Không Sạch

Chương 11



Giang Tiểu Nhạc chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị Trần Thúc kéo vào trong nhà, phía sau lưng dựa vào cửa, trước mặt là khuôn mặt buồn bực của Trần Thúc, đầu óc cậu quay cuồng, có chút bình tĩnh, nói: "Tôi không có tiền."

Trần Thúc mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, "Thiếu."

Giang Tiểu Nhạc không nói gì, sau một lúc lâu, nói: "Sao có thể như vậy?"

Trần Thúc vỗ vỗ gương mặt cậu, nói: "Ông đây thích thế, hiện tại mới biết? Ngu ngốc!"

Hắn lê dép, chậm rì mà xoay người đi đến sô pha, một bên phân phó Giang Tiểu Nhạc, "Đi tắm, đem chính mình tẩy sạch."

Qua một hồi lâu, Giang Tiểu Nhạc mới nhúc nhích, cậu tìm phòng tắm, thất tha thất thểu mà đi vào phòng tắm.

Trần Thúc ngồi xếp bằng trên sô pha, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, hắn thất thần mà xem chương trình xuân vãn náo nhiệt, cứ như vậy không chớp mắt, cảm thấy chính mình thật có tình người, chứa chấp chó hoang nhỏ.

Hắn lột hạt dẻ cười, giơ tay bỏ vào miệng, trong TV chương trình xuân vãn đã chiếu tới tiết mục hí khúc, khuông khuông keng keng kinh kịch điệu cùng nhau, Trần Thúc cũng đi thử theo nhịp vài câu.

Giang Tiểu Nhạc này tắm thật lâu, Trần Thúc đem vỏ hạt dẻ trên bàn quét bỏ vào thùng rác, không kiên nhẫn mà giương giọng hô, "Giang Tiểu Nhạc, nhóc tắm xong chưa?"

Hắn nghĩ đến bộ dáng Giang Tiểu Nhạc, chậc một tiếng, dẫm lên dép lê lạch cạch lạch cạch mà đi qua, vỗ vỗ cửa, "Giang Tiểu Nhạc!"

Bên trong vang lên âm thanh rầu rĩ của Giang Tiểu Nhạc, "Xong...... Xong rồi, chờ một chút......"

Lời còn chưa dứt, liền vang lên một tiếng trầm, như là có người trượt chân. Trần Thúc lông mày nhíu chặt, ninh ninh then cửa, "Nhóc, mẹ nó còn khóa cửa!"

Giang Tiểu Nhạc hô: "Lập tức!"

Cậu luống cuống tay chân đem cửa mở ra, Trần Thúc nhìn từ trên xuống dưới cậu, nói: "Ai bảo nhóc khóa cửa?"

Giang Tiểu Nhạc không hé răng.

Trên người cậu mặc áo tắm lông xù dài, lung tung rối loạn, thân thể còn chưa hoàn toàn nẩy nở, đơn bạc thon gầy, mặt bị nhiệt độ làm cho hơi đỏ bừng, lông mi dài, tóc ướt dầm dề, càng tô thêm vẻ xinh đẹp, tú khí, cực kỳ giống chó con đáng thương.

Trần Thúc nhìn gương mặt kia, trong lòng cũng thấy bớt phiền vài phần, nói: "Khóa cửa cái gì, đều là tới muồn ngủ, còn sợ ông đây nhìn? Nhóc có cái gì đẹp, gầy guộc, chưa đủ lông đủ cánh."

Giang Tiểu Nhạc gãi gãi đầu tóc mình, nói: "Đầu choáng váng quên mất."

Trần Thúc trào nói: "Ông đây thấy cưng chính là không có ý tốt, có phải muốn đem chính mình chết trong phòng tắm trả thù ông đây? Nói cho cưng biết, thật sự té ngã bị thương, đừng hòng đổ lỗi ông."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, Trần Thúc dời mắt, giơ tay gãi cằm, nói: "Cút đi ngủ."

Giang Tiểu Nhạc nhấp máy môi, đi hai bước về phía trước, quay đầu lại, nói: "Anh không ngủ."

Trần Thúc vẫn luôn nhìn cậu, Giang Tiểu Nhạc đột nhiên xoay người ánh mắt, hai người đột nhiên không kịp tránh né mà va chạm vào nhau, Trần Thúc cười nhạo nói: "Cưng là kẹo mạch nha sao?"

Giang Tiểu Nhạc đứng bất động, Trần Thúc không kiên nhẫn mà nói: "Ngủ ngủ ngủ."

Giang Tiểu Nhạc trên mặt thế nhưng lộ ra nụ cười, cậu cười có vài phần chính ngây ngô tính trẻ con, sạch sẽ mềm mại, làm Trần Thúc đều sửng sốt một chút. Giang Tiểu Nhạc hiếm khi cười, thấy ánh mắt Trần Thúc có chút không tự nhiên, nụ cười cũng liền thu lại.

Trần Thúc nghĩ, hắn từng tiếp rất nhiều khách, bị làm còn kém không nhiều lắm. Mà thằng nhóc này có gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt mặt, lại có thể sống yên phận đến bây giờ, thật sự là vận khí tốt.

Hai người nằm trên một cái giường, Giang Tiểu Nhạc không chịu nhắm mắt lại, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Thúc, Trần Thúc nói: "Nhìn cái gì? Nhóc rốt cuộc có muốn ngủ không?"

Giang Tiểu Nhạc không trả lời, đã kêu tên của hắn, "Trần Thúc"

"Trần Thúc."

Trần Thúc mở mắt ra, "Kêu cái gì mà kêu?"

Giang Tiểu Nhạc tựa hồ tâm tình thực tốt, không ngờ lại cười một chút, chầm chậm đưa tay lại gần, ôm Trần Thúc, ngửi mùi hương trên người hắn, nói: "Trần Thúc, anh thật tốt nghe."

Trần Thúc bị cậu ôm đến chết lặng, nói: "Nhóc con, đừng chơi lưu manh."

Giang Tiểu Nhạc lẩm bẩm nói: "Cái gì chơi lưu manh?"

Trần Thúc dùng sức bóp gương mặt Giang Tiểu Nhạc một chút, lại xoa xoa hai vòng, "Ông đây muốn đi ngủ, nếu cưng lại làm phiền, ông đây đá cưng đi xuống."

Thịt trên gương mặt Giang Tiểu Nhạc đều bị xoa đỏ, không phản kháng, đôi mắt sáng lấp lánh, ừ một tiếng.

Trần Thúc nhìn đôi mắt cậu, tâm run rẩy, cậu xoay người, đưa lưng về phía Giang Tiểu Nhạc, thở một hơi thật sâu. Một lúc lâu, Trần Thúc lại nghe Giang Tiểu Nhạc nói: "Trần Thúc, anh có phải lo lắng cho tôi nên mới lưu tôi lại?"

Trần Thúc mặt không biểu tình mà nói: "Nhóc nói thêm một câu nữa thử xem."

Giang Tiểu Nhạc im miệng.