Không Sạch

Chương 28



"Tiểu Nhạc, Triệu ca gọi một mình mày lại làm gì?" Giang Tiểu Nhạc mới vừa đi ra ghế lô, Chu Lương liền đi tới, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, dáng vẻ như đã đợi thật lâu.

Giang Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn Chu Lương một cái, Chu Lương hừ cười nói: "Không thể nói?"

Giang Tiểu Nhạc nâng cằm, Chu Lương lập tức minh bạch, hai người đi ra ngoài. Bọn họ tuy rằng cùng nhau làm việc cho Triệu Tứ nhưng thật chất vẫn là thân ai nấy lo.

Câu lạc bộ đêm tầng cao nhất đã khóa cửa, Giang Tiểu Nhạc dùng một chút lực, khóa liền mở, Giang Tiểu Nhạc cùng Chu Lương đi thẳng lên sân thượng, hai người cùng ngồi dưới đất, xung quanh im ắng, ánh trăng sáng trên trời cùng vài ngôi sao thưa thớt.

Chu Lương nhìn một vòng, nói: "Nghe nói hai ngày trước có người từ nơi này nhảy xuống."

Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, khi đó cậu đi theo Triệu Tứ mới bước chân rời khỏi câu lạc bộ đêm, liền nghe một tiếng phịch vang vọng, một vũng máu xuất hiện trước mắt, máu loãng lan ra, đảo mắt liền thấy người nọ ướt sũng trong vũng máu.

Giang Tiểu Nhạc ngây ngẩn cả người, nhìn người nọ, đối phương mặt đối diện tầm mắt cậu, là cái thanh niên tuổi trẻ, đôi mắt còn mở to.

Triệu Tứ mắng một tiếng, lập tức móc di động ra nổi trận lôi đình mà gọi điện thoại cho người tới xử lý, phảng phất như đây không phải mạng người, mà là chó mèo ven đường không người hỏi thăm.

Chu Lương đưa cho Giang Tiểu Nhạc điếu thuốc, nói: "Hình như là nghiện ma túy?"

Giang Tiểu Nhạc kẹp điếu thuốc đưa vào miệng ngậm, hàm hồ mà ừ một tiếng.

Hai người đều không nói nữa. Bọn họ không nghĩ tới, Triệu Tứ sẽ làm cho bọn họ làm công việc này. Đây là Tây Thành, ngư long hỗn tạp, đủ mọi loại người trong xã hội, là một mặt tệ nạn của thành phố H.

Chu Lương ở thành phố H lâu rồi, gặp qua không ít người chơi ma túy, người không người, quỷ không quỷ, cuối cùng vì không mua nổi ma túy, liền chết ở đầu đường. Mà hiện giờ, Chu Lương lại thành cái kia bọn ác độc kia, bán ma túy, bán cho những người nghiện rác rưởi.

Giang Tiểu Nhạc nhìn điếu thuốc trong tay, học bộ dáng Trần Thúc hút nhả khói, nói: "Có mối làm ăn lớn cần tôi giúp."

Mỗi làm ăn là mối làm ăn gì không cần nói cũng biết. Chu Lương hít hà một hơi, không phải đứa ngốc tự nhiên sẽ biết một khi Giang Tiểu Nhạc đi theo bọn họ tham dự giao dịch mua bán ma túy, liền tránh không được liên can.

Chu Lương nói: "Mày đi sao?"

Giang Tiểu Nhạc không tỏ ý kiến.

Hai người rốt cuộc còn trẻ, trong lòng vẫn có vài phần không biết sợ hãi, Chu Lương trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tiểu Nhạc, mày có thể hay không trách tao nói......"

Giang Tiểu Nhạc nghiêng người đâm bờ vai của Chu Lương, một điếu thuốc cháy sạch, cậu giơ tay dụi tắt, nói: "Tôi cần tiền."

"Làm cái gì cũng là làm?" Giang Tiểu Nhạc ngữ khí bình tĩnh, "Ai biết cả đời có bao nhiêu dài, mặc kệ nó."

Chu Lương nói: "Trần Thúc đâu? Mày làm cái này hắn có biết không?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Hắn không biết."

Trong miệng Giang Tiểu Nhạc nói thật bình tĩnh, lại nhịn không được mà nghĩ, Trần Thúc sẽ để ý sao? Trần Thúc người này mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng chính mình đều lo không nổi sẽ lo cho cậu sao, không.........Trần Thúc sẽ lo cho cậu, hắn thích lo chuyện bao đồng mà. Thật đáng yêu. Trần Thúc thật đáng yêu.

Nếu Trần Thú biết cậu đi buôn lậu ma túy, nói không chừng sẽ tức giận, liền không ý đến cậu. Giang Tiểu Nhạc có chút nôn nóng, cậu không có nghiện thuốc lá nhưng giờ khắc này lại giống người nghiện thuốc lá hút một điếu lại một điếu. Mà cậu rất thích ngửi mùi thuốc lá từ trên người Trần Thúc, muốn nếm thử tốt nhất là từ miệng hắn.

Giang Tiểu Nhạc lấy viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng, trên đường về nhà cậu lại thuận bộ mà đến nhà Trần Thúc, nhớ lúc ăn tết, cậu cùng Trần Thúc đi sắm sửa đồ tết. Cậu lôi kéo Trần Thúc đi, Trần Thúc không kiên nhẫn mà ngậm điếu thuốc, theo ở phía sau, tới khu đồ ăn vặt, Giang Tiểu Nhạc nhìn muôn màu đồ ăn vặt rực rỡ, không biết lấy cái nào cho tốt. Trần Thúc duỗi cánh tay xách hai túi kẹo sữa ném vào xe đẩy hàng, Giang Tiểu Nhạc nói, Trần Thúc, tôi không ăn kẹo sữa.

Cậu nói không ăn, Trần Thúc liền không khách khí, vỗ vỗ gương mặt cậu, nói, "Ngoan ngoãn, trẻ nhỏ thích nhất là kẹo sữa."

Đêm đã khuya, Giang Tiểu Nhạc cắn nát kẹo sữa trong miệng khó khăn mà làm giảm cảm giác nôn nóng, Giang Tiểu Nhạc đã đi qua tới nhà hắn vô số lần, cậu chuyển qua chỗ ngoặt, nghĩ, lại đi ba phút, đi ngang qua một tiệm uốn tóc cũ xưa, dọc theo ngõ nhỏ đi hai phút liền tới.

Đột nhiên, Giang Tiểu Nhạc như có cảm giác, hắn ngẩng đầu, liền thấy nơi xa hai cái nam nhân chính kề tại cùng nhau.

Một cái tay hạ lưu không ngừng vuốt ve thân thể một người khác, bóp năn bờ mông, người nọ cũng không kháng cự, mấy cái ngón tay thon dài, không chút để ý mà đặt lên vai người nọ.

Giang Tiểu Nhạc không cần nhìn cùng biết người kia là ai.

Đèn đường sáng lên, ánh đèn mờ nhạt, Trần Thúc nâng lên đôi mắt, liền thấy được ánh mắt Giang Tiểu Nhạc. Bốn mắt nhìn nhau.