dương v*t của đại xà ngâm bên trong hoa huy*t khôngt rút ra. Y nằm nhoài trong lồng ngực hắn nghỉ ngơi chốc lát, lại nũng nịu muốn Tịch Chi ăn vú mình. Dưới mái hiên luôn có gió thổi qua, Tịch Chi sợ y lạnh, nâng tay lấy trường sam bọc y lại, chỉ chừa ra một đôi vú trắng nõn.
Vú to mềm mại dựa trước ngực Tịch Chi, cánh tay Ôn Ngọc Chương không có khí lực để chống dậy, cọ cọ lồng ngực Tịch Chi làm nũng muốn tướng công ôm.
“Còn muốn hay không?” Tịch Chi cúi đầu hôn nhẹ môi của y, dưới khố đã giương cao, côn th*t động đậy bên trong tao huyệt của Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương rên lên, trong âm đ*o sợ là đã sưng tấy. Ôn Ngọc Chương khẽ cau mày, cắn lưỡi Tịch Chi rầm rì nói: “Muốn làm phía sau.”
Tịch Chi ôm y ngồi xuống, dương v*t từ hoa huy*t đổi sang cúc huyệt, miệng huyệt còn có chút sưng, nhưng bên trong đã khôi phục mềm mại. Ôn Ngọc Chương tách ra cái mông của chính mình để Tịch Chi thao vào, sau đó bỗng nhiên buông tay ngồi xuống, vạt áo thật dài liền rơi trên chỗ giao hợp, che kín cái mông của y.
Vì hoa huy*t đã triều thổi qua vài lần, bên trong cúc huyệt của Ôn Ngọc Chương cũng đã sớm ướt đẫm, mị thịt ăn quen rồi liền nuốt dương v*t dễ như ăn cháo. Ôn Ngọc Chương lắc cái mông to để Tịch Chi đi vào càng sâu.
“A, đều đi vào…” Ôn Ngọc Chương ôm cổ Tịch Chi, hai vú trắng như tuyết vì thân thể đang bị thao mà nảy lên xuống, Tịch Chi liền cúi đầu ngậm một khỏa núm vú.
Hơi hơi dùng sức hút một cái, cỗ sữa tươi phun ra ngoài liền bị lưỡi Tịch Chi cuốn vào. Núm vú mềm mại bị Tịch Chi vừa hút vừa cắn, cái vú sưng ê ẩm bị hắn nắm chặt ở trong tay. Ôn Ngọc Chương đã lâu không được Tịch Chi hút sữa, bây giờ vừa xót vừa đau. Y đưa tay đẩy đầu Tịch Chi, thế nhưng lão yêu quái thật vất vả mới tích góp đủ hai vú sữa, bây giờ vô cùng thèm thuồng, làm sao có thể để y đẩy ra.
“Tướng công… Ăn từ từ, nha… Đau quá.” Ôn Ngọc Chương ôm đầu Tịch Chi, hai chân quấn trên eo nam nhân, cả người như là treo móc ở giữa không trung, chỉ có dương v*t đại xà chống đỡ lấy thân thể.
Y cắn môi, bị thao lắc lư trái phải, cái mông mới vừa bị đánh sưng đau không ngừng va chạm vào đùi Tịch Chi. Bên trong huyệt bên bị thao vừa sảng khoái vừa đau, cái vú cũng đau xót. Ôn Ngọc Chương quấn chặt trên người Tịch Chi, trong miệng gào khóc nói không muốn.“Thật sự không muốn?” Tịch Chi nhả núm vú y ra, suys nghĩ một chút, lại hút một ngụm miệng đối miệng đút cho Ôn Ngọc Chương.
Lưỡi xà không giống với đầu lưỡi nhân loại, lưỡi dài nhỏ đảo qua hàm răng Ôn Ngọc Chương, gần như đâm sâu liếm láp trong cổ họng của y. Ôn Ngọc Chương chảy xuống ngụm sữa tươi của chính mình, không nếm được gì.
Tịch Chi liếm môi của y, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Chương Nhi nếm thử, sữa tươi của chính mình uống có ngon không?”
“Chưa nếm được.” Tịch Chi dừng lại một chút, Ôn Ngọc Chương liền khó chịu, y giương đôi mắt ướt át nhìn Tịch Chi. Lòng dạ Tịch Chi rối thành một đoàn, không thể làm gì khác hơn là ôm y tiếp tục thao.
Lúc sau hút núm vú đã ôn nhu rất nhiều, thỉnh thoảng đút hai ngụm cho Ôn Ngọc Chương.
Thân thể mềm mại bị thao đến run rẩy, lỗ vú của Ôn Ngọc Chương bị mở ra triệt để. Y dần dần thấy thú vị, bắt đầu chủ động đến gần muốn Tịch Chi dùng sức hút cái vú.
Hai vú cự đại bị Tịch Chi hút sạch, núm vú thịt càng thêm non mềm mịn màng. Tịch Chi một bên vò một bên hút, trên dưới đồng thời thao làm Ôn Ngọc Chương sảng khoái lãng gọi liên tục. Sau đó cũng không triều thổi nổi nữa, thân thể co giật run rẩy khiến bên trong huyệt không ngừng co rút lại, quấn lấy tinh dịch mà Tịch Chi bắn ra dữ dội.
Hết mưa rồi, trận mây mưa dưới mái hiên này cũng chấm dứt.
Ôn Ngọc Chương đã qua cơn buồn ngủ, bây giờ ngủ cũng không được, hai người vùi trên giường nói chuyện. Bàn tay Tịch Chi luồn vào trong quần áo Ôn Ngọc Chương, vuốt nhẹ da thịt của y. Vì mưa dội xuống lạnh lẽo, da thịt Ôn Ngọc Chương vừa mịn vừa non, man mát như tơ lụa. Ngón tay Tịch Chi tùy ý du tẩu trên thân thể y, Ôn Ngọc Chương cũng không thèm để ý, cố ý mở hai chân ra để hắn mò vào bên trong non huyệt.
Người ngoài không thấy được, thế nhưng đại xà xác thực càng ngày càng dính y, thời khắc đều muốn chạm vào y.
Ngón tay Tịch Chi quấn lấy âm đ*o xoa nhẹ một hồi, cảm giác bên trong lại tuôn ra nước. Ôn Ngọc Chương nhấc lên thân thể để cho dương v*t hắn chen vào.
“Tiểu Thạch đâu? Tại sao còn chưa trở về?”
Vừa nãy Tịch Chi xuất môn chính là muốn đến nhà cũ của Ôn gia đón Ôn Tiểu Thạch về, bây giờ Ôn Ngọc Chương mới nhớ tới Tịch Chi trở về một mình.
Tịch Chi nói: “Con không muốn trở về, nói muốn bồi gia gia nãi nãi.”
Ôn Ngọc Chương bất đắc dĩ: “Nhất định là chê em làm cơm quá khó ăn.”
Ôn đại nhân một bụng đầy mực*, xuyên tạc văn chương khó gặp địch thủ, thế nhưng không có thiên phú trù nghệ, học thế nào cũng không vô, rất là kỳ quái.
*一肚子墨水 (Mình dịch tạm là “một bụng đầy mực”): ý chỉ con người kiến thức sâu rộng.
“Không khó ăn.” Tịch Chi cười rộ lên: “Tiểu hài tử ham chơi, con trở về em lại giục con đọc sách.”
Tiểu bằng hữu Ôn Tiểu Thạch đã từng đại náo Động Đình biết bao uy phong, nhưng mà bây giờ yêu tinh đã bị biến thành trò cười, mỗi ngày đi sớm về khuya đến học đường đọc sách, không tập trung một chút lại bị tiên sinh đánh lòng bàn tay.
Rốt cuộc hắn vẫn là yêu quái, cũng không thích hợp với mấy trường ngốc ở nhân gian. Tịch Chi vì muốn dỗ Ôn Ngọc Chương vui vẻ, luôn luôn không đề cập đến việc này, bị Giang Ly lén lút cười nhạo mấy lần.
Ôn Ngọc Chương suy nghĩ một chút, cảm thấy trù nghệ này vẫn là phải luyện nhiều, “Mau đi làm cơm.”
Hiện tại trù nghệ của Ôn Ngọc Chương vẫn dừng lại ở trình độ nấu cháo. Y cố ý học từ đại nương ở cách vách, nghiêm túc làm theo chỉ dạy của đại nương, đổ bao nhiêu nước, bao nhiêu gạo… Tịch Chi lẩn quẩn phía sau y, thường xuyên thừa dịp y bận rộn lại muốn ôm eo nhỏ của Ôn công tử một chút.
“Ai, lại quên thêm mấy muỗng gạo.” Ôn Ngọc Chương giả vờ phẫn nộ đá Tịch Chi một cái, “Đều tại chàng.”
Tịch Chi gác cằm trên vai của y, hai tay ôm chặt eo y cười nói: “Mới vừa bỏ năm muỗng, đại nương nói bỏ ba muỗng là được rồi. Nhưng nhà chúng ta nhiều gạo, không cần tiết kiệm như vậy, thân thể nương tử rất quan trọng.”
Ôn Ngọc Chương thường xuyên nói những lời không biết xấu hổ khiến Tịch Chi không nói nên lời, bây giờ đột nhiên bị lão yêu quái trêu ghẹo ngược lại, y mất tự nhiên đỏ mặt, im lặng đi vo gạo.
Bởi vì bỏ thêm hai muỗng gạo so với những gì đại nương chỉ dạy, Ôn Ngọc Chương không biết phải đổ bao nhiêu nước. Tịch Chi thừa dịp y ngẩn người lại hôn triền miên một trận, đầu óc Ôn Ngọc Chương liền choáng váng mà đậy lại nắp nồi, cũng không biết đã đổ nước đủ hay chưa.
Làm xong mọi thứ Ôn Ngọc Chương mới nhớ tới Tịch Chi còn chưa có nhóm lửa. Bị ánh mắt của y chèn ép, lão yêu quái không thể làm gì khác hơn là đi châm lửa. Rèn luyện mỗi ngày, kĩ thuật của Tịch Chi đã rất nhuần nhuyễn, chỉ chốc lát là đã có lửa. Hắn tiện tay ném mấy khúc củi vào, lôi kéo Ôn Ngọc Chương chuẩn bị trở về gian phòng, “Như vậy là xong rồi đi?”
Ôn Ngọc Chương lắc đầu: “Đại nương nói em phải trông bếp.”
Tịch Chi nhíu mày, Ôn Ngọc Chương ôm hắn hôn một cái, “Chờ một lát, Tiểu Thạch cũng chưa có về nhà.” Y nháy mắt dỗ lão yêu quái: “Đằng nào cũng phải chờ, chúng ta liền làm những chuyện khác đi.”
“Không đau sao?”
Ôn Ngọc Chương gật đầu: “Tướng công thổi một chút sẽ hết đau.”
Tịch Chi có chút động lòng, Ôn Ngọc Chương đã ngồi lên kệ bếp ở một bên khác, nhấc lên một chân để Tịch Chi nhìn huyệt y.
Mật huyệt ướt át đã khép lại, hai mép thịt quấn quýt lấy nhau, hạt đậu sưng to, chặn nước ở bên trong. Ôn Ngọc Chương nhấc lên hai chân để Tịch Chi nhìn càng rõ, thậm chí y lấy ngón tay khui mở khe thịt, d*m thủy thơm ngọt tí tách tí tách mà nhiễu xuống đất.
Tịch Chi nâng tay hứng d*m thủy của y. Thấy nước rót đầy lòng bàn tay, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Ôn Ngọc Chương một cái, liền ôm lấy hai chân của y, đem nửa người dưới của y nâng lên, hai huyệt mở rộng đều trưng ra trước mắt mình.
“A…” Cái mông không điểm tựa khiến Ôn Ngọc Chương kêu một tiếng, y ngã người về sau, lấy cánh tay chống đỡ thân thể.
Quả nhiên Tịch Chi thổi thổi non huyệt của y, gió thổi nhẹ qua thịt môi mẫn cảm, khiến Ôn Ngọc Chương không nhịn được run rẩy. Đại xà liền dùng miệng ngậm hai mép thịt vào, lưỡi xà dài nhỏ ôn nhu liếm láp vách hịt, an ủi từng nơi bị vòng mắt cừu ma sát quá độ.
Từng chỗ đau đớn dần dần biến thành tê dại, Tịch Chi ngậm lấy hoa huy*t y vừa hút vừa liếm, làm càng thêm nhiều nước chảy ra bên ngoài.
Ôn Ngọc Chương mềm nhũn eo, che miệng rên rỉ, trong âm đ*o càng ngày càng ngứa. Hai chân của y quấn chặt lấy cổ Tịch Chi, hơn nửa người đều treo ở giữa không trung.
Y chỉ nói thổi thổi một hơi, Tịch Chi liền răm rắp không làm cái khác, Ôn Ngọc Chương không thể chịu được liền cầu hắn đem dương v*t thao vào.
Đại xà ăn thoả mãn mới ôm Ôn Ngọc Chương áp lên vách tường, côn th*t tiến quân thần tốc, đột ngột đâm vào non huyệt của y. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, dương v*t to dài đã giâm rễ toàn bộ vào bên trong.
Khóe mắt Ôn Ngọc Chương rưng rưng nhìn mình treo trên thân thể Tịch Chi, bị hắn một chút lại một chút tiến vào trong người. Không lâu sau đã hoảng hốt thần trí, ngoại trừ lãng gọi thì cái gì cũng không biết nữa.
Sau một hồi, củi bên trong bếp đã cháy đến bắn lửa ra ngoài, kém tí nữa là cháy bén sang đám lá khô bên cạnh. Tịch Chi nâng tay búng một cái, đốm lửa liền vô thanh vô tức tắt đi, còn nước trong nồi cháo đã sớm cạn, cháo hoa khét thành một mớ hỗn độn, đương nhiên là không thể ăn.
Mà Ôn Ngọc Chương còn đang bị Tịch Chi ấn lên tường thao huyệt.
Đến giờ ngọ* lại bắt đầu mưa, Ôn Ngọc Chương và Tịch Chi ngủ một giấc cùng nhau, khi tỉnh lại sắc trời đã tối. Bữa tối còn chưa chuẩn bị, Ôn Tiểu Thạch đã bị xe ngựa đưa trở về.
*Tầm 11h-13h trưa.
Tịch Chi cười hắn, “Đã sớm nói con không thể ở lại đến tối, còn không chịu trở về cùng ta.”
Ôn Tiểu Thạch làm mặt quỷ với hắn, chạy đến nhà bếp thấy Ôn Ngọc Chương đang nấu cơm, cảm thấy yên lòng liền giẫm chân đi tìm nữ hài tử ở cách vách chơi.
Ôn Ngọc Chương dỗ Tịch Chi trông coi bên ngoài nhà bếp, rốt cuộc tự mình làm ra hỗn loạn. Tịch Chi đi mua thịt bò kho tương, kết hợp cùng dưa muối mà đại nương cho, chuẩn bị được một bữa cơm như vậy đã tốt lắm rồi.
Một nhà ba người ăn cơm xong, Ôn Tiểu Thạch chơi cả một ngày, đôi mắt đã không mở ra được, vùi vào lồng ngực Ôn Ngọc Chương ngủ gà ngủ gật.
Tịch Chi vén tay áo lên: “Em mang Tiểu Thạch đi nghỉ ngơi, để ta dọn dẹp.”
Ôn Ngọc Chương ôm tiểu xà về phòng của hắn. Sau khi tắm rửa thì đôi mắt tiểu tử này triệt để không mở ra được, mơ mơ màng màng lăn vào trong chăn, còn không chịu để Ôn Ngọc Chương đi: “Phụ thân… Người chờ con ngủ rồi hẳn đi.”
“Lớn như vậy rồi mà còn dính người.” Ôn Ngọc Chương ngồi xuống, chờ hắn ngủ.
Ôn Tiểu Thạch lăn vào trong lồng ngực của y làm nũng.
Ôn Ngọc Chương xoa đầu của hắn: “Tiểu Thạch, con muốn làm yêu quái có đúng không?”
Tiểu xà vốn muốn gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, liền vội vàng lắc đầu nói: “Phụ thân là người, Tiểu Thạch cũng làm người, phụ thân đi đâu con đi đó.”
“Phụ thân thật sự phải đi.”
Ôn Tiểu Thạch mở mắt ra, có chút khiếp sợ hỏi: “Đi cùng xà phụ thân sao? Không trở lại nữa sao? Không thể mang theo Tiểu Thạch sao?” Nói như là sắp khóc òa lên.
Ôn Ngọc Chương dừng một chút, thấp giọng nói: “Không thể mang theo hai người, nhưng mà phụ thân có thể trở về. Khi đó Tiểu Thạch đã lớn rồi, đi tìm phụ thân có được hay không? Sau đó mang phụ thân về cho xà phụ thân của con.”
“Dạ.” Ôn Tiểu Thạch trịnh trọng gật đầu: “Con nhất định sẽ tìm được phụ thân.”
Tịch Chi dọn dẹp xong liền trở về phòng, thấy Ôn Ngọc Chương đang ngồi bên cửa sổ. Hạt mưa xoay tròn, dưới ánh sáng của đèn dầu bên cửa sổ nhỏ bé như hạt đậu. Ôn Ngọc Chương giơ tay đẩy bấc đèn ra, ngọn lửa liền chập chờn, sắc màu vàng ấm xoắn thành từng vòng đong đưa giống như hạt mưa ngoài kia.
“Đang làm gì đó?”
Tịch Chi đi tới, Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu nở nụ cười với hắn không lên tiếng. Nhưng Tịch Chi đã thấy rõ đồ vật y cầm trong tay.
Y đang cầm một tờ giấy đỏ, có một chữ “Hỷ” đỏ thẫm đã sắp hoàn thiện. Chẳng trách Ôn Ngọc Chương mấy ngày nay đều đi tìm đại nương cách vách kia, thì ra là để học cái này.
Cũng không biết y luyện bao lâu, chữ của y cắt thật khéo.
“Xong rồi.” Ôn Ngọc Chương bày ra chữ “Hỷ”, cười tủm tỉm nói với Tịch Chi: “Lễ cưới năm ấy, trong lòng em kỳ thật rất không tình nguyện, có lẽ chàng cũng không hài lòng.”
Y đứng lên giơ tấm giấy đỏ đã cắt ra chuẩn bị tìm một chỗ dán vào, một bên nói rằng: “Em có tâm muốn bù cho chàng một lễ cưới, lại cảm thấy không cần thiết quá long trọng, nghĩ tới nghĩ lui, dán một chữ “Hỷ” là được rồi.”
Ôn Ngọc Chương cắt ra chữ “Hỷ” này cũng không có gì khác nhau so với lễ thành hôn của những gia đình đầu đường cuối ngõ khác. Nhưng mà vì chỉ mới học, chữ có vẻ còn đơn giản và non tay hơn.
Y khoa tay nửa ngày, cuối cùng lại giống như dân chúng tầm thường mà đem nó dán sát ở đầu giường.
“Thanh Quy, đưa hồ dán cho em.”
Lúc này Tịch Chi mới sững sờ hoàn hồn, đáp một tiếng, cầm hồ dán đi tới.
“Oai chưa?”
“Bên trái thấp một chút. Ai, được rồi được rồi, dán đi.”
Ôn Ngọc Chương nhảy xuống nghiêng đầu nhìn chốc lát, lôi kéo ống tay áo của Tịch Chi nói: “Chắc là do em cắt không đẹp.”
“Rất đẹp.”
Mưa ngoài cửa sổ đã dần tạnh, Ôn Ngọc Chương ngửa đầu cười nói, ánh đèn ấm áp chiếu lên chữ “Hỷ”, lại chiếu xuống làm đỏ hồng gương mặt của y, giống như là đào yêu đầu xuân vậy.
Bây giờ kết phát vi thê, sau đó mãi nhớ về nhau cho đến khi chết, đến lúc sinh ra lần nữa—— vẫn trở về bên nhau.
Tịch Chi lặp lại lần nữa: “Rất đẹp.”
Đào yêu kia trút cánh, rơi một cánh hoa xuống.
Ôn Ngọc Chương nhón chân lên hôn lên môi Tịch Chi một cái: “Em không quan tâm, lần sau đổi thành Thanh Quy cắt nhé.”
✰✰✰
Tác giả có lời: Chính văn chính thức kết thúc.
Có năm phiên ngoại, song long đẻ trứng này nọ sẽ đặt trước ở tiêu đề, ai dị ứng hãy dừng bước.
Còn có phiên ngoại khi Ngọc Chương tái thế trở về tìm đại xà.