à, làm sao bây giờ đây? Nơi này đầu ngọn sóng, bản thân có thể thi tiếp hay không. Nếu như không đỗ thì sẽ không cưới được Cố Nhạ Nhan, hôn sự vì thế liền trở nên nguy hiểm. Nếu như thi đỗ thì tất nhiên sẽ phải làm quan, mà làm quan thì sẽ không thể tránh được triều chính, đến lúc đó trừ bỏ không thể thoát thân được, nếu vạn nhất hoàng thượng đột nhiên cao hứng lại ban thưởng cho ta làm Phò mã, vậy phải làm sao đây? Nếu như không đỗ, thì sẽ chết một lần, nếu như đỗ, thì dù thế nào cũng sẽ phải chết ít nhất vài lần.

Vinh Cẩn Du không khỏi nhíu mày, sờ sờ lên cổ của mình, lại vô cùng khó khăn nuốt nước bọt.

"Nhất định phải tham gia thi Hương sao?" Giọng nói của nàng ôn nhu, mang vẻ mặt mỉm cười hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Nhạ Nhan.

Dưới ánh mắt thắm thiết nhìn chăm chú của nàng ấy, Cố Nhạ Nhan kiên định gật đầu.

"Vậy nhất định phải tham gia thi Hương xong, sau đó còn phải thi Hội thì mới được sao?" Gương mặt nàng lúc này cùng toàn bộ thân thể cơ hồ đã có chút cứng ngắc, ánh mắt không rời nhìn Cố Nhạ Nhan.

Thế nhưng, Cố Nhạ Nhan lại kiên định gật đầu.

"Vậy cũng nhất định phải tham gia thi Hương xong, rồi thi Hội mới có thể thành hôn sao?" Lúc này gương mặt cùng toàn bộ cơ thể nàng đã cứng ngắc đến tê liệt hoàn toàn, ngơ ngác nhìn Cố Nhạ Nhan.

Cố Nhạ Nhan vẫn như trước, kiên định gật đầu.

"Vậy có thể thành hôn trước rồi lại tham gia thi Hương cùng thi Hội sau được không?" Vinh Cẩn Du trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, còn có ý định cò kè mặc cả, thương lượng tìm đường sống.

Lần này Cố Nhạ Nhan không có gật đầu, nhưng mà, nàng lại kiên định lắc đầu.

"Như vậy à..." Vinh Cẩn Du đã hoàn toàn vô biểu tình hóa đá.

Nàng thấy tình hình như vậy, liền ở trong lòng bắt đầu tính kế làm thế nào mới có thể cưới Cố Nhạ Nhan, lại còn vượt qua kỳ thi Hương đầy gian nan này nữa đây?

Nếu như đỗ thi Hương, khả năng bản thân bị Hoàng thượng bức hôn là 50%, còn 50% là bị Vinh Vương gia bức hôn.

Nếu như đỗ thi Hội, khả năng bản thân bị Hoàng thượng bức hôn là 80%, lại còn có 80% bị Vinh Vương gia bức hôn, tính thế nào cũng đều có nguy cơ rủi ro cao.

Nếu như cưới Công chúa thì là khi quân phạm thượng, chỉ còn con đường chết, nếu như nữ phẫn nam trang lẫn vào quan trường nhiễu loạn pháp luật và kỉ cương, vẫn là chỉ còn con đường chết mà thôi.

Nếu thật sự thi Hội xong bị Hoàng thượng chọn, chắc chắn sẽ vừa gây nhiễu loạn pháp luật và kỉ cương, vừa khi quân phạm thượng. Đến lúc đó chẳng những khó giữ được cái mạng nhỏ này, mà sợ là Vinh Vương phủ từ trên xuống dưới hơn trăm mạng người cũng đều sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, vậy không phải liên lụy đến cả cửu tộc sao?

Vinh Cẩn Du thật sự là càng nghĩ càng thê lương, càng nghĩ càng bi ai, bản thân như thế nào lại liên lụy lớn như vậy cơ chứ? kiếp trước lúc mua vé số cũng không có trúng thưởng lớn như vậy.

Thấy Vinh Ngọc hỏi như vậy, Cố Nhạ Nhan nói: "Vinh Ngọc huynh là không tin tưởng bản thân có để thể đỗ thi Hội, cũng không muốn cưới ta? Hay là huynh đang sợ cái gì sao? Nếu bây giờ huynh đổi ý vẫn còn kịp, cùng lắm là ta xem như huynh chưa từng nói những lời lẽ chính nghĩa, vô cùng khẳng khái như vậy mà đáp ứng ta cũng được."

Cố Nhạ Nhan nói xong lời này, khẽ thở dài một chút, bầu không khí này không khỏi trở nên có chút thương cảm.

Cố Nhạ Nhan nhìn thoáng qua vẻ mặt giống như gặp ngàn vạn khó khăn nguy hiểm kia của Vinh Ngọc, không khỏi cảm thấy người này vẫn là có chút thú vị, không giống như những vương công đại thần bình thường bên ngoài cung kính cứng nhắc, bên trong đều là gian trá xạo quyệt.

Bất quá nhìn thấy biểu tình rối rắm này của nàng ấy, chẳng lẽ là nàng ấy đang lo lắng đến lúc đó không thể đỗ thi Hội sao?

Vinh Cẩn Du tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Nhạ Nhan, huynh bị người trong nhà bức hôn sao?" Chuyện này nếu như mình không giúp, vậy người mình thích không phải sẽ bị buộc gả cho người khác?

"Đúng vậy, sẽ bị buộc gả cho người mình không thích." Cố Nhạ Nhan nói ra lời này lại càng có vẻ sầu não, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng động tâm với ai, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến rằng bản thân sẽ yêu thương một người thế nào.

Vinh Cẩn Du thở dài, nhìn Cố Nhạ Nhan một cách kiên định, nói: "Ta cưới, ta sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ thi Hương xong chúng ta liền thành hôn. Nhạ Nhan, ta không muốn cưới người nào khác, ta cũng không muốn kết hôn với một người mà ta không thương, lời này của ta Nhạ Nhan hiểu được?"

Lời này của nàng vừa công khai lại vừa ẩn ý, biến thành một lời thông báo. Cũng không biết Cố Nhạ Nhan có biết được tâm ý thật sự của nàng hay không.

Vinh Cẩn Du muốn làm bất cứ giá nào, dù sao cũng đều chết, còn không bằng đấu tranh hết sức một phen, 'cúi đầu nhận mệnh' những từ ngữ này không thích hợp với nàng, nàng lại càng thích so sánh bản thân với những từ ngữ như 'nhân định thắng thiên'* hơn, nàng muốn đem vận mệnh nắm trong lòng bàn tay mình.

*Nhân định thắng thiên: ý chỉ những người bình tĩnh, có ý chí phấn đấu nhất định sẽ thay đổi được vận mệnh.

Cố Nhạ Nhan nâng nhẹ khoé môi, nói: "Đương nhiên hiểu được, thời gian thi Hương chỉ còn chưa tới nửa tháng, huynh nên chuẩn bị thật tốt. Chờ lúc huynh đỗ thi Hội, chúng ta sẽ tính chuyện lễ thành hôn."

Đối với việc Vinh Cẩn Du nói không muốn cưới những người khác, không muốn cưới một người mình không thương, Cố Nhạ Nhan quả thật cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng ấy cũng giống như mình, không muốn khuất phục trước vận mệnh, phải cưới gả cho người mình không thương mà thôi.

Chẳng qua lời nói 'không muốn cưới người mình không thương' đến tai Cố Nhạ Nhan lại nghe ra ý khác. Nàng chỉ nghĩ rằng Vinh Ngọc thích nữ tử, những loại chuyện như vậy trước kia cũng đã xảy ra rất nhiều, sớm nhìn mãi quen mắt. Huống chi nàng ấy thích nam tử hay nữ tử cũng đều không liên quan với mình, sau này mình cũng sẽ trả lại tự do cho nàng ấy mà thôi.

Vinh Cẩn Du gật đầu cười, lại nghi hoặc hỏi: "Được. Đúng rồi, ta chỉ mới vừa hồi kinh mấy ngày trước, không biết Nhạ Nhan tìm được ta bằng cách nào?"

Vinh Cẩn Du ban đầu vừa nghe thấy Cố Nhạ Nhan nói là tìm mình, trong lòng liền xuất hiện nghi hoặc, nghĩ rằng nàng đã biết được thân phận Công tử Vinh Vương phủ của mình nhưng không ngờ rằng Cố Nhạ Nhan vẫn muốn mình tham gia thi Hương, như vậy xem ra nàng ấy giống như vẫn không biết thân phận mình, đại sự đã quyết định xong, bây giờ mới lên tiếng hỏi.

"Kỳ thật ta cũng không phải cố ý đi tìm huynh, chỉ là trùng hợp đi ngang qua Tại An Nhai mà thôi, không ngờ gặp huynh ở đây, thế mới biết được là huynh đã đến kinh thành." Điểm này là sự thật, Cố Nhạ Nhan vừa rồi ra khỏi cũng đang chuẩn bị hồi phủ lại không nghĩ rằng gặp được Vinh Cẩn Du ở trên đường.

"Kỳ thật hôm nay bị lạc đường cho nên mới đi đến nơi này, không ngờ rằng kinh thành này lớn như vậy cũng có thể gặp phải, xem ra chúng ta quả nhiên là có duyên phận." Vinh Cẩn Du vờ như hữu ý vô tình bắt đầu mối duyên phận này, hiện tại nàng cũng không thèm quản tới 'túc thế nhân duyên' trong lời nói của sư phụ là người nào, nàng chính là nhận định Cố Nhạ Nhan.

"Lạc đường cho nên mới gặp phải? Vậy thật đúng thật là trùng hợp, nếu việc này đã định ta cũng không tiện ở lâu, ta đây sẽ chờ tin tốt của Vinh Ngọc huynh." Thấy hôm nay sắc trời đã không còn sớm, Cố Nhạ Nhan liền chuẩn bị hồi phủ, kinh thành tai mắt khắp nơi, không thể so với nơi khác. Thân là Công chúa không nên một mình lưu lại ở bên ngoài quá lâu, sẽ khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích, đến lúc đó sợ là lại có người truyền ra vài lời nhàn ngôn toái ngữ.

"Phải rời đi rồi sao? Vậy ta tìm huynh bằng cách nào?" Vinh Cẩn Du thấy Cố Nhạ Nhan phải đi, không khỏi có chút mất mát, mới nhớ tới bản thân còn chưa biết cách liên lạc với nàng ấy thế nào.

"Ta thật sự không tiện lưu lại lâu, huynh cũng không cần tìm ta, chờ đến lúc thi Hội xong ta nhất định sẽ đi tìm huynh." Cố Nhạ Nhan nói xong sau đó tiêu sái xoay người, bước ra khỏi cửa ngồi lên cỗ kiệu rời đi.

Đến vô tung, đi như gió. Lần này cũng giống như những lần trước, không lưu lại dấu vết gì, nữ tử đều giống như câu đố, không biết sẽ đem đến kinh hỷ gì cho ta đây? Vinh Cẩn Du ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Cố Nhạ Nhan, nàng ấy vẫn luôn khiến cho bản thân cảm thấy buồn vô cớ.

Nhìn sắc trời thấy quả thật là có chút muộn, Vinh Cẩn Du thu lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, đi theo đường cũ hồi phủ.

- ------------------

"Cẩn Du? Vinh huynh, chờ đã, Cẩn Du!" Một nam tử khi đi ngang Vinh Cẩn Du, nhìn nàng một cái, cảm thấy có chút quen mắt, lại không khỏi nhìn nhiều lần, đột nhiên bước nhanh hai bước, hô lên.

Vinh Cẩn Du nghe thấy có người gọi nàng, dừng bước quay đầu lại, hỏi: "Hả? Vị huynh đài này vừa gọi ta sao?"

Vinh Cẩn Du nghe thấy có người kêu Cẩn Du, liền dừng lại nhìn xung quanh, thấy một nam tử cao lớn anh tú nhìn về hướng của mình kêu lên, Vinh Cẩn Du lại nhìn trái phải, giống như người nọ thật sự là gọi mình, liền chỉ vào bản thân hỏi hắn.

Nam tử kia tương đối cao hứng, vỗ vỗ bả vai Vinh Cẩn Du, nói: "Cẩn Du, ngươi không nhỡ rõ ta sao? Ta là Kỳ Nhạc a. Nhiều năm không gặp dáng vẻ của ngươi thật ra cũng có chút không giống với trước kia. Người trở về khi nào vậy, sao lại không tới tìm ta đây? Ngươi không tìm ta thì cũng thôi đi, sao lại ngay cả Nhược Oánh cũng không tìm vậy? Uổng công chúng ta ngày đêm tưởng niệm, nghĩ về ngươi như vậy."

Nam tử này thấy thật sự là Vinh Cẩn Du liền trở nên có chút cao hứng, hai người cứ như vậy đứng ở ven đường, một người cố gắng suy nghĩ một chút thông tin về Dương Kỳ Nhạc, một người đang trong trạng thái hưng phấn đánh giá đối phương.

Vinh Cẩn Du giả vờ cười, nói: "À, thì ra là Kỳ Nhạc a. Nhiều năm không gặp như vậy ta cũng có chút không nhận ra, ngươi ngày càng trở nên anh tuấn uy vũ. Ta sao lại không giống với trước kia cơ chứ, vẫn là dáng vẻ mang bệnh như cũ, không thể chết được nhưng cũng không thể trở nên tốt hơn. Ta cũng mới vừa trở về từ hôm qua, cái gì cũng chưa làm."

Ôi, đừng nói ta không biết ngươi, chính là muốn tìm ngươi, phỏng chừng ngay cả cửa nhà của ngươi ta tìm khắp nơi cũng không được, bây giờ phương hướng của ta vẫn còn đang rất mơ hồ đây.

Vinh Cẩn Du nhớ rõ sư phụ đã từng nói qua, 'Vinh Cẩn Du' cùng huynh muội Dương Kỳ Nhạc quan hệ rất tốt. Huynh muội Dương gia khi còn bé sẽ thường xuyến đến Vinh Vương phủ tìm 'Vinh Cẩn Du' chơi đùa, bất quá bọn họ ngược lại nhìn Lâm Ức Kiệt không vừa mắt, xem ra là Lâm Ức Kiệt kia nhân phẩm có vấn đề đi.

Đã sớm nghe nói Dương Kỳ Nhạc này dáng vẻ oai hùng, khí vũ bất phàm, hôm nay vừa trông thấy quả nhiên là như vậy, không hổ danh là người tập võ, cao to nhưng lại không có vẻ ngoài cường tráng vũ phu tuỳ tiện, vừa nhìn chính là nam nhi cương trực.

Xem ra lời đồn đôi khi không hẳn tất cả đều không thể tin được. Bây giờ nghĩ lại, Lâm Ức Kiệt kia có lẽ cũng đã làm gì đó khiến cho tiếng xấu lan xa.

Dương Kỳ Nhạc thở dài, khiêm tốn nói: "Ai, ta nào có tốt giống như lời ngươi nói. Ngươi lớn lên như vậy tất nhiên sẽ không giống với trước đây, trưởng thành lại trở nên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Lần này ngươi trở về, nhất định sẽ khiến cho không ít thiếu nữ trong kinh thành chết mê chết mệt. Thân thể của ngươi thoạt nhìn cũng trở nên khỏe mạnh hơn trước kia không ít, ta thấy sắc mặt này của ngươi cũng tốt hơn đấy, bệnh của ngươi điều trị thế nào rồi?"

Dương Kỳ Nhạc từ nhỏ cũng đã rất thưởng thức tính cách cùng tính tình của Vinh Cẩn Du, bất kỳ khi nào cũng luôn giữ một bộ dáng thong dong bình tĩnh, không quan tâm hơn thua với ai. Điểm ấy quả nhiên khiến cho một người tính tình có chút nóng vội và dễ dàng xao động như hắn cảm thấy hâm mộ không thôi.

Thế nhưng sao Vinh Cẩn Du bây giờ thoạt nhìn lại càng có chút dáng vẻ của nữ tử cơ chứ? Chẳng lẽ là do bản thân cả ngày đều nhìn một đám Hán tử cường tráng thô lỗ giống như mình cho nên mới cảm thấy Cẩn Du hơi giống nữ tử sao?

Bất quá, Cẩn Du từ nhỏ đã trắng nõn xinh đẹp, hơn nữa cơ thể suy yếu, thoạt nhìn không khỏi có chút giống dáng vẻ của một cô gái ôn nhu yếu đuối. Bây giờ trưởng thành lại càng trắng nõn tuấn tú, thế nhưng thân thể vẫn còn có chút yếu đuối, thỉnh thoảng thoạt nhìn vẫn sẽ có chút dáng vẻ của một nữ nhi gia.

Vinh Cẩn Du cười khổ, nói: "A, thân thể ta luôn bệnh thế này thì làm sao dám liên lụy đến nữ tử khác cơ chứ? Sư phụ ta hắn y thuật cao minh, bệnh này so với trước đây đã tốt hơn bảy tám phần, chẳng qua là sư phụ nói rằng bệnh này của ta quá nặng, vẫn còn phải điều trị từ từ."

Vinh Cẩn Du thỉnh thoảng sẽ cố ý nhấn mạnh bệnh của mình vẫn chưa hoàn toàn chữa trị khỏi, vậy nếu như tin tức này truyền ra ngoài, hẳn là sẽ không có thiếu nữ nhà nào nguyện tìm đến một tên ma ốm vô phúc đi?

Bất quá, Vinh Cẩn Du hiển nhiên là xem nhẹ dục vọng của người cổ đại đối với quyền thế cùng sự chấp nhất trong tình yêu. Nữ tử cổ đại này trinh liệt thủ tiết có cả khối người, cho dù không phải cam nguyện nhưng nói chung vẫn bị ép buộc, bất đắc dĩ gả cho người mình không thích, lại phải chịu sự cưỡng bức của thời đại này, những hạn chế của xã hội này cả đời này mà thôi.

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy nàng tự nói bản thân như thế, tức giận nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Biết bao nhiêu thiếu nữ mong muốn gả cho ngươi đấy. Ngươi nha, phải nhanh chóng đem thân mình dưỡng cho thật tốt. Đúng rồi, bây giờ ngươi muốn đi đâu vậy?"

Nói nửa ngày, Dương Kỳ Nhạc mới phát hiện bản thân cao hứng quá mức thế nhưng lại túm Vinh Cẩn Du đứng nói chuyện ngay ở ven đường, cũng chưa từng hỏi là Cẩn Du muốn đi đâu.

"Ách, ta phải về nhà, còn ngươi?" Vinh Cẩn Du thật sự muốn nhanh chóng quay trở về, miệng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, ra ngoài lâu như vậy lại vẫn luôn đi bộ, quả thật là có chút mệt mỏi.

Dương Kỳ Nhạc vô cùng kinh ngạc, nói: "Về nhà? Vậy sao ngươi lại đi đến Hoa Duyên Nhai thế? Nơi này cùng Vinh Vương phủ của ngươi là hai hướng khác nhau đấy."

Dương Kỳ Nhạc không chỉ có chút kinh ngạc, bệnh này của Vinh Cẩn Du quả nhiên là vẫn còn chưa khỏi hẳn. Đi nửa ngày trời thế nhưng lại đi ngược hướng.

Vinh Cẩn Du sửng sốt, sờ sờ mũi, xấu hổ cười nói: "Sao? Đi ngược sao? Ách, ha ha, có lẽ là do lâu rồi ta không hồi kinh cho nên nhất thời còn chưa thể làm quen được, đến đường đi cũng không nhận ra. Ta hồi phủ trước đây, chúng ta ngày sau gặp lại."

Ta còn tự hỏi tại sao đi nửa ngày rồi mà vẫn còn chưa về tới, thì ra là đi nhầm hướng. Nói xong Vinh Cẩn Du cũng không cho hắn có cơ hỏi nói chuyện, nhanh chóng chắp tay nói lời cáo từ.

Dương Kỳ Nhạc thấy Vinh Cẩn Du vội vã hồi phủ, biết nàng ấy thân thể không tốt, cũng không giữ lại, nhân tiện nói: "Đúng lúc ta cũng phải hồi phủ, thân thể của ngươi từ trước đến nay không tốt, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày sau ta nhất định sẽ đặc biệt đến quý phủ bái phỏng, ngươi không ở đây ta cũng đã lâu rồi không đi Vinh Vương phủ, nghĩ đến cũng là nên thường xuyên tới thăm Vinh bá phụ. Chỉ là ngươi cũng biết đấy, trong triều đình nếu quan lớn thường xuyên qua lại quá mức thân thiết sẽ bị một vài người lên tiếng chỉ trích."

'Gần vừa như gần cọp' lời này quả nhiên là rất đúng, hoàng đế đều luôn có lòng ngờ vực vô căn cứ quá nặng. Hai nhà Vương gia này quyền cao chức trọng nếu có hành vi quá thân thiết, đương nhiên trong lòng sẽ ngầm phỏng đoán, luôn luôn lo lắng. Vả lại bây giờ mình lại nhận được hoàng ân, quan bái vệ uý thống lĩnh thủ vệ hoàng thành dốc sức cho triều đình, tất nhiên sẽ càng tự giữ chừng mực.

Vinh Cẩn Du gật đầu, lại chắp tay, nói: "Được, cứ như vậy đi, ta đi trước một bước, cáo từ."

- ------------------

Đợi đến khi Vinh Cẩn Du dựa theo phương hướng Dương Kỳ Nhạc nói trở về đến Vinh Vương phủ, trời đã hoàn toàn tối. Vừa đi vào Đông Sương liền nhìn thấy Tiêu Duẫn đang sốt ruột đi tới đi lui.

Tiêu Duẫn vừa nhìn thấy hắn liền tiến lên một bước, vội hô lên: "Thiếu gia, ngài đã trở về, ta còn tưởng rằng ngài lại đi lạc đường đấy. Đúng rồi, chuyện ngài phân phó ta đã đi giao phó rồi, vài ngày nữa sẽ có hồi âm."

Tiêu Duẫn nhìn thấy Vinh Cẩn Du về mới cảm thấy an tâm trở lại, hiện tại ở trong Vinh Vương phủ này chính mình dù sao cũng là một người không có phân lượng, cũng không muốn để người khác đi tìm thiếu gia, nếu như bản thân tự đi ra ngoài tìm chỉ sợ là kinh thành này quá lớn sẽ bỏ sót. Ngẫm lại kinh thành là nơi trọng yếu của đất nước, thiếu gia lại vừa mới trở về hẳn là sẽ không có nguy hiểm cho nên quyết định chờ ở trong viện.

Vinh Cẩn Du gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta thật sự là lại đi lạc đường, nhắc đến lại khiến cho người ta cảm thấy bực mình, bất quá tóm lại hôm nay ta vẫn còn rất cao hứng. À, còn nữa, không cần tìm Cố Nhạ Nhan, hôm nay ta đã gặp được nàng. Mệt mỏi quá đi thôi, ta đi ăn một bữa cơm trước sau đó đi nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Vinh Cẩn Du tự nêu ra mục đích của bản thân xong, cũng không muốn giải thích nhiều, không đợi Tiêu Duẫn có thắc mắc gì, liền vẫy tay đi trở về phòng.

- --------------Hết chương 46---------------

Tác giả có vài lời muốn nói:

'Thanh minh thời tiết vũ phân phân,

Lộ thượng hành nhân ngộ Quỷ Hồn.

Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?

Cô hồn chỉ phía xa Nại Hà kiều.'*

Xưa nay hoàng tuyền không có tửu điếm, chỉ có canh của Mạnh Bà.