Không Phụ Năm Xưa

Chương 52: Đồng sàng cộng chẩm



Thời tiết se lạnh, hàn ý tứ phía, thời gian Cố Tư Mẫn cùng Vinh Cẩn Du ở chung cũng dần tăng lên, từ vẽ tranh đến đánh đàn, từ đánh đàn đến nghiên cứu thi từ, tình cảm hai người cũng ngày một thăng hoa.

Vinh Cẩn Du mỗi ngày đều vào triều, đi hộ bộ tuần tra cũng vẫn bình thường. Chỉ là, nàng phái Tiêu Duẫn đi hỏi thăm chuyện Cố Nhạ Nhan lại vẫn không có tin tức.

"Thiếu gia, người mà ta phái đi Thiên môn nói ở chỗ các nàng không có người nào tên Cố Nhạ Nhan." Tiêu Duẫn phái người tìm mấy ngày nhưng kết quả này vẫn làm cho người ta thực sự thất vọng.

Vinh Cẩn Du giật mình, nói: "Cái gì? Không có, sao lại như thế? Vậy nàng là ai? Đúng rồi, từ sau khi ta đại hôn cũng không thấy Nhược Ly đến tìm ta, nàng ấy gần đây sẽ không có chuyện gì đi?" Nhạ Nhan, nàng rốt cuộc là người có thân phận gì? Nàng thật đúng là khiến ta phải cực khổ tìm kiếm một phen!

Tiêu Duẫn ngờ nghệch gãi gãi cái ót, nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện này ta cũng không biết, hắn có lẽ là có việc bận đi, còn chuyện Cố Nhạ Nhan kia...?"

Kinh thiếu gia thật đúng là giống như mất tích, ngày thường ngài ấy buổi tối thường đến tìm thiếu gia, lần này, nhiều ngày như vậy cư nhiên vẫn không xuất hiện, thật sự là kỳ quái.

Vinh Cẩn Du nhíu mày phân phó: "Tiếp tục phái người đi thăm dò, nhất định phải tra ra. Sau đại hôn ta phải tự mình hồi phủ một lần, ta đã nói qua với Công chúa, hôm nay hồi phủ xem, nói không chừng sẽ ở lại hai ngày, ngươi trước xử lý chuyện này đi."

Đã lâu không hồi Vương phủ, vẫn nên thường xuyên trở về thăm, dù sao bây giờ Vinh Tín Vương phủ cũng là hậu thuẫn kiên cường vững chắc của bản thân.

"Vâng, vậy ta đi trước, sau này lại quay về tìm thiếu gia." Nói xong Tiêu Duẫn thi lễ, nhanh chóng rời khỏi.

"Được." Vinh Cẩn Du gật đầu, cũng rời phủ Công chúa đi tới Kinh phủ.

- ----------------------------------------

Binh Bộ Thị Lang Kinh Hiển nghe hạ nhân bẩm báo rằng Phò mã của Trường Nhạc Công chúa đến đây, liền tự mình xuất môn nghênh đón. Kinh Hiển vừa đi vừa chắp tay chào hỏi, nói: "Thì ra là Phò mã gia đại giá quang lâm, thứ lỗi lão phu không thể từ xa tiếp đón."

Vinh Cẩn Du cũng chắp tay, khách khí nói: "Nào có, Kinh đại nhân khách khí."

Vinh Cẩn Du giọng quan mười phần, nàng hiện tại mỗi ngày ở quan trường lăn lộn, ở quan trường kia cũng học được bảy tám phần.

Kinh Hiển sai người dâng trà, mới hỏi: "Không biết Phò mã gia hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"

Vinh Cẩn Du cười cười, trả lời: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, ta cùng với Nhược Ly là hảo bằng hữu, nhiều ngày không gặp cho nên cũng rất nhớ, hôm nay đến tìm hắn cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, không biết Nhược Ly có ở đây hay không?"

Kinh Hiển vừa nghe xong, thế nhưng ba phần vui mừng, nói: "Nguyên lai Phò mã cùng Khuyển tử là bạn thân, có Phò mã nhân trung long phượng* cỡ này làm bằng hữu, Khuyển tử thật sự là tam sinh hữu hạnh**. Nhưng là, từ sau khi Phò mã đại hôn, đứa con bất hiếu kia của ta liền để lại thư xong rời đi, nói cái gì muốn đi Thiên môn tìm một nữ tử, đến bây giờ cũng chưa trở về."

*Nhân trung long phượng: rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.

**Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.

Kinh Hiển mời Vinh Cẩn Du vào đại sảnh, nói rõ ngọn nguồn sự tình, đối với việc Kinh Nhược Ly lại trốn đi, trong lòng hắn vẫn là có chút tức giận.

Vinh Cẩn Du thấy Kinh Nhược Ly không ở đây, nhân tiện nói: "À, thì ra là thế. Lần trước chợt nghe Nhược Ly nói là có người trong lòng, chắn hẳn là đi tìm nàng, Kinh đại nhân cứ yên tâm đi. Nếu Nhược Ly không có ở đây, ta cũng không tiện ở lâu, vậy hẹn ngày khác lại đến bái phỏng Kinh đại nhân, cáo từ."

Vinh Cẩn Du nghe nói Kinh Nhược Ly không ở đây, ngại thân phận hai nhà cũng không tiện ở lâu, thế nên lên tiếng cáo từ.

"Được, Phò mã đi thong thả, chờ hắn trở về, ta nhất định kêu hắn đến phủ Công chúa bái phỏng." Kinh Hiển một bên tự mình tiễn đến cửa, một bên hành lễ khách sáo, đến khi nhìn thấy Vinh Cẩn Du đã đi xa, hắn mới trở về.

- ------------------------

Chẳng lẽ Nhược Ly đã tìm được bạch y nữ tử kia? Thiên môn, lại là Thiên môn, như thế nào lại là Thiên môn?

Vinh Cẩn Du vừa nghĩ, vừa đi, đi ngang qua cửa một tửu lâu, thấy một đám người đang vây quanh, nói nhao nhao ồn ào dáng vẻ tựa như sắp đánh nhau. Đối với chuyện vui sướng khi người gặp họa, vây xem xem náo nhiệt, Vinh Cẩn Du luôn không có hứng thú.

Nói chung nếu như nàng gặp tình huống này đều sẽ đi vòng qua, ngay lúc nàng chuẩn bị nhấc chân đi đường vòng, vừa vặn chợt nghe thấy có người ở hô lớn: "Chuyện của Trường Nhạc Công chúa, tiểu dân ngu dốt các ngươi cũng dám đàm luận sao?"

Nghe thấy lời này, đoán rằng có liên quan đến Cố Tư Mẫn, Vinh Cẩn Du cũng chen vào xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

Vinh Cẩn Du tiến lên vài bước, giữ chặt nam tử đang đánh người kia một phen, nói: "Kỳ Nhạc ngươi dừng tay, với lực đạo này của ngươi, nếu còn đánh nữa sẽ gây tai nạn chết người."

Vinh Cẩn Du vừa đến gần liền nhìn thấy, đây không phải Dương Kỳ Nhạc sao. Hắn đang đánh liên tiếp tới mấy bá tánh, xem ra mấy người kia bị hắn đánh không nhẹ, vội vàng tiến lên kéo hắn dừng tay.

Dương Kỳ Nhạc thấy là Vinh Cẩn Du, hơi sửng sốt, nói: "Cẩn Du? Ngươi không biết đâu, là vừa rồi bọn hắn dám nghị luận về Công chúa. Đều là mấy tên tiểu nhân, điêu dân thị phi."

Vinh Cẩn Du hết cách, đành lôi kéo hắn, nói: "Bỏ đi, ngươi còn đánh nữa sẽ gây tai nạn chết người. Bị người ta nói một chút cũng sẽ không chết, mỗi ngày đều có nhiều người nói như vậy, ngươi quản hết được sao? Đi thôi, hôm nay chúng ta gặp nhau, ta làm chủ mời ngươi đi uống rượu."

Vinh Cẩn Du đi qua cho mấy người kia một ít bạc, kêu bọn hắn đi xem bệnh, còn không quên dặn dò bọn họ về sau đừng nói lung tung, dưới chân thiên tử, nếu để cho quan viên nào nghe thấy được đều sẽ không tốt, sau đó kéo Dương Kỳ Nhạc đi tới tửu lâu.

Dương Kỳ Nhạc vỗ bàn, tức giận nói: "Hừ, thật sự là buồn cười, nếu Công chúa có không tốt thật thì bọn họ cũng có quyền đàm luận đánh giá sao? Ngươi thế nào lại không tức giận?"

Vinh Cẩn Du, nàng là thê tử của ngươi, bị người khác chỉ trích, ngươi cư nhiên có thể thờ ơ? Như vậy ta ở đây sốt ruột, còn có ý nghĩa gì nữa?

Vinh Cẩn Du rót chén rượu đưa cho Dương Kì Nhạc, khuyên nhủ: "Tức giận hại thân, hơn nữa, đúng là đúng, sai là sai, từ xưa người hoàng tộc, người có danh vọng, người nào không bị người khác nghị luận, suy đoán? Tục ngữ nói không sai, 'Không bị thiên mạ phi hảo hán, không bị người đố kỵ là kẻ tầm thường'. Chỉ với sức lực của một mình ngươi, có thể bịt miệng dân chúng được sao? Ngươi cũng không thể không cho dân chúng nói chuyện đi."

Dựa vào cái gì, ngươi có lầm hay không, tức giận? Lúc ta đến liền nhìn thấy ngươi đánh bọn họ, căn bản cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cái gì cũng chưa biết, làm sao tức giận được? Khó trách Mẫn Nhi không thích ngươi, ngươi người này, căn bản vốn không có tư duy suy luận đi?

Dương Kì Nhạc bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại đặt mạnh xuống bàn, nói: "Ngươi không biết đâu, các nàng vừa rồi nói Công chúa cái gì mà rất vô lý, kiêu ngạo ương ngạnh, còn nói Phò mã mỗi ngày đều bị Công chúa khi dễ, đáng thương thế nào. Công chúa làm sao có thể là cái loại người này, bọn họ quả thực chính là nói hưu nói vượn, đáng bị đánh."

Công chúa lòng ta yêu, cao quý xinh đẹp, ôn nhu khiêm tốn, những kẻ vô lại đầu đường xó chợ bọn họ cả ngày không có chuyện gì làm chỉ biết săm soi xỉa xói người khác, ăn nói lung tung. Hừ, một ngày nào đó nhất định phải sửa lại lối sống này.

Vinh Cẩn Du vẫn bình tĩnh, nói: "Bọn họ thật sự nói như vậy sao? Thế bị đánh là đáng." Nguyên lai, miệng người đáng sợ, không phải không có căn cứ.

Nghe xong lời này, Vinh Cẩn Du lại vô cùng quẫn bách, Phò mã mỗi ngày bị Công chúa khi dễ, hình như thật sự là có chuyện như vậy.

"Nhạ Nhan, Nhạ Nhan." Ngay lúc Vinh Cẩn Du im lặng, thời điểm nhìn xung quanh, lại thấy bóng dáng Cố Nhạ Nhan, nàng liền đứng lên vội vàng hô lên.

Kết quả không ngờ rằng, Dương Kỳ Nhạc cũng cả kinh, khẩn trương đi theo nhìn khắp nơi, nói: "Ở đâu?"

Ánh mắt hắn cũng dõi theo ánh mắt của Vinh Cẩn Du, liên tục chớp.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Vinh Cẩn Du bước nhanh vọt một cái tới cửa thang lầu, kéo cánh tay người kia, nói: "Nhạ Nhan."

Cánh tay người nọ bị nàng một phát nắm lấy như vậy, liền quay đầu thắc mắc, nói: "Ai vậy? Ngươi làm cái gì đấy?"

Thì ra không phải Nhạ Nhan, sao ta lại cảm thấy bóng dáng giống như vậy chứ? Chẳng lẽ là ta hoa mắt? Vinh Cẩn Du biểu tình quái dị cười cười, nói: "A, ngại quá, thật xin lỗi, ta nhận nhầm người."

Dương Kỳ Nhạc nhìn thấy tình huống thế này, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hô ~, ta còn thực sự tưởng là Công chúa đấy. Cẩn Du à, chẳng lẽ ngươi không yêu Công chúa? Nếu không thì hai người khác nhau rõ ràng như vậy, ngươi cũng có thể nhìn lầm thành Công chúa?"

Nhìn bộ dạng sốt ruột vừa rồi kia của hắn, chẳng lẽ hắn đã yêu Công chúa? Dáng vẻ vội vàng chân thật như vậy, hẳn là không phải giả vờ đi?

Vinh Cẩn Du nghĩ Dương Kỳ Nhạc nghe lầm, giải thích nói: "Công chúa? Công chúa cái gì? Ta nói là Nhạ Nhan, ngươi nghe lầm rồi, ta không phải gọi Công chúa."

Sao thế, hai chữ Tư Mẫn cùng Nhạ Nhan này, âm điệu cùng cách nói chẳng lẽ giống nhau?

Dương Kỳ Nhạc vẻ mặt khát khao, giống như nhớ về lúc nhỏ, tựa như có chút vui sướng, nói: "Nhạ Nhan là danh tự của Công chúa đấy, ngươi không biết sao? À, đúng rồi, ngươi đi sớm, khi đó còn nhỏ tuổi, không có gặp Công chúa nhiều, ngươi có thể không biết, Công chúa tên Tư Mẫn tự Nhạ Nhan."

Lúc còn nhỏ Công chúa đã cần cù hiếu học, thông minh đáng yêu, ai....

Vinh Cẩn Du trợn mắt liếc nhìn Dương Kỳ Nhạc một cái, thầm nghĩ: 'Ngươi cái đồ mê gái, ngươi mới đi sớm đấy, nói ta làm như đi tìm chết không bằng. Gớm, biết ngươi lúc nhỏ là thư đồng* của Công chúa, ngươi thích Công chúa, giỏi quá ha? Sao? Hình như hắn mới vừa nói, Công chúa tự là Nhạ Nhan?'

*Thư đồng: Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong thư phòng để sai việc lặt vặt.

Cố Tư Mẫn tự Nhạ Nhan, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra trên người ta đi? Họ Cố, tự Nhạ Nhan. Thời điểm Vinh Cẩn Du kịp phản ứng, kéo Dương Kỳ Nhạc, hỏi: "Kỳ Nhạc vừa mới nói Công chúa tự là Nhạ Nhan, là sự thật?"

Vinh Cẩn Du hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt say mê đắm đuối kia của Dương Kì Nhạc, tựa như còn có chút hoài nghi.

Dương Kì Nhạc thập phần khẳng định gật gật đầu, xác định nói: "Đúng vậy, là danh tự Thánh Thượng ban cho, từ trước đến nay tục danh của người trong hoàng thất điều là cấm kỵ, nào có người dám trực tiếp xưng hô tục danh, hơn nữa danh tự của Công chúa do là Hoàng Thượng đặc biệt ban cho, lại càng không ai dám kêu. Cho nên không thường dùng lắm, chỉ là khi còn nhỏ lúc đi học Công chúa đã từng dùng qua. Chẳng qua là tục danh của Công chúa, người trong dân gian biết đến cũng không nhiều, mọi người đều xưng hô danh hào. Nếu không chính là khi quân phạm thượng."

Ngẫm lại thật đúng là bi ai, chính mình ngay cả tên của Mẫn Nhi cũng không thể quang minh chính đại nói ra, quả nhiên là không có tư cách yêu nàng.

Vinh Cẩn Du nghe xong liền bàng hoàng, nói: "Kỳ Nhạc, ta đột nhiên nhớ tới ta còn có chút việc, ngươi cứ từ từ uống, ta đi trước."

Dương Kì Nhạc từng làm thư đồng cho Cố Tư Mẫn, từ nhỏ hắn lại thích Cố Tư Mẫn, lời này từ miệng hắn nói ra, tất nhiên sẽ không sai.

Vinh Cẩn Du lúc này nhịn không được muốn trở nên phát điên, nàng không biết bản thân là nên vui hay nên buồn, hoặc là bản thân nên vừa vui vừa buồn. Lập tức như rơi vào sương mù, sau đó lại thoáng đãng, một người một phần tình cảm, bản thân trở nên điên cuồng tựa như một bệnh nhân tâm thần.

Sau khi Vinh Cẩn Du nghe xong, lập tức đứng dậy, nói cáo từ với Dương Kỳ Nhạc, không đợi hắn trả lời liền nhấc chân rời đi, càng đi nhanh càng thấy lạnh lẽo, tiếp tục đi, nàng cúi đầu, bắt đầu không để ý hình tượng cắm đầu chạy."

- ----------------------

'Ầm'

"Cố..., Công chúa..., Công...."

Vinh Cẩn Du xông vào phòng đẩy cửa mạnh ra, vừa mới chuẩn bị nổi giận hô lên một tiếng Cố Tư Mẫn, kết quả lời vừa đến bên miệng, cảm thấy có vẻ như hơi đại bất kính cho nên lập tức sửa miệng, vẫn là kêu Công chúa giống lúc trước có vẻ hợp lý hơn. Nàng bước vào cửa phòng theo thói quen tính nhìn thoáng vào trong thất phương vị bên trái, thời điểm không thấy được Công chúa, nàng lại tựa như vô tình liếc sang bên phải, vừa nhìn qua, miệng liền há to ra.

Cố Tư Mẫn kinh hãi, nói: "Á ~, ngươi, ngươi làm sao vào được?" Vinh Cẩn Du ngươi cái tên đại lưu manh, cư nhiên dám nhìn lén bổn cung tắm rửa.

"A? Ta... ta... ta đi ngang qua, không cẩn thận đi nhầm." Ai nha má ơi, sao lại thế này? Làm ta sợ muốn chết.

Vinh Cẩn Du mở to mắt sửng sốt một chút, muốn giải thích, lại bởi vì thấy bả vai cùng bầu ngực trắng nõn như ẩn như hiện dưới làn nước của Cố Tư Mẫn mà máu dồn lên não, nhất thời bị cà lăm, lời nói có chút không rõ ràng.

Không sai, Cố Tư Mẫn là đang ở bên trong tắm rửa, thời điểm Vinh Cẩn Du ôm tâm tình bị lừa gạt tình cảm nổi giận đùng đùng, vọt vào phòng, vừa vặn thấy được Cố Tư Mẫn ở trong thùng tắm. Bất quá, nguyên nhân vì Cố Tư Mẫn đang trong thùng tắm, cho nên kỳ thật nàng cái gì nàng cũng không nhìn thấy được cả.

Cố Tư Mẫn cười, hỏi: "Sao? Đi nhầm? Vậy không biết, Phò mã vốn là muốn đi vào phòng ai đấy?"

Đi nhầm? Đi nhầm còn không đi ra ngoài, cư nhiên còn đứng ở kia không chớp mắt nhìn chằm chằm. Còn tiêu sái nói cái gì mà đi nhầm rồi, ta thấy đi nhầm là giả, cố ý nhìn lén mới là thật đi.

Cố Tư Mẫn không giận ngược lại cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn bộ dáng mở to mắt, thất thần mê muội của Vinh Cẩn Du. Trong giọng nói lại mang theo một chút mê hoặc, lúc này nếu nàng câu ngón tay gọi đến, sợ rằng Vinh Cẩn Du cũng sẽ thần hồn thất lạc mà đi theo.

Người có dục, yêu có dục, tiên cũng có dục, có dục đều có thể mê hoặc, lời này một chút cũng không sai, chỉ là, Vinh Cẩn Du, thứ ngươi mê luyến rốt cuộc là gì?

"Không có, chỉ là muốn đến phòng của chúng ta." Vinh Cẩn Du không chút suy nghĩ liền thốt ra, từ 'chúng ta' này nói ra đến vô cùng thuận miệng.

"À, vậy vẫn là muốn nhìn lén bổn cung tắm rửa?" Cố Tư Mẫn khẽ cau mày lại nói vòng vo, thay đổi dáng vẻ quyến rũ, ngữ khí lập tức trở nên sắc bén.

"Không phải, ta chỉ là muốn vào phòng, thế nhưng không có ý định nhìn lén nàng tắm rửa." Vinh Cẩn Du vẫn như cũ cố gắng hết sức giải thích, nhưng nàng ngược lại quên mất bất kể bản thân có nhìn lén hay không, bây giờ ít nhất cũng nên đi ra ngoài trước mới đúng.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng, thanh âm trở nên lạnh lẽo, nói: "Vấn đề này, bổn cung một hồi bàn luận với ngươi sau, vậy ngươi hiện tại có phải nên đi ra ngoài hay không?"

Ta ngoài sáng, ngươi trong tối, Vinh Cẩn Du, một ngày nào đó ta nhất định cũng phải nhìn hết của ngươi.

Cố Tư Mẫn cúi đầu đỡ trán, ghé vào thùng tắm bên cạnh, đối với việc Vinh Cẩn Du ngẫu nhiên toát ra vẻ trì độn, kỳ thật bỗng nhiên cảm thấy bất lực với tính nết vô lại này. Hừ, bản thân không thể chịu thiệt, sau này nhất định phải đòi lại gấp bội.

Thế nhưng, Cố Tư Mẫn lại đã quên một điều, đó chính là, cho dù bản thân có đòi lại được hay không, thì đều đã bị nàng ấy nhìn. Huống chi, trước kia thời điểm Vinh Cẩn Du bị thương, chính nàng đã xem hết của người ta trước.

"À, được." Vinh Cẩn Du một bên đáp ứng, một bên cẩn thận từng bước, lưu luyến không rời ra cửa phòng, lại trùng hợp gặp phải Lục Nhiễm Trần từ bên ngoài vào.

"Phò mã, sao ngài lại ở đây?" Lục Nhiễm Trần có chút kinh ngạc, ngài ấy sao lại chạy vào, vậy, Công chúa...

"Ta đi nhầm chỗ." Nói xong Vinh Cẩn Du nhanh chóng đứng ở ngoài cửa, làm bộ giống như không có việc gì xảy ra.

"Nhiễm Trần, ngươi đi ra ngoài trước, bổn cung cần thay y phục." Cố Tư Mẫn cảm xúc bình tĩnh, thản nhiên phân phó.

"Vâng." Lục Nhiễm Trần lui ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, nói: "Không ngờ rằng, Phò mã cư nhiên còn có sở thích nhìn lén Công chúa tắm rửa."

Lục Nhiễm Trần nghe thấy Công chúa phân phó, liền cũng đứng ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức sắp rỉ ra máu kia của Vinh Cẩn Du, trong lòng không khỏi nổi lên hứng thú muốn trêu chọc.

Vinh Cẩn Du đỏ mặt, sờ sờ cái mũi, nói: "Nào có, là do ta không cẩn thận nhìn đến. Hơn nữa, Công chúa tắm rửa ta cũng không cần nhìn lén gì hết, ta có thể quang minh chính đại nhìn."

Hừ, ta cùng Cố Tư Mẫn đã là vợ chồng, bây giờ ngược lại là quang minh chính đại đấy.

Lục Nhiễm Trần bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: "Ngài, vậy ngài nhìn lén Công chúa tắm rửa còn có lý sự?" A, hôm nay cuối cùng cũng chứng kiến được kẻ vô lại, nhìn lén Công chúa tắm rửa, cư nhiên còn nói lời lẽ chính nghĩa không chịu thừa nhận.

Vinh Cẩn Du cũng không giải thích, trực tiếp nói: "Được rồi, ngươi nói nhìn lén liền nhìn lén đi. Cùng lắm thì ta cởi ra cho Công chúa nhìn lại. Hoặc cũng có thể dùng hai từ 'lưu manh' để hình dung ta, bất quá lại thích hợp."

Trời đất chứng giám, sao lại xảy ra hiểu lầm như vậy? Ta trêu ai ghẹo ai, trị số tức giận lập tức bị một thùng nước tắm của Cố Tư Mẫn dập tắt sạch. Rõ ràng bộ phận quan trọng nào cũng đều không nhìn thấy, còn phải bị oan uổng thành tên đại thúc lão sắc ma biến thái.

Vinh Cẩn Du lúc này thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài, chính mình rõ ràng cái gì đều không thấy, cư nhiên còn bị người nói oan.

"Nhiễm Trần, các ngươi vào đi." Ngay lúc Lục Nhiễm Trần còn đang muốn nói cái gì đó nữa, trong phòng truyền đến tiếng của Cố Tư Mẫn.

"Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong, người muốn ở trong phòng dùng, hay là đi thiện phòng?" Lục Nhiễm Trần thấy Công chúa đang nhìn Vinh Cẩn Du, cũng như có như không liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, đối với hành vi nhìn lén vừa rồi, tỏ vẻ cực độ khinh bỉ.

Cố Tư Mẫn vẫn nhìn Vinh Cẩn Du, nói với Lục Nhiễm Trần: "Dùng ở trong phòng đi."

Vinh Cẩn Du, ta bị nhìn lén, ngươi đỏ mặt làm cái cái gì?

"Vâng." Lục Nhiễm Trần lên tiếng trả lời xong đi ra ngoài, phân phó hạ nhân đem bữa tối lên.

Cố Tư Mẫn thấy Lục Nhiễm Trần đi ra ngoài, mới bắt đầu gây khó dễ với Vinh Cẩn Du. Cố Tư Mẫn đầu tiên là lấy tay quấn quấn sợi tóc, rồi sau đó lại mỉm cười, nói: "Nhớ là Phò mã sáng nay nói phải về Vương phủ, sao bây giờ còn ở Công chúa phủ thế? Ngươi đã trở về hay căn bản vẫn chưa từng rời đi?"

Vinh Cẩn Du nghe thấy câu hỏi của nàng, sửng sốt nói: "Sao? A, ta vẫn chưa đi, trên đường đi đến bỗng nhớ tới chút chuyện, liền vội vàng trở về."

Cố Tư Mẫn nàng lừa ta thật khổ, khó trách cho tới nay, chính là cảm thấy khí chất này, khí tràng này giống như đã từng thấy qua. Thì ra là nàng dịch dung, vậy lúc ấy người đi theo bên cạch nàng, xem ra chính là đám người Lãnh Hạo Dạ cùng Sở Lưu Tô, còn có Lục Nhiễm Trần đúng không?

Vinh Cẩn Du không rời mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Tư Mẫn, tựa như muốn từ trên khuôn mặt nàng, nhìn ra được chút bóng dáng của Cố Nhạ Nhan.

Vừa mới tắm xong làn da Cố Tư Mẫn càng thêm trắng nõn mềm mại, trên mặt hơi ửng đỏ, không biết là bởi vì hơi nóng của nước hay là vì tình cảnh bị Vinh Cẩn Du nhìn thấy vừa rồi có chút buồn bực cùng ngượng ngùng mà khiến cho ửng đỏ. Chỉ là lúc này nàng mặc y phục lụa mỏng, càng có vẻ kiều mị động lòng người.

Hiện tại đã lập đông mà Cố Tư Mẫn lại có thể ở trong phòng mặc một thân y phục lụa mỏng, nếu không có tu vi nội lực cao cường thì làm sao có thể chịu đựng được cái sự lạnh lẽo này? Nếu nói nàng không phải Cố Nhạ Nhan, Vinh Cẩn Du nhất định sẽ không tin.

Cố Tư Mẫn lại hỏi: "Sao? Không biết là chuyện gì lại làm cho Phò mã vội vàng gấp gáp như thế?" Vinh Cẩn Du, ngươi còn muốn tìm cái cớ hợp lý cho hành vi nhìn lén của ngươi sao?

Vinh Cẩn Du hơi bĩu môi, nói: "Vừa rồi trong lúc căng thẳng đã quên mất rồi."

Cố Tư Mẫn, nàng biết rõ còn cố hỏi, trong phủ này nhất cử nhất động của bất luận kẻ nào, làm sao có thể thoát được ánh mắt của nàng, tai mắt của nàng?

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn kiều mị động lòng người đến như thế, cũng có chút mê muội. Trong đầu óc này bây giờ đều là dáng vẻ Cố Tư Mẫn trong thùng tắm vừa rồi, giọng nói mị hoặc kia, da thịt trắng nõn, hiện tại nếu như Cố Tư Mẫn vận nội lực đánh nàng hai chưởng, e rằng nàng cũng đứng im chịu đựng, không chút nào phản kháng.

Cố Tư Mẫn tỏ vẻ kinh ngạc, nói: "Thì ra là vậy, không phải ngươi nói có việc gì gấp sao?"

Vinh Cẩn Du đột nhiên giống như được tiêm máu gà, ngữ khí nghiêm túc nói: "Gấp, vô cùng gấp, ta đột nhiên cảm thấy rất nhớ Công chúa, cho nên liền quay trở về. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*, cho nên ta vội vã trở về nói với Công chúa, ta rất nhớ nàng."

*Núi có cây, cây có cành/ Lòng thiếp mến chàng, chàng biết chăng.

Ta nói xong nàng bật cười, thế nhưng, ta tuyệt đối không cảm thấy buồn cười.

Cố Tư Mẫn cười, nói: "Sao? Lời này của Phò mã, bổn cung thích nghe."

Vinh Cẩn Du vội vàng biểu lộ tình cảm, bây giờ ở trong mắt Cố Tư Mẫn, không phải trì độn cũng không phải si ngốc, mà là đáng yêu, chân thành không mang theo giả dối.

Vậy hiện tại nên làm thế nào đây? Tiếp tục luân hãm hay là dứt khoát từ bỏ? Vinh Cẩn Du trong lòng vô cùng rối rắm, chính mình thích Cố Nhạ Nhan và dần dần sinh tình với Cố Tư Mẫn, thế nhưng lại là cùng một người. Đáp án như vậy khiến cho Vinh Cẩn Du hưng phấn vô cùng, bản thân đương nhiên rất cao hứng.

Thế nhưng, Cố Tư Mẫn là Công chúa, mặc dù sau này nàng không mơ ước ngôi vị hoàng đế, cũng không đồng nghĩa với việc nàng sẽ không làm Công chúa, nếu như vậy, bản thân còn có thể nói gì đến sự tự do đây? Cuộc sống mơ ước của mình chẳng phải sẽ tan biến sao?

Hiện tại nếu nói ta không thương nàng, thật đúng là lừa được cả thế giới nhưng lại không lừa được bản thân. Ở tại triều đại không rõ này, nếu như nói con người không thể tránh khỏi vận mệnh, thì ta đây vẫn tin tưởng tình yêu là không có lý do, vui buồn đã được định sẵn.

Chẳng lẽ hôm nay nàng ấy có chuyện gì muốn nói với ta? Thoạt nhìn dáng vẻ có chút hưng phấn, thế nhưng ý cười trong mắt nàng ấy lại mang theo một chút mơ hồ mê mang, còn có chút buồn bã giống như mất mát nhìn ta. Cố Tư Mẫn thấy nàng hôm nay luôn ở trạng thái thất thần vô định, liền hỏi: "Phò mã, ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

"Sao?" Vinh Cẩn Du ngờ nghệch.

Chẳng lẽ nàng nhìn ra ta thích nàng? Lần trước giao dịch, xem ra nàng cũng là lấy sự tự do của ta ra giao dịch với ta, vẫn không hỏi qua, nàng có người thích hay không, nếu có người thích thì phải làm sao bây giờ? Bất quá nói đi thì phải nói lại, đào không ngã góc tường, chỉ có do người cầm cuốc không giỏi. Cố Tư Mẫn, từ giờ trở đi, ta mặc kệ nàng có người thích hay không, nàng cũng chỉ có thể thích ta, nàng cũng chỉ có thể là của ta.

Có người từng nói: 'Yêu không phải là việc gì to tát! Nó chẳng qua là một loại rung động, một loại đau đớn, một loại nhung nhớ, một loại ỷ vào nhau. Nếu yêu thì cứ thoải mái yêu, thích thì cứ thoải mái thích, tựa như hoa nở, cứ thoải mái để nhụy lộ ra, thật tốt!' Như vậy, Cố Tư Mẫn, ta cũng có thể may mắn có được một tình yêu thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi nào được không?

Cùng người yêu ở cạnh nhau, nơi nào cũng đều là hạnh phúc, nếu còn có thể có một ít ruộng vườn, đó là ý thơ xa cầu! Cố Tư Mẫn, nếu như ta vì nàng mà buông bỏ hết lý tưởng, mục tiêu của cuộc sống, buông bỏ hết ý thơ xa cầu kia, nàng có thể cùng ta trải qua cuộc đời này, không oán không hối hận được không?

Kỳ thật, từ lúc ban đầu khi chưa biết Cố Tư Mẫn dịch dung, Vinh Cẩn Du còn có loại hành vi ái mộ mến nhau muốn chết.

Cố Tư Mẫn thấy nàng vẫn ngờ nghệch như cũ, nói: "Nếu không ngươi vì sao lại nhìn chằm chằm ta như thế, dáng vẻ thật giống như chưa từng gặp ta vậy?"

Người này hôm nay rốt cuộc là bị làm sao vậy? Thấy biểu tình buồn bực này của nàng, chẳng lẽ là không gặp được người mình thích? Cố Tư Mẫn nghĩ đến nàng ấy có khả năng thích người khác, lại càng cảm thấy hoảng hốt bất an, không chỉ lòng đau mà ngay cả hít thở cũng khó khăn, lại có chút mất mát. Trong lòng thầm nghĩ, người này sống ở Hàng Châu nửa năm có thừa, ta không biết đến tột cùng nàng ấy đã làm những việc gì, gặp qua người nào, có người nào khiến cho nàng ấy động tâm không? Tại đây với tâm tình rung động ban đầu trước tình yêu, thông minh như Cố Tư Mẫn nhưng cũng tựa như một đứa nhỏ ngây thơ cái gì cũng không biết, cũng chưa từng nhìn thấy, nàng cũng không biết bản thân đến tột cùng nên làm thế nào.

Vinh Cẩn Du sửng sốt hồi lâu, lại vẫn không lên tiếng, bởi vì nàng không biết nên nói với Cố Tư Mẫn như thế nào, nói rằng bản thân đã biết chuyện nàng chính là Cố Nhạ Nhan. Nói chính mình thích nàng, từ lúc bắt đầu nàng vẫn còn là Cố Nhạ Nhan đến giờ.

Vì thế, cứ như vậy, hai người bọn họ, một người ngồi ở bên giường, một người ngồi ở trên ghế quý phi, bốn mắt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn thẳng đối phương, không nói lời nào, cũng không có hành động gì, cũng chỉ ngồi như vậy, nhìn nhau. Chẳng qua Vinh Cẩn Du bởi vì trong lòng rối rắm, biểu tình trên mặt chính là lúc buồn lúc vui tương đối phong phú, mà Cố Tư Mẫn cũng hoàn toàn không có biểu tình gì đáng nói.

Thẳng đến khi hạ nhân đem lên bữa tối, hành vi khiến cho người ta mạc danh kỳ diệu* này mới chấm dứt.

*Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu ra làm sao cả, không thể tả được.

- ------------------

"Ha... Hắt xì..." Ban đêm, Vinh Cẩn Du một bên xoa cái mũi, một bên dùng dư quang khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Cố Tư Mẫn đang ngồi ở trên giường.

"Sao vậy, Phò mã cảm lạnh sao?" Cố Tư Mẫn vốn là không muốn quan tâm nàng ấy, thế nhưng hành vi của nàng ấy hôm nay cảm thấy thực không quá thích hợp, nãy giờ đã liên tục hắt xì mấy cái.

Rốt cuộc, sau khi Vinh Cẩn Du dùng hết toàn khí lực hắt xì liên tục năm cái, Cố Tư Mẫn cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, nhịn không được quay đầu qua nhìn. Nàng giương mắt nhìn lên, liền thấy Vinh Cẩn Du thảm thương quấn chăn ngồi trên ghế, đem bản thân quấn thành quả cầu, vẫn không ngừng hắt xì.

"Có thể là thời tiết dạo gần đây lạnh, gió rét thổi vào, trên ghế có cảm giác hơi mát." Vinh Cẩn Du nói thêm, vừa nói vừa gắt gao ôm chăn, còn không quên vặn vẹo qua lại vài cái.

"Trời trở lạnh, cẩn thận coi chừng ảnh hưởng thân thể, vậy, Phò mã lên ngủ trên giường đi." Cố Tư Mẫn do dự mãi, vẫn là nói ra miệng để cho nàng ấy lên ngủ trên giường, nói xong bản thân liền nhích sang bên cạnh.

Vinh Cẩn Du được tiện nghi lại còn khoe mã, thập phần nói thêm nữa: "Không sao, ta thuở nhỏ sợ lạnh, trùng hợp thân thể lại hơi thiên tính hàn, nếu buổi tối khiến cho Công chúa sinh bệnh sẽ không tốt."

Thì ra viện lý do có thể đơn giản như thế, không phải bởi vì có được chí cao vô thượng cỡ nào, cũng không phải bởi vì có được tài phú lớn cỡ nào, mà là bởi vì Cố Tư Mẫn. Bởi vì một cái tươi cười cùng một câu quan tâm của nàng, đã đủ để cho ta cam nguyện lâm vào, sống chết không màng.

Cố Tư Mẫn, nàng nếu đã biết ta là nữ tử, như vậy, ta cần phải bắt đầu vô liêm sỉ theo đuổi đến cùng. Vinh Cẩn Du vừa thở dài, vừa quay mặt sang bên cạnh gian trá cười trộm, bộ dáng này của nàng trông đáng thương vô cùng, hơn nữa lời nói ra, quả nhiên khiến cho người ta trong lòng không đành.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng, lại nói: "Bổn cung thân thể từ trước đến nay tốt lắm, không ngại. Chỉ sợ là Phò mã thuở nhỏ thể nhược, nếu ở trên ghế chịu lạnh sinh bệnh sẽ rất phiền toái, giường này bổn cung ngủ một mình cũng cảm thấy có chút rét lạnh, hai người ngủ sẽ đỡ hơn rất nhiều."

Cố Tư Mẫn nhìn Vinh Cẩn Du, ánh mắt ấy tình chân ý thiết, thật sự quan tâm nàng. Dù sao lần trước trên ngực bị đâm một kiếm vừa sâu vừa hiểm, đã qua vài tháng, không biết hồi phục đến đâu rồi. Chỉ tiếc, hành động cùng lời nói tiếp theo của Vinh Cẩn Du đã làm cho đầu Cố Tư Mẫn đầy hắc tuyến.

"Thật sự không sao, ta là người có thể chịu được tịch mịch." Vinh Cẩn Du ánh mắt u buồn, biểu tình thâm trầm, nàng còn đưa ngón tay dài 10cm của mình ra làm Lan Hoa Chỉ*, hơi thẹn thùng cọ cọ chăn bông đã muốn tuột xuống tới dưới đầu vai, bày ra tư thế phong tình vạn chủng, nhưng lời nói vừa thốt ra, chính là có thể nói khiến cho người ta rung động vô cùng.

"Hửm? Vậy bổn cung ngược lại muốn biết Phò mã chịu được tịch mịch như thế nào?" Người này sao lại càng ngày càng vô lại như thế? Vừa rồi còn tưởng rằng nàng ấy thật sự là sợ lạnh, hiện tại xem ra, căn bản chính là giả vờ.

Cố Tư Mẫn nhìn thấy tình cảnh này nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, cố giữ ý cười trên mặt nhưng trong lòng vô cùng tức giận, đã xuống giường đi tới ghế quý phi, Cố Tư Mẫn vốn đã chuẩn bị ngủ, lúc này áo lót đã cởi, cổ áo hơi lệch, loáng thoáng có thể nhìn thấy cái yếm bạch lục sắc mai vàng.

Nàng một bước tới gần Vinh Cẩn Du, hơi hạ thấp người, cúi đầu gần sát mặt Vinh Cẩn Du. Lúc này, Cố Tư Mẫn đứng khom người xuống, mà Vinh Cẩn Du vẫn còn đang ngồi trên tháp. Bất kể góc độ nào, Vinh Cẩn Du cũng đều giống như đứa trẻ bị ức hiếp ~.

Vinh Cẩn Du nuốt nuốt nước miếng, cười nói: "Công chúa đây là muốn làm cái gì?"

Vinh Cẩn Du hơi ngửa đầu ngày càng gần sát Cố Tư Mẫn, ánh mắt của nàng bất giác nhìn vào cái cổ trắng nõn thon dài của Cố Tư Mẫn, nhìn ngắm từ cổ áo lót đến bên trong, nhất phái hoa sắc, xuân ý dạt dào. Lời này nói đến một nửa, nàng lại không nhịn được mà nuốt nước miếng.

"Bổn cung trước kia thật ra vẫn chưa tới gần thế này cẩn thận nhìn kỹ Phò mã? Làn da trắng nõn nà như ngọc, răng trắng môi hồng, tiên mi mắt sáng, chính xác là vẻ đẹp trời sinh, ta thấy còn thương. Lại nhìn ngũ quan này của Phò mã, quả thật là tuấn tú nho nhã, xinh đẹp tuyệt trần vô cùng, thật sự khiến cho người nhìn như mê như say, ngay cả bổn cung đây là nữ tử cũng đều phải cảm thấy không bằng."

Lúc này, Cố Tư Mẫn ánh mắt sáng thiện lương, bàn tay trắng nõn khinh bạc, tay nàng cũng chỉ vuốt mặt Vinh Cẩn Du. Nhẹ nhàng lướt qua mi mắt ngắm nhìn rồi đến chóp mũi, ánh mắt lại không kiêng dè cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Lúc nói xong câu cuối, môi lại kề sát tai trái Vinh Cẩn Du, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua vành tai, lại còn có giọng nói tinh tế thân mật lọt vào tai. Tình yêu mềm nhẹ thế này, lời nói mềm mại nhỏ nhẹ tới tận xương tủy, khiến cho Vinh Cẩn Du run rẩy một trận.

Cảm thấy Vinh Cẩn Du có phản ứng, Cố Tư Mẫn vô cùng vừa lòng, tay phủ trên mặt nàng ấy cũng chưa rút lại.

Vinh Cẩn Du cười ngờ nghệch, nói: "Công chúa dung nhan khuynh thế, Cẩn Du làm sao có thể so sánh với Công chúa được." Mẫn Nhi, hành động này của nàng, ta có thể hiểu thành nàng đây là 'công, khai, chủ, động, câu, dẫn' ta không?

Ôn nhu trầm mặc, cử chỉ ân cần, so sánh với những điều này, Công chúa thật là mỹ lệ còn ta chỉ là người bình thường mà thôi. Cố Tư Mẫn, nàng biết đấy, lần đầu tiên trong đời ta có xúc động muốn thay đổi dung nhan, chỉnh là bởi vì ta cảm thấy ta không xứng với nàng.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn có hành động như vậy, trong lòng có chút chờ mong, lại không khỏi có chút kinh hoảng.

Cố Tư Mẫn không nói gì, khẽ nâng khóe môi, ánh mắt nhẹ cười, ngón tay cũng thuận thế xẹt qua khóe môi nàng, trộm đi một tia độ ấm, lại dẫn tới Vinh Cẩn Du một trận run rẩy.

"Phò mã sao lại khiêm tốn như thế, nếu không muốn ngủ trên giường, ta chiều theo ý ngươi là được." Qua nửa ngày, Cố Tư Mẫn sờ đủ rồi mới từ từ rút tay đang phủ trên mặt Vinh Cẩn Du ra, ngữ khí vẫn mềm nhẹ êm ái.

Cố Tư Mẫn nói xong nói, rút tay về, xoay người đi trở lại giường.

"Nào có, Công chúa có ý tốt như thế, Cẩn Du làm sao có thể nỡ lòng từ chối để một mình Công chúa trên giường. Không hiểu phong tình như thế, đó là do ta không đúng. Vẫn nên ngủ cùng nhau đi, ban đêm gió lạnh, sương nhiều." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa vội vàng bế chăn, đi theo Cố Tư Mẫn vui vẻ đi đến bên giường.

Cố Tư Mẫn đã sớm dự đoán được Vinh Cẩn Du kế tiếp sẽ lại làm ra dáng vẻ, hành động gì nữa, không đồng ý cũng không phản đối cho nàng lên giường.

"Ngươi ngủ phía ngoài, không được quấy rầy đến ta." Nói xong, Cố Tư Mẫn liền quay mặt vào trong ngủ, để lại Vinh Cẩn Du một người nằm ở đó hưng phấn.

Vinh Cẩn Du nhịn không được phấn khởi, đáp: "Được."

Vinh Cẩn Du, ngươi là người cỡ nào bình tĩnh trầm ổn a ~, ta chịu được dụ hoặc, ta chịu đựng được mưa rền gió dữ tàn phá. Bên ngoài cùng bên trong cũng không khác nhau, cuối cùng cũng được nằm trên giường, tổng so với trên tháp quý phi trằn trọc ngủ một mình tốt hơn rất nhiều.

Mùi hương Cố Tư Mẫn, hơi thở Cố Tư Mẫn vờn quanh tứ phía, tràn đầy trong đầu óc Vinh Cẩn Du, thiên hạ mà chính mình âu yếm ở ngay trước mắt, vừa rồi lại dụ hoặc nàng như thế. Điều này làm cho Vinh Cẩn Du vô cùng khó khăn nhịn xuống hành vi cầm thú đang trỗi dậy trong người mình, nàng hít sâu mấy hơi, ở trong lòng không ngừng an ủi bản thân còn nhiều thời gian, ở trong lòng rơi lệ khen chính mình là một quân tử nho nhã.

Lần đầu cùng Cố Tư Mẫn đồng sàng cộng chẩm việc này đối với Vinh Cẩn Du mà nói, thật sự là quá mức vui sướng, trong lòng nàng hiện tại nhộn nhạo, bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở, bách điểu tề minh.

———————————

*Chát*

"A~".

Sáng sớm, một tiếng hét thê lương thảm thiết, kinh thiên động địa vang lên.

Sáng sớm đầu mùa đông luôn mát mẻ như vậy, dễ khiến người ta lạnh đến tỉnh. Lúc Cố Tư Mẫn thức dậy, đầu tiên thấy được một cánh tay ôm lấy bả vai mình, tiếp theo, một cánh tay khác lại đặt lên ngực chính mình, nàng trong lòng cả kinh, với bản năng phản ứng của một nữ tử bình thường liền tát qua một cái, đợi đến khi Vinh Cẩn Du chưa hiểu chuyện gì bụm mặt kêu thảm thiết, nàng mới nhớ đến tối hôm qua Vinh Cẩn Du ngủ ở trên giường mình.

Một cái giường, hai người, hai tấm chăn, vốn buổi tối ngủ rất tốt, thế nhưng bản năng con người là tìm kiếm nguồn nhiệt, trong lúc ngủ, Vinh Cẩn Du đạp rớt chăn của bản thân, liền bất tri bất giác cọ đến bé ngoan Cố Tư Mẫn bên kia. Kết quả vừa tỉnh dậy, liền xảy ra hành động xuất phát từ bản năng của Cố Tư Mẫn.

Cố Tư Mẫn ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm dấu tay hiện rõ trên mặt Vinh Cẩn Du, uy hiếp nói: "Đừng la, câm mồm."

"Công chúa, Phò mã, làm sao...? Thế nhưng Cố Tư Mẫn vẫn chậm một bước, Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô nghe thấy tiếng la đã vọt vào.

Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm từ trong phòng Cố Tư Mẫn truyền ra. Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô nghĩ rằng đã xảy ra chuyện, vừa vọt vào trước tiên nhìn thấy Công chúa và Phò mã quần áo không chỉnh tề ở trên giường... Các nàng kinh ngạc đến mức lời nói còn chưa nói xong, liền ngây ngẩn cả người.

"Không có việc gì, các ngươi trước tiên đi ra ngoài đi." Cố Tư Mẫn cực kỳ bình tĩnh phân phó, phảng phất Vinh Cẩn Du giống như là nữ tử được nàng lật thẻ bài thị tẩm.

"Công chúa, sao nàng lại đánh ta?" Thấy Sở Lưu Tô các nàng đã lui ra, Vinh Cẩn Du liền làm ra vẻ mặt đáng thương hỏi Cố Tư Mẫn nguyên do đánh nàng.

"Cái đó, vừa rồi trên mặt ngươi có con muỗi chích, bổn cung nhất thời quá tay, không cẩn thận đánh mạnh." Bé ngoan Cố Tư Mẫn hoàn toàn không hề chột dạ, không có hối hận tuỳ tiện tìm một lý do cho Vinh Cẩn Du. Còn thuận thế đứng lên, mặc y phục chuẩn bị rửa mặt chải đầu.

"Muỗi? À, thì ra là muỗi." Con, muỗi? Cố, Tư, Mẫn, nàng không thể tìm một lý do thuyết phục, có hình thức hơn một chút cho ta được sao?

Vinh Cẩn Du mang theo oán giận rời khỏi giường, lúc ăn điểm tâm, nàng vẫn dùng ánh mắt tha thiết, thâm tình cùng chân thành nhìn chăm chú vào Cố Tư Mẫn. Cung nữ cùng thái giám bên cạnh nhìn thấy liền nổi da gà cả người, thế nhưng toàn bộ đều bị Cố Tư Mẫn nội công thâm hậu làm lơ. Thẳng đến khi ăn xong điểm tâm, nàng cũng không phát hiện Cố Tư Mẫn có ý hối cãi, liền nổi giận đùng đùng đi tới hoa viên. Kết quả đụng phải Tiêu Duẫn, nàng đi quá nhanh không thấy rõ người tới, cả kinh trực tiếp xuất chiêu, đến khi Tiêu Duẫn kêu nàng, nàng nghe thấy người đến là Tiêu Duẫn mới dừng tay lại.

Vinh Cẩn Du dừng tay, thầm nghĩ: 'A, vậy nếu cũng giống như ta, chưa thấy rõ người nào liền hoảng sợ, xuất phát từ phản ứng tự nhiên cho nên mới động thủ, đó cũng có thể là nguyên nhân."

Vinh Cẩn Du cố gắng tự mình nghĩ ra nguyên nhân, nàng cảm thấy Cố Tư Mẫn nếu xuất phát từ phản ứng tự nhiên cho nên mới đánh nàng, vậy tính ra cũng thật bình thường. Nghĩ xong Vinh Cẩn Du liền tiếp tục đi, không để ý tới tiếng gào của Tiêu Duẫn ở sau lưng nàng.

Lúc này trong Mặc Ngữ sơn trang ngoài thành Dương Châu, hai người thần sắc vội vàng, tìm một góc trong hành lang dài, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có người mới lên tiếng nói chuyện.

Đào Yêu thần sắc sốt ruột, hỏi: "Thuỷ Ảnh, việc này phải làm sao đây? Có nên báo cho tiểu thư không?" Đào Yêu có chút sốt ruột hỏi Thuỷ Ảnh, nội dung trong phong thư của bồ câu đưa tin này thật sự khiến cho các nàng quá mức chấn kinh rồi.

Thuỷ Ảnh nhíu mày, nói: "Báo như thế nào? Tiểu thư nếu hiện tại muốn thoát ra, sợ rằng đã muộn." Với biểu hiện mấy ngày nay của tiểu thư mà nói, chỉ sợ là tình độc đã sâu.

Đào Yêu lại nói: "Vậy không chừng, nói cho tiểu thư, tiểu thư còn có thể sớm ngày buông tay?" Thế nhưng hậu quả sau khi nói ra là tốt hay xấu, ai có thể biết được đây?

Trong tiềm thức con người, sợ sau này gặp chuyện, cho nên thường lựa chọn những điều tốt đẹp.

"Không được, trước cứ giấu chuyện này đi, chúng ta xem xem ý tứ của tiểu thư ra sao rồi lại nói sau, ngươi cũng không được nói cho tiểu thư." Thuỷ Ảnh cân nhắc một chút, vẫn quyết định trước tiên cứ giấu, vạn nhất tiểu thư rối rắm trong lòng thì phải làm sao bây giờ? Tìm chết nhưng thật ra sẽ không, chỉ sợ là nàng sẽ làm ra chuyện gì khác.

"Được, ta đã biết."

"Chuyện gì không thể nói cho ta biết, còn muốn trước thăm dò ý tứ của ta?" Ngay khi Đào Yêu còn chưa kịp trả lời xong, giongj nói Lâu Ngữ Ngưng ngược lại truyền tới trước.

Lâu Ngữ Ngưng đi ngang qua hành lang dài, vừa vặn nghe thấy các nàng nói có chuyện muốn gạt mình, liền cảm thấy có chút hoài nghi.

Thuỷ Ảnh lập tức nói: "Tiểu thư, không...".

Lâu Ngữ Ngưng nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Đem lại đây."

Thuỷ Ảnh còn chưa kịp tiêu huỷ tờ giấy, liếc mắt một cái đã bị Lâu Ngữ Ngưng nhìn thấy, nàng chỉ đành phải từ bỏ, thở dài đưa cho Lâu Ngữ Ngưng.

Đào Yêu thấy Lâu Ngữ Ngưng hơi choáng váng đứng không vững, vội vàng đi tới đỡ nàng, nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

"Không cho người xem, người càng muốn xem, ai, việc này tốt nhất vẫn không nên biết." Thuỷ Ảnh có hơi oán khí, khả năng oán khí kia là đối với người được nhắc đến trong thư kia.

Lâu Ngữ Ngưng có chút suy yếu vô lực, nói: "Ta không sao, ta muốn được yên tĩnh một mình, các ngươi ai cũng đừng đi theo."

Vinh Cẩn Du, hừ, trách không được không thể tra ra bối cảnh của Vinh Ngọc, nguyên lai ngươi chính là Vinh Cẩn Du, tiểu Vương gia Vinh Tín Vương phủ, vừa rồi trên giấy kia viết rõ ràng, rành mạch: tiểu Vương gia Vinh Tín Vương phủ Vinh Cẩn Du cưới Trường Nhạc Công chúa Cố Tư Mẫn, dựa theo điều tra chứng thật Vinh Cẩn Du chính là Vinh Ngọc.

Đến khi người thương đại hôn mới biết được thân phận của hắn, đây là cỡ nào châm chọc? Lâu Ngữ Ngưng lúc này trừ bỏ choáng váng, trên mặt lại dị thường bình tĩnh, chỉ là khi nàng xoay người, trên mặt chảy xuống hai hàng thanh lệ, cũng chỉ có chính nàng mới có thể biết rằng bản thân có bao nhiêu đau lòng.

"Cố Tư Mẫn, thứ Cố gia các ngươi thiếu ta, có phải nên trả lại hay không? Thù giết cha không đội trời chung, mối hận đoạt yêu không thể quên, chúng ta thù mới hận cũ cùng nhau tính chung một lượt đi." Lâu Ngữ Ngưng nắm chặt tay, khẽ nghiến răng nghiến lợi nói, tờ giấy trong tay cũng bị nàng vò nát.